Tân Mai luôn tập trung làm nhiệm vụ soát hảo cảm nam chủ, tránh xa Nãi Tư Phác ra hàng chục mét.
Cô đích thân kết giao nuôi thế lực bản thân, nghĩ cách giúp Bạch Diệc Phi nhanh chóng hùng mạnh.
Suốt mười một năm qua, dưới sự kiên trì sắt cũng mài thành kim, Bạch Diệc Phi hoàn toàn xem cô thành tiểu cục cưng trên đầu quả tim.
Tình thân mỗi lúc một sâu đậm hơn, phủng trong lòng bàn tay.
Tân Mai nghe Lão Cẩu nhắc nhở, có chút ngẩn ngơ hỏi: "Ông nói gì cơ? Huyết tộc đang gặp nguy hiểm? Thợ săn quỷ hút máu đã trà trộn vào đây từ lâu?"
Nghe Lão Cẩu khép nép mật báo.
Tân Mai khó nén đỡ trán vò tóc.
"Cô cũng đừng trách lầm ta, gần đây ta mới cảm nhận huyết tộc có dị biến.
Nhiệm vụ hiện tại yêu cầu cô sớm tìm ra kẻ nằm vùng mang sát chiêu này, nếu không chúng ta sẽ thất bại trước khi Bạch Diệc Phi lên ngôi vua." Lão Cẩu không rõ vì sao lão nhìn chằm chằm Nãi Tư Phác lại thấy bất thường vô cùng, theo hướng cũ hắn phải nên quấn lấy lừa tình thiếu nữ công chúa chứ.
Vì sao bị từ chối liền ngoan ngoãn cụp đuôi như vậy, chắc chắc có đại mưu.
Lão Cẩu: "Mai Mai có khi nào chúng ta sửa hướng đi của nguyên thế giới nên phát sinh thêm sự tình nghiêm trọng vượt ngoài ý muốn không?" nguyên thế giới không có sự xuất hiện của thợ săn huyết tộc đột nhập.
Tân Mai âm thầm dựng ngón giữa, bây giờ ông mới biết bản thân giao cho bổn cô nương nhiệm vụ tập sự khó như thế nào ư?
Tân Mai ha hả cười nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Lần đầu không kinh nghiệm đành chịu...!Vốn dĩ Bạch Diệc Phi bị khi dễ nhục nhã cho đến lớn, sức chiến đấu của hắn được rèn bởi đòn roi của đám quý tộc.
Tôi đến liền sưởi ấm ra tay giúp đỡ hắn lúc nguy khó, Tuyết trung tống thán (**) bảo vệ đứa trẻ đáng thương khỏi vuốt sói...!Mười một năm đưa hắn khỏi bùng lầy thành vương thất anh dũng nhất." Tân Mai mặt đầy vẻ tràn lan tình thương người mẹ, vất vả nuôi con khôn lớn, cô lấy khăn tay xoa xoa mặt.
Mợ nó cô tưởng bổn thần tin cô sao, ánh mắt từ mẫu nuôi con nào sẽ như cô, đây rõ ràng là muốn quỳ liếm trai đẹp thì có, phẫn trư ăn hổ, máu mũi muốn phun trào còn vờ lau nước mắt cái rắm!
Bổn thần cho cô 1000 cái khinh, đồ quỷ mê trai.
(**) trong tuyết tặng than, ngữ cảnh ở đây là chuyện ít thấy vì giúp người khác trong lúc người ta cần.
Tân Mai mặt trở nhanh hơn lật bánh, nhướng mày cười duyên hỏi: "Lão Cẩu ông nhìn xem tôi trưởng thành mười lăm tuổi có phải xinh đẹp hơn Bạch Hoả Diễm ở nguyên bản thế giới không?"
"Cô nãi nãi dưới bàn tay vàng của bổn thần, còn không ngày một phi thường đẹp sao?" Lão Cẩu thở dài với người vô tâm vô phổi Tân Mai, nhiệm vụ còn chưa chắc hoàn thành đâu.
Cô cứ ngắm ngắm mặt, nguy hiểm lại không lo? Có hoạ đừng trách lão không sớm nhắc.
Tân Mai nhận thấy có khả năng mượn xác nguyên chủ ảnh hưởng đến phong cách cô một chút, bình thường cô chỉ ham chơi một lúc còn bây giờ ngốc ra với đám đồ vật lạ liền nghĩ muốn chơi thật lâu.
Sau khi nhận nhiêm vụ phụ Tân Mai đi phái một ít thủ hạ điều tra lại không có hồi âm liền có chút bất an nhưng cô nghĩ tuyến nhân vật đều sẽ xuất hiện quanh nam chính tạo cảm giác tồn tại trong câu chuyện, nên cô lập tức tung váy la cà chạy khắp cung điện đi tìm nam chính ca ca.
Ở huyết tộc đa số đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng tìm cái ưu tú đẹp nhất người vẫn là Bạch Diệc Phi hợp mắt cô nhất.
Bạch Diệc Phi từ nhỏ dung mạo cho đến khí chất chưa từng khiến Tân Mai thất vọng, hắn phong thái tuấn lãng cao quý lãnh đạm, chân dài bước đến chỗ cô: "Tìm ta?"
Ở chung lâu ngày Tân Mai biết hắn chính là mặt lạnh ca ca tích chữ như vàng, lúc nhỏ có người bắt nạt cũng không hé răng một tiếng.
Mấy năm nay cô luôn tìm cách làm hắn cởi mở hơn nhưng vẫn không tốt hơn là mấy.
Thật ngạo kiều!
Tân Mai câu vai hắn, tự nhiên nhón mũi chân, hôn trên xương hàm hoàn mỹ của hắn, cười hỏi: "Muội nhớ ca nha, vương huynh ở nơi nào mà Tiểu Diễm tìm không ra." động tác thơm mặt thân mật này, tập thành thói quen vô số lần từ bé, cô và hắn mỗi lần ly xa rồi gặp liền không cố kỵ ai mà quấn quít thân cận.
Bạch Diệc Phi đáy mắt một nhu hoà hơn, lãnh diện băng sơn có chút lui tán, hắn thổ lộ: 'Ta huấn luyện ở ngoài cung nhưng cảm ứng Tiểu Diễm...'
Lời chưa kịp thốt ra.
Phía xa liền truyền đến tiếng thét chói tai, đau đớn kêu rên vang dội giữa màn đêm...
...
Trang viên bốn bề nhanh chóng yên tĩnh lại giống như sự tình vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lòng đất ở nơi không ai ngờ đến, những đoá hoa hồng đang lặng lẽ giâm rễ bành trướng thế lực như quân địch mang theo vũ khí tiến quân, lợi dụng đêm tối âm thầm phóng hoả giết người, chúng nó phát tán một loại chất lỏng xanh thẩm không mùi không vị hoà quyện ngấm ngầm chiếm cứ từng tấc lãnh thổ.
Trăng đêm mộng ảo rọi sáng từng khóm hồng hoa lung lay như đang khẽ trộm cười, một phương đỏ như lửa, khoe sắc động lòng người.
Lúc Tân Mai cùng Bạch Diệc Phi đến nơi phát ra thanh âm kỳ quái kia chỉ thấy một tràng khí vị hương diễm chưa tan mất nơi không khí, một nam một nữ xộc xệch quần áo nghe thấy tiếng động liền gấp rút mặc đồ.
Nữ huyết tộc mặt nóng ngượng ngùng giống như phát hiện khi nãy bản thân vì đau mà thất thố.
Nam huyết tộc định phát hoả không vui vì bị đánh gãy nhưng khi phát hiện hai tôn điêu khắc là ai liền không dám tỏ thái độ.
Tân Mai: "..." nói có hiện trường trinh thám án mạng đâu? Đây rõ ràng là đông cung sống dã ngoại vừa kết thúc mà.
Bạch Diệc Phi thần sắc không đổi sải bước chậm rãi đưa Tân Mai rời đi.
Đến mắt cũng lười cho bọn họ, trong gió chỉ lưu lại một câu nhắc nhở: "Không được có lần sau."
Lời nói nhắc nhở như tuỳ ý phát ra, lại mang ý vị cảnh cáo.
Lạnh lẽo lệnh bọn họ rùng mình.
Nữ tử kéo góc áo Man La Văn e thẹn hỏi: "Công chúa đi rồi, Văn hay chúng ta về phòng tiếp tục?"
Man La Văn cười lạnh nhìn bàn tay bấu trên tay áo hắn: "Nhĩ Lập Ngọc cô đúng là dâm đãng đê tiện đến muội phu tương lai của muội muội cũng khao khát đến vậy." hắn vẻ mặt đến ngữ khí đều khinh thường cô ta nhưng đôi tay lại véo eo Nhĩ Lập Ngọc mang cô ta đi.
Tân Mai vểnh tai nghe mà sửng sốt Nhĩ Lập gia tộc không phải sau này gả cho nam chính ca ca một vị thiên kim Nhĩ Lập Nhiên sao?
Thính giác huyết tộc cực kỳ nhạy bén nên cho dù đi xa cỡ nào vẫn nghe được chút tiếng gió, nhưng khi truyền đến tai 'yếu gà Tân Mai' thì đều ù ù không rõ chỉ có thỉnh Lão Cẩu truyền đạt thâm ý.
Tân Mai đoán Bạch Diệc Phi mắt tinh tai thính sẽ nghe rõ, nhưng cô không biết chính là Bạch Diệc Phi từ lúc bắt đầu đều không chú ý đến đôi nam nữ vụng trộm kia mà tinh tường phát hiện cực đại hơi thở nguy hiểm.
Tiếng thét chói tai vừa nãy có rất nhỏ là của nữ tử khác, không phải đơn thuần chỉ là tiếng của Nhĩ Lập Ngọc.
Không khí thoáng qua mùi máu nùng sát vị rất nhanh như sớm bị ai đó bịt kính.
Bạch Diệc Phi muốn tra manh mối, nhưng không rõ tình hình, ngại Tân Mai tiểu công chúa thân thể kiều nhược nên nhanh chóng đưa cô về tẩm điện.
Thiếu nữ treo ở trên người Bạch Diệc Phi như gấu koala, hắn cánh tay cường kiện nâng ở mông Tân Mai sợ cô ngã, thuấn di đến mép giường, lưu luyến dừng trên khuôn mặt trứng ngỗng tuyết trắng xinh đẹp kia.
Tân Mai mi mắt cong cong, đôi mắt sóng lóng lánh như lưu ly trong suốt, mềm mại ngọt ngào thanh âm: "Ca Ca thơm chúc ngủ ngon nga."
Tân Mai đô đô miệng nhỏ hướng hắn định thơm, môi hình càng ngày càng đô, giống một viên thục thấu anh đào, màu sắc kiều diễm, no đủ sáng trong, mê người nhấm nháp.
Hắn đôi mắt đen nhánh, bên trong ẩn phức tạp thâm trầm cảm xúc, không hề chớp mắt mà chuyên chú nhìn cô.
Hắn cúi đầu chuồn chuồn lướt nước hôn lên cánh môi đó.
Bạch Diệc Phi thân thể giống như bị điện giật rụt người muốn lùi xa hai thước.
Tân Mai ngơ ngẩn một chút, ngay sau đó lôi kéo khóe miệng nhoẻn môi cười, đột nhiên linh hoạt tóm lấy người 'mỹ nam thẹn thùng' mặt dán đến thật gần, cô ấn đầu lưỡi khẽ lướt miêu tả môi hắn, lành lạnh tê dại xúc cảm truyền đến cả hai, nữ hài nhã khí như lan mà nói: "Đây cũng là hôn ngủ ngon."
Trêu chọc sắc nữ là một sai lầm nhé đại ca, Tân Mai vừa mới trộm đậu hũ trước nữ chính, sung sướng híp híp mắt.
Bạch Diệc Phi thầm nghĩ dây thần kinh chỗ nào lấp sai, hôm nay có chút nóng đầu, rõ ràng nên giống phía trước mỗi lần giới hạn trên mặt đánh cái hôn, tuy nhiên thân thể không nghe sai xử chủ động khiến hắn lâm vào rối rắm lại nghe muội muội giải thích liền bỏ qua nghi hoặc bản thân.
Ừm...Huynh muội hôn ngủ ngon thôi mà.
"Ngủ ngon" Hắn môi đỏ độ cung càng sâu, ôn nhu vuốt nhẹ tóc cô, xoay người liền biến mất.
Tân Mai ở huyết tộc vẫn mang thói quen xấu lúc làm người, sẽ ngủ trên giường mà không muốn ngủ trong quan tài, vào những lúc rỗi sẽ ngủ bất chấp ngày đêm để dưỡng nhan.
Thuận tiện chiếm tiện nghi ca ca Bạch Diệc Phi được nhiều.
Tân Mai tâm tình không tồi, ngồi trên cửa sổ mắt quét một vòng không gian huyết tộc u tịch, cất giọng mềm thanh hát:
"...Quan tài trên vai vẳng tiếng khóc than, sát khí toàn thân doạ người lữ khách.
Biển rừng hốt hoảng sụt sùi ngâm một câu hát cũ
Đám mây cô tịch cũng hoá vội vàng, vài bóng quạ đen vụt bay qua
Bao bọc không nổi đôi mắt cố chấp, gợn sóng trong lòng đã thành trầm kha
Thôn làng vui tươi năm ấy chỉ còn lại sự quỷ mị lan khắp không gian
...
Đom đóm sẽ tàn trong chớp mắt, có nguyện hoá cốt bôn ba..."
"Tâm trạng tốt mà quỷ rống khúc? Đêm hôm khuya khoắc da gà rơi đầy đất rồi." Lão Cẩu ngồi điếm điếm da gà.
Tân Mai thấy cảnh hợp bèn hát, âm điệu tuy ghê rợn nhưng cô thấy bản thân hát rất hay a.
Vô tâm mặc tình Lão Cẩu quang quác phun Tân Mai tiếp tục nghiệp ca sĩ.
Cô chơi đủ rồi liền đánh cái ngáp muốn tháo váy dài cung đình ra.
Thiếu nữ một đầu đen nhánh như lụa, tóc dài phiêu tán trên vai ngọc, đổi kiện váy mát mẻ chuẩn bị nghỉ ngơi liền nghe hô thanh bên ngoài.
Có thích khách?
Thợ săn gian tế đột nhập sao?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ta quyết định TG1 lướt qua thịt để làm hài lòng trình tự của một vài vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...