Có lúc Tân Mai từng nghi ngờ xác sống cấp bốn bất ngờ tấn công thực tế là do nhận lệnh Bạch Diệc Phi muốn đến lấy mạng Nam Phương Vực nhưng nó lại làm trái mục tiêu ban đầu mà nhằm vào cô...!
Vẻ mặt nứt nẻ vặn vẹo muốn giết mà không thành, điều gì đó bất cam tiết nuối ẩn sâu trong con ngươi Nãi Tư Phác lúc tan biến có chút bất ổn, hắn vốn không điên như vậy đây là ấn tượng duy nhất cô biết rõ.
Trừ khi đoạt xá thuật(*).
*đoạt xá: thuật đoạt xác.
Có một số chuyện Tân Mai không có chứng cứ xác thực sẽ không tiếp tục truy cứu mà chọn lựa bỏ qua, sau lần rời phòng tối đó cô cũng không ý định hỏi Bạch Diệc Phi, giống như ngầm thoả thuận hắn không nói, cô không nhắc đến.
Sau khi Nam Phương Vực mất.
Cô đã khống chế tâm trạng trở lại bình thường, không nhìn ra nửa điểm đả kích buồn bã gì.
Tân Mai ngồi trên ghế dựa từ trên cao lâu đài ngắm nhìn chân trời xa không thể với của mạt thế hỗn độn bên ngoài.
Bạch Diệc Phi đưa cô về Huyết tộc muốn chuyển hoá cho cô được trường sinh nhưng cô từ chối.
Cô muốn sống hết tuổi thọ con người mà thôi.
Sau nhiều lần thử thăm dò nhận ra đó là cô quyết tâm, Bạch Diệc Phi quả thực không dám cưỡng chế, nên đành đinh ninh tự suy tính một con đường khác.
...
Một năm đầu sau khi Mạt thế buông xuống.
Dưới uy áp phá hoại tàn sát của thuỷ triều xác sống, con người bị ép lui đến biển khơi hải đảo sinh sống.
Thống trị mới lên ngôi, xác sống cấp 5 nhờ Bạch Diệc Phi ban ân đã trưởng thành có ký ức phục tùng mệnh lệnh nhanh chóng tạo ra một nền tân nhân loại, bá chiếm thế giới kiến tạo vĩ đại công trình từ phế tích trùng tu thành trì mới.
'Tân Mai sâu gạo' nằm ì trên bàn lột múi quýt nhét vào trong miệng vừa nhai nhai vừa quét mắt Tề Mộ nói: "Ngứa đòn à? Nửa năm trước bà đánh ngươi cha mẹ í nhầm chị ngươi nhìn còn không ra, bây giờ còn cứ vác mặt tới?"
Cô thù dai là sự thật nhưng trả thù cũng là việc khiến người ta mệt mỏi, sau khi Nam Phương Vực chết đã chứng minh rất nhiều thứ.
Ân oán kiếp trước vốn không biết bắt đầu từ đâu...nói Bạch Diệc Phi tạo ra Mạt thế, vậy Nam Phương Vực lại vì Mạt thế mà đột nhập Huyết tộc mang đi nước Huyết sinh, nghịch thiên cứu Ninh Á Doanh mà quấy nhiễu thời không.
Thực tế sóng gió bắt nguồn từ đâu? Có lẽ vốn dĩ đã là một hồi nhân quả rối rắm không phân biệt được ví như mặt trời mọc mặt trăng lặn, Cô cũng lười suy ngẫm.
Tân Mai cuộc sống êm ấm trải qua, náo nhiệt duy nhất là cứ cách một đoạn thời gian Tề Niệm thi thoảng sẽ cùng Tề Mộ hiện hồn trước mặt cô, Tề Niệm thì không nói đi, dù sao người ta cũng là nữ chính, huống chi cô còn độc chiếm nam chính nhà người ta.
Nhưng có cần phải lôi lý do lạc bày lạc đàn cũ rích ra như vậy không? có thể đổi một lý do mới không?
Tân Mai đánh Tề Mộ một trận nhừ đòn xong xuôi liền ném trả nhẫn không gian tặng kèm dây trối cao cấp cho chị em nhà họ Tề.
Cô không chấp nhận được việc cứ dăm ba hôm, bọn họ lạc nhau lại tìm tới cửa hỏi cô có biết tung tích không?
Nghĩ cô là nhà giữ trẻ hay thầy bói, có trả tiền à? Thời gian chăm sóc sắc đẹp của bản cô nương rất quý các người mua nổi sao.
...
Năm thứ bảy sau mạt thế.
Lão Cẩu nghiệp quật từng cười chê đám người u mê sống ảo vì tiểu thuyết lại tự vả, Lão ngày càng cuồng tiểu thuyết thi thoảng rảnh rỗi xem đến thần hồn điên đảo, khùng hết thuốc chữa, đêm ngày phong bế luyện truyện mà bỏ bê cô.
Tân Mai nhàm chán mà sống lười biếng.
Cuồng muội Bạch Diệc Phi cho đây là vinh hạnh vô điều kiện phủng trong lòng bàn tay nâng niu cô như trân bảo, phục vụ cô hết sức cẩn trọng tỉ mỉ, chỉ có hơn chứ không kém đãi ngộ chỗ Nam Phương Vực.
Cô nghe Lão Cẩu nói phải sống hết thọ mạng nguyên chủ vốn có mới được tính hoàn thành nhiệm vụ.
Tân Mai nhân lúc còn có thể tận hưởng ở thế giới này cô rất muốn chơi hết mình nhưng ngặt nổi cô lười.
Vì thế mỗi ngày lệ trừ chăm sóc dung nhan dành ít thời gian tu luyện ra, thì cô chỉ luẩn quẩn quanh lâu đài hát bài ca quen thuộc:
????Thôn làng vui tươi năm ấy chỉ còn lại sự quỷ mị lan khắp không gian...
...Đom đóm sẽ tàn trong chớp mắt, có nguyện hoá cốt bôn ba...????
Ca từ khúc hát vừa hết một con đom đóm lẻ loi bay trong màn đêm đen Huyết tộc, đậu trên tay áo choàng lông vũ, lung linh đóm sáng.
Tân Mai nhẹ nhàng nâng tay chạm đến nó.
Làn sáng đôi cánh vàng nhạt khẽ run lên bay vụt lên cao.
"Muội hát hay sao?"
"Ừm" Bạch Diệc Phi nhìn cô đến quên cả chớp mắt.
"Nghe cổ nhân nói “Tháng thứ ba cuối hạ, cỏ mục hóa thành đom đóm” lại chỉ sống được hơn hai mươi ngày đến đầu thu chết đi trên cỏ mục ruỗng sinh tử hoà quyện tiếp diễn một vòng luân hồi, muội cảm thấy chúng ta rất giống với đom đóm."
Bạch Diệc Phi lông mày nhăn lại, không tiến động bước đến: "Vì sao nghĩ vậy?
Cô khẽ cười ngắm ánh trăng bị mây đen che khuất: "Tiệc vui bên ca đẹp giống hồi mộng, mong manh lộng lẫy, nếu có thể đổi lấy cái duyên tương phùng bên nhau, làm đom đóm cũng tốt."
Sớm hôm bên người còn được bao đêm.
Cô sẽ nhớ kỹ hắn, người nam nhân duy nhất làm cô sinh tâm thiếu nữ từng luyến lưu sự ấm áp sâu thẩm trong linh hồn hắn.
"Vì sao không nghĩ phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh mà lại ước bản thân như đom đóm trong đêm?"
"Muội cảm thán thôi, ca nghiêm túc làm gì?"
"Sau này không cho nghĩ bậy, đặc biệt nói điều xui rủi bản thân." hắn thanh âm không nghe ra rầy la nhưng tỏ rõ uy nghiêm huynh trưởng.
"Ừm ừm à." Tân Mai không để tâm gật đầu, ánh mắt tinh ranh, tay nhỏ thò lên mặt hắn vuốt thẳng ấn đường đang chau kia."Ca này cũng đừng nhăn mày, tác phẩm dung mạo trác tuyệt cũng bị ca làm hỏng mất."
Ta nghe muội, muội cũng phải biết ngoan."
"Muội luôn là bé ngoan mà, ca à hay muội kể cho huynh nghe vài câu chuyện cười để lấy lại nhan sắc nhé!"
Tân Mai quấn lấy cánh tay hắn lôi kéo dạo quanh lâu đài, tiếng nói cười ngọt ngào của cô hoà cùng tiếng đáp nam âm từ tính như một bản ca tuyệt diệu giao hưởng, không khí quanh lâu đài thanh lãnh cũng trút đi, dường như vạn vật đều có linh trí, gió mây cây cối sức sống bừng bừng mà xào xạc nhảy nhót.
...
Mùa thu năm thứ mười lăm.
Lão Cẩu báo cho cô tin tốt, nhiệm vụ hoàn thành có thể đi được rồi.
Tân Mai ngồi nhìn bảy cách xuyên không mà lão đưa cho cô tự chọn, có chút ngoài ý muốn, run run lật xem đến nghẹn khí.
1.
Tai nạn ngoài ý muốn...
2.Nhảy té lầu, vực, núi, rớt từ trên cao xuống.
3.Nhảy hoặc té giếng, sông biển, ao hồ, bồn tắm.
4.
Bị nghẹn thức ăn.
5.
Bị sét đánh, điện giật liền truyền tống.
6.
Bị bệnh nặng hết thuốc chữa hoặc bệnh nan y.
7.
Trượt võ chuối chắc chắn phải đập đầu.
"Ông nói là nhiệm vụ hoàn thành mở ra hình thức chuyển đổi thế giới sau, vậy mà lại ném cho tôi bảy cái cách nói trắng ra là chết tào lao gì thế này?" thật mất hình tượng quá mà.
Lão Cẩu vì sắp thăng cấp mà hưng phấn quýnh lên khó được hoà nhã nhẹ nhàng nói: "Cô ráng chịu tí đi, chọn trong bảy cách đó ta mới truyền tống được, sau này hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn sẽ mở ra 100 kiểu 1000 kiểu xuyên không khác, đủ chủng loại cho cô chọn hơn."
Tân Mai rít qua kẻ răng từng chữ: "Được lắm!Lão!Chó! muốn xem ta chết khó coi thì nói đại đi!" còn trăm ngàn kiểu là cái quần gì?
Lão Cẩu thấy biểu tình cô thật doạ người, ông im lặng có chút sợ bị điếc, nhịn để cô phát hoả không dám hé răng.
Tân Mai chọn lựa một ngày nắng đẹp, lôi kéo Bạch Diệc Phi chạy ra ngoài ngắm nhìn thế giới loài người, trở về lâu đài cô nhốt mình trong phòng liền lựa chọn tư thế xinh đẹp nhất an tường ngâm mặt trong bồn tắm đầy hoa hồng, ngạt nước mà chết.
...
Lúc Bạch Diệc Phi phát giác ra đã hơn nửa tiếng đồng hồ sau.
Cô gái mặc váy ren bồng bềnh màu trắng sứ tệp với thành bồn, tư thái như công chúa ngủ say nằm trong nước, tóc nàng đen nhánh dập dền quyện cùng cánh hồng đỏ chúng như chơi đùa trôi nổi lăng tăng, vài cánh hồng vung vẫy tán loạn rơi trên nền đá cẩm thạch thoạt nhìn sinh động mỹ lệ như một bức tranh.
Hắn lãnh khí âm trầm ôm cô từ bồn tắm ra, thân thể Tân Mai đã sớm mềm nhũn tựa vào vai hắn, lệ trừ khuôn mặt hơi trắng bệch không hơi thở thì trông cô vẫn mỹ mạo như say ngủ ngày thường.
Bạch Diệc Phi mang cô đến thạch thất dưới lâu đài, dường như hắn đã sớm lường trước ngày này.
Bên cổ quan tài băng chứa thi thể Bạch Hoả Diễm, có một quan tài điêu khắc tinh tế bằng thuỷ tinh trong suốt to hơn gấp đôi được đặt cạnh.
Hắn đặt thi thể cô vào quan tài cử chỉ nhẹ nhàng tỉ mỉ phảng phất đây là viên pha lê dễ vỡ cần được nâng niu, bản thân cũng nhanh chóng chỉnh tề nằm cạnh cô.
Đôi mắt tối tăm ẩn chứa sự lãnh đạm phảng phất băng sơn ngàn năm đang rung chuyển, không khí áp suất xung quanh dần ngưng kết băng, nam nhân con ngươi không thấy đáy, nhạt nhẽo cười: "Đi vội như vậy vì cái gì? Cớ gì một câu tạm biệt cũng không chịu nói với ta?"
Hắn rõ ràng ngữ khí mang một tia nén giận nhưng động tác lại là âu yếm hôn trên mi mắt cô, khoé môi vểnh lên một nụ cười, thanh âm mang theo sự tà mị quỷ quyệt: "Em thật bướng bỉnh quá."
Bạch Diệc Phi ngón tay hoạ ra một trận pháp mông lung một đóm sáng xanh tinh lân không rõ hình thù, bay vào ấn đường cô, sau đó hắn dường như thất vọng thở dài có vài phần bất đắc dĩ, khảm cơ thể mềm nhũn của cô vào lòng ngực, thực rõ ràng từng chữ một ôn nhu thầm thì: "Dù thế nào cũng không lại để muội cô độc.
Rất nhanh...!ta sẽ đến bồi muội."
Một đời trải qua như cát chảy sa mạc, một bước đi vạn dặm sai, thân ở tuyệt địa hãm sâu không lối thoát, mà người chính là ánh sáng duy nhất giúp ta vượt qua bão cát đêm đen.
Sợi tình len lỏi như cỏ mọc nơi tim hắn làm sao buông bỏ được chấp niệm.
Khao khát thân tình trên người cô gái bé nhỏ này.
Vì được gặp lại nàng hắn nguyện bán linh hồn cho quỷ dữ, dẫu cho tình cảm này là một sai lầm.
Hắn vẫn tình nguyện sai rồi lại sai, để bắt đầu một hồi ly hợp.
...
Lão Cẩu từng nói Bạch Diệc Phi giấu đi sự hung tàn khi ở bên cô, vì vốn hắn không thuộc nguyên bản thế giới này hắn là kẻ được trùng sinh từng bị tuyệt vọng rèn luyện nhiều lần, ý chí khát vọng sự ấm áp tình thân nung nấu mãnh liệt khiến hắn cứng cáp quật cường, sức mạnh so với nguyên thế giới càng là vượt trội cấp S.
Con người đôi khi đối mặt sự sợi hãi tột cùng vượt qua được thì bản năng phi thường sẽ thức tỉnh, tạo ra một con đường cho hắn.
Hỏi: Gặp hay không gặp.
Kết cục sẽ có khác sao?
Đáp: không khác, nhưng nhân sinh ít nhất có một giây phút nếm trải vị ngọt đắng mà chẳng phải cả đời không sắc màu nhạt nhẽo tịch liêu.
***
Vì câu nói chơi của một người nên tạo ra câu chuyện Mạt thế.
Tặng người ta yêu mến!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...