"Ta phi! Mới không như cô nghĩ, ở phía trước tập cho cô cái rèn luyện tự lập, không có ta vẫn làm nên đại sự.
"
Tân Mai có chút buồn cười, Lão Cẩu lời nói luôn có điểm manh đặc biệt bộ dáng hình chú cún berger kia thật hết chỗ nói.
Lão Cẩu nói đã 3201 năm tuổi nhưng nhận thức phát hiện Lão Cẩu trẻ con đến không đáng tin cậy: "Đúng là, chuyện nào tôi cũng làm được mà không cần đồng đội, vậy ông còn có tác dụng gì."
Lão Cẩu không quên quảng cáo bản thân: "Cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng nha, ta có công năng giúp cô tu bổ nhan sắc từ trong ra ngoài, mỹ lệ hồn thể, mỹ nhan thịnh thế."
Tân Mai: "Quỷ hoạ bì, Kính Quỷ, huyền thuật, phẫu thuật thẩm mỹ đều có khả năng chỉnh mặt này nha đại thần tiên." âm cuối ba chữ đại thần tiên kéo đến cao.
Lão Cẩu vừa nghe liền hiểu ý tứ, hầm hừ phản bác "So sánh tốt sao? Ta đây nếu không phải mang cô bức ra cuộc sống nhàm chán, hằng ngày lặp lại vô vị phí hoài thanh xuân thì cô có thể thoải mái phát huy như bây giờ sao?"
Ý kiến ý cò trêu đùa đánh đồng bổn thần với ma quỷ thấp hèn, phàm nhân ngu xuẩn dám nhạo báng bổn thần, tưởng ta không thấy ánh mắt không tin tưởng của cô sao? Bàn tay nhân loại có thể tạo ra kiệt tác mỹ mạo, có thể không đau đớn trả giá mà vẫn đạt được? ma quỷ có thể lương thiện giúp cô như ta sao? Có sao?
Lão Cẩu ngàn câu chất vấn âm thầm mắng.
Tân Mai thần sắc chợt ngưng, than nhẹ một tiếng: "Lão Cẩu hoá ra chẳng những có thuật đọc tâm còn thấu hiểu lòng người, tôi thực thích ông mới ký khế ước với thần.
Dù thân phận ban đầu ông gặp tôi hình hài là quỷ dữ hay động vật loại nào thì khi tiếp xúc với ông, có lẽ vẫn sẽ chọn ông làm đồng đội mà không phải chỉ vì tôi có một lựa chọn duy nhất.
Ông hiểu không?"
Cô khi nói điều này đáy mắt như có như không một sự phẳng lặng tịch mịch.
Là độc hành nên muốn có tri giao bằng hữu?
Nhưng cô nói cô có lựa chọn khác là ý gì? Không lẽ ngoại trừ bổn thần từng có các lộ giới khác tìm cô?
Nhưng cô từ chối, gặp ta lúc sau lại đồng ý tín nhiệm, nguyện ý đồng hành với ta.
Lão Cẩu đang tự bổ não, âm mũi nói: " Mai Mai, không ngờ ta có địa vị quan trọng như vậy với cô."
Tân Mai: "Là bằng hữu, tôi hy vọng chúng ta không cất giấu nhau điều gì.
Dù cho chuyện nhỏ tôi cũng muốn cùng ông chia sẻ cho ra cái đối sách." Mang đề tài chạy xa kéo về, Cô rốt cuộc đem mục đích ra hỏi: "Cho nên Bạch Diệc Phi thật có khả năng gây hại ảnh hưởng đến cả thần thức của ông?"
Lão Cẩu dường như có điều chột dạ, lưỡng lự chọn từ giải thích: "Ta lần đó chỉ bế quan thôi, Mai Mai thấy mà hiện tại ta vẫn chưa phục hồi tiên thân, khí tràng Bạch Diệc Phi rất nặng ta thực có chút thân thể không thoải mái." Nếu bây giờ Tân Mai mà nhìn thấy Lão Cẩu lông mao toàn thân đều run lên, tứ chi đứng hơi không vững, chắc chắc sẽ thấy Lão vô cùng mờ ám.
Lão Cẩu quan sát cô, tìm đề tài khác nói: "Cô có tâm tình băng bó cho tên súc vật 2 phút trước còn ý đồ bất chính tiền gian hậu sát(*) sao? Đúng là lương y như từ mẫu..."
(*) hiếp xong giết.
Tân Mai đối thoại với Lão Cẩu, hành động cũng không trì hoãn giải quyết người, cô rút mạnh băng vải trên vai Tề Mộ, lôi hắn như lôi dưa cải, ném xác ra ngoài cửa sổ dứt khoát không lưu vết tích, cười khẩy nói: "Tôi không phải thánh mẫu maria, máu chảy nhiều không cầm hắn cũng không chết ngay được, nhưng diện tích khuếch tán từ chân giường ra cửa sổ kéo dài hơn mười bước, xử lý sẽ rất mệt.
Nam Phương Vực nếu biết chuyện này Tề Mộ sớm muộn cũng sẽ chết.
Bây giờ không phải lúc, chỉ sợ theo nguyên thế giới hắn đầu quân với Bạch Diệc Phi lúc đó thêm một địch nhân trong tối càng khó đối phó."
Tề Mộ ánh mắt của hắn nói cho cô biết, hắn bị tha hoá biến đen rồi.
Nam chính ở thế giới này theo như thái độ Lão Cẩu năng lực của hắn ta có vẻ rất cường đại vượt tầm suy đoán, hai tên điên hợp tác chung với nhau là sợ thiên hạ chưa đủ loạn?
"Mai Mai thông minh nha, cô nói đúng lắm." Lão Cẩu dựng ngón cái khen thưởng cô.
Nghe cô nhắc ba chữ 'Bạch Diệc Phi' lòng lão âm thầm nổi lên một trận sóng gió không nhỏ.
Cô nhún khăn ướt chùi vết máu rớt trên sàn giường "Không phải tôi thông minh mà đây chỉ là chuyện đơn giản ai nhìn cũng thấu."
Lão Cẩu trợn mắt.
ý cô là mắng lão ngu xuẩn sao?
Tân Mai lau dọn chăn mền thắm máu hắn, càng nhớ lại việc khi nãy Tề cầm thú suýt làm tới bước cuối cùng xâm hại thân thể thuần khiết của cô.
Đầu chợt nặng, Tân Mai mắt trợn to đến muốn nứt ra.
"Bụp" một tiếng lớn trong đầu như có sợi dây mỏng len lỏi đang cố xoé toạt vết nứt phong ấn xông ra ngoài, Tân Mai ôm đầu đột nhiên kinh hách phát hoảng, ký ức hình ảnh không bắt được nhiều ngày qua như những mảnh vụn thuỷ tinh thể khâu đắp lại, phản chiếu vô cùng chân thật một tràng.
Một toà lâu đài kim bích huy hoàng uy nga tráng lệ giữa rừng hồng hoa đỏ thẫm rực rỡ, cô gái mặc lễ váy công chúa diễm lệ đang chơi đùa trong vườn hoa, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên.
Còn có chiếc mặt nạ sắt rơi trên mặt đất người đàn ông ẩn hình trong hắc ám.
Cô công chúa gương mặt tinh xảo như thiên thần không hề hay biết quỷ dữ đã đến...
...Tiếng hét đau đớn bị xé rách thân thể xử nữ.
Cảm nhận giác quan, nổi khổ sở dằn vặt đều rõ ràng như chính cô trải qua làm tinh thần đến trái tim Tân Mai như ai cào xé khoét sâu đau đến muốn ngừng thở.
Cô gái Thiên thần ấy giống như bị người tướt đoạt đôi cánh, nàng từ thiên đường rơi xuống địa ngục một lần lại một lần.
Lâu đài nồng nặc mùi máu tanh, thi thể chất đầy đất, máu tươi lưu nhiễm mọi ngóc ngách, mỗi một tấc đều tràn lan bao phủ khí vị tử vong.
Rất đau lòng!
Bạch Hoả Diễm là ai?
Ký ức này? còn người đàn ông cưỡng hiếp cô gái đó mùi hương rất đỗi quen thuộc.
Tân Mai âm thanh có chút run run nghẹn ngào.
"Lão Cẩu có phải ông giấu bí mất gì liên quan đến tôi không?"
"Chuyện gì chứ?" Lão Cẩu giả điên hỏi, trong lòng lộp bộp một trận, thần sắc kinh tủng giọng không ngăn được một tia chột dạ, rất nhanh lảng đi: "Thật xin lỗi vì khi nãy nhìn cô xảy ra chuyện mà không giúp gì được, may mà cô không sao, tinh thần cô nhất định tổn thưởng với chuyến đi đến thế giới này ngay từ đầu, nhiệm vụ thế giới sau tôi sẽ bù đắp cho cô, cô cứ..."
"Lão Cẩu" Tâm Mai cắt ngang lời nói: "Ông biết tôi nhắc đến chuyện gì mà, đừng giấu giếm nữa."
Lão Cẩu ngẩn ra, đây là biết hết cả rồi???
giằng co nửa ngày Lão Cẩu cam nhận án, đối mặt với chất vấn phán quyết của Tân Mai, nuốt nước miếng trả lời:
"Cô...cô nhớ ra rồi sao?" Lão Cẩu dù chuẩn bị tinh thần vẫn là chấn kinh tới rồi, biểu tình như sắp bị tử hình: "Tân Mai tôi..xin...xin lỗi." thanh âm ông nói rất thấp.
Ngày Lão lo lắng đối mặt nhất cuối cùng đã đến, không nghĩ nhanh như vậy liền bại lộ.
"Ha...muốn xin lỗi thì không nên lừa tôi, nói miệng không phải cách bù đắp, ông trả lời những gì tôi muốn biết là được, tôi nghe xong sẽ suy xét tha thứ cho ông, dù sao là bằng hữu ông phải hiểu con người tôi ra sao rồi nhỉ!" Tân Mai đỡ lấy lòng ngực, có cảm giác chuyện này nếu cô truy cứu sẽ nhận đả kích.
Nhưng không làm rõ nó sẽ như cây đinh chôn trong tim càng khó chịu hơn.
Lão Cẩu thiên chân nghe đến Tân Mai hứa tha thứ cho ông liền có sức sống vẫy đuôi mừng thầm 'Lão biết cô rộng lượng giống nhau mà'.
Lão Cẩu thành thật cười hì hì lấy lòng nói: "Cô hỏi đi."
"Bạch Diễm Hoả là tôi, Thế giới này cũng không phải lần đầu tiên ông mang tôi xuyên đến, nguyên nhân ông lo sợ Bạch Diệc Phi bởi có liên quan trên người tôi..." Tân Mai dùng câu khẳng định truy cứu: "Thành thật khoan hồng.
Ông kể đoạn ký ức tôi đã mất đó đi."
Lão Cẩu lúng túng có vẻ như không biết nói từ đâu, bèn ném toàn bộ ký ức đến cho cô.
~~~~
Sau đây là nội dung kể về bí mật ký ức mà Tân Mai ép hỏi Lão Cẩu về nam chính Bạch Diệc Phi.
Hắn lên sàn.
Thỉnh mọi người không cần loạn não về phần sau.
Đọc kỹ sẽ hiểu nguyên do.
Chờ bức màn vén lên nào.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[Mei: các bảo bảo like & cmt chính là động lực mau ra chương của ta.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...