Lúc ấy, Phong Bính Thần đang ngồi trên chuyến bay quay
về. Mọi việc xảy ra khá thuận lợi, vì thế mới về trước dự định, chuẩn bị cho
Thuần Khiết một niềm vui bất ngờ. Kết quả bay mười mấy tiếng đồng hồ, khi quay
về thì thấy phòng mình vẫn vậy nên tức giận không thèm nói chuyện với cô.
Thuần Khiết không hề biết chuyện đó. Hôm sau cô liên
hệ với studio, chụp ảnh cho Tiêu Ức Sơn, bận rộn đến tám giờ tối mới xong.
Đợi cô thu dọn xong, Tiêu Ức Sơn liền nói: “Buổi tối
có party, cùng đi nhé?”.
Thuần Khiết vẫn chưa nói gì, anh lại nói: “Có thể
Phụng Minh cũng đến”.
Vậy là Thuần Khiết liền có hứng thú, vội hỏi: “Là
party gì vậy?”.
“Party sinh nhật cố Băng, khi ở trường quay, cô ta đã
thông báo rồi. Đạo diễn, giám chế cũng đến. Mình biết cô ta cũng mời Phụng
Minh. Nhưng mình không đảm bảo chắc chắn anh ta sẽ đến. Cậu có thể thử vận may
xem sao”.
Thuần Khiết do dự một chút nhưng vẫn gật đầu: “Có
điều, mình phải về thay quần áo”.
“Không vấn đề”.
Tiêu Ức Sơn lái xe đưa cô về căn hộ thay quần áo,
trang điểm chải chuốt, sau đó cùng đến dự tiệc.
Họ bước vào hội trường thì cũng đã muộn. Tiếng nhạc du
dương, ánh đèn tối mờ, có không ít ngôi sao, diễn viên. Thuần Khiết tinh mắt,
vừa đến cửa đã nhìn thấy một người mà mình không nên nhìn thấy.
Phong Bính Thần.
Cô không thể ngờ rằng anh cũng ở đó, hơn nữa lại đang
cùng với Cố Băng chuyện trò gì đó. cố Băng mặc váy dạ hội màu đen, mái tóc dài
bồng bềnh, trông thật rạng rỡ, nổi bật. Phong Bính Thần mặc áo trắng quần đen,
phong độ ngời ngời.
Thuần Khiết vô cùng tức giận, không biết anh về khi
nào, không những không nói với mình một tiếng mà còn chạy
đến đây tham gia party. Cô chỉ muốn lập tức chạy đến hỏi tội anh nhưng cô có
khả năng kiềm chế rất tốt, im lặng một lúc, bỗng nhiên quay người đi.
Hành động này nằm trong dự đoán của Tiêu Ức Sơn, anh
vội đuổi theo: “Chuyện bặm môi, không nói một lời.
Tiêu Ức Sơn biết là vì Phong Bính Thần, cố tình trêu
đùa cô: “Chỉ là xã giao bình thường thôi. Ngay cả chuyện này cậu cũng ghen sao?
Đúng là nhỏ mọn”. Nói rồi quan sát sắc mặt của cô, sau đó mới nói: “Không ngờ
cậu lại hẹp hòi như vậy, may quá cậu không phải là bạn gái của mình”.
Thuần Khiết không kìm được lườm anh: “Vốn dĩ anh ta
nên ở Los Angeles, ngày mai mới về”.
“Thế thì cậu đi hỏi anh ta đi, vì sao lại về trước?”.
“Còn phải hỏi sao, rõ ràng là để tham dự tiệc sinh
nhật của Cố Băng”.
“Van nên hỏi rõ thì tốt hơn”.
“Anh ta đã giấu mình rồi, mình còn mặt dày đi hỏi anh
ta? Hứ! Mình muốn xem xem rốt cuộc phải đợi đến lúc nào anh ta mới nói với
mình”. Câu nói này rất trẻ con
khiến Tiêu Ức Sơn không nhịn được cười. Bỗng nhiên mắt anh sáng lên, mỉm cười
rất gian xảo: “Hay là cậu cũng khích anh ta?”.
Thuần Khiết quay sang nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa vẻ
nghi hoặc.
Tiêu Ức Sơn nhếch mép cười đầy ẩn ý, đưa cánh tay cho
cô.
Thuần Khiết hiểu ý, liền xua tay: “Quá ấu trĩ’.
Nói rồi quay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, bồng nhiên cô quay lại, khoác tay
anh và nói: “Thử ấu trĩ một lần xem sao”.
Tiêu Ức Sơn bật cười, hai người cùng đi vào hội
trường.
Tiếng nhạc lãng mạn bên trong giống như tiếng nước
chảy róc rách, mấy đôi nam nữ chầm chậm khiêu vũ dưới ánh đèn lung linh.
Thuần Khiết liếc nhìn xung quanh, không thấy Phong
Bính Thần, ngọn lửa tức giận lại bùng lên, có cảm giác bất an mơ hồ.
Tiêu Ức Sơn thì thầm bên tai cô: “Đừng nhìn lung tung,
bình tĩnh một chút”. “Mình đã rất bình tĩnh
rồi”. Thuần Khiết nghiến răng nói.
“Xin người, vẻ mặt dịu dàng một chút, hãy nghĩ xem
người cậu đang đứng cùng là ai. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cậu chẳng
phải là sỉ nhục người khác sao?”.
“Ặc”. Thuần Khiết xấu hổ: “Mình
“Chúng mình khiêu vũ đi”.
“Mình không biết khiêu vũ”.
“Không sao, cứ bước theo mình là được”.
Nói rồi anh liền kéo Thuần Khiết lên sàn nhảy.
Sự xuất hiện của họ lập tức thu hút ánh mắt của mọi
người. Tiêu Ức Sơn, mĩ nam nổi tiếng lạnh lùng trong làng giải trí, gần như
không tiếp cận với nữ sắc. Vậy mà hôm nay không những đi cùng bạn gái mà còn
vừa vào cửa đã thân mật khiêu vũ, khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Cố Băng vốn đang đứng trong góc tiếp Phong Bính Thần,
làm tròn “nghĩa vụ” của chủ nhà. Bồng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có
chút kì lạ. Ngẩng đầu lên nhìn không khỏi sững người, sau đó lập tức quay sang
nhìn Phong Bính Thần. Phong Bính Thần bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức nhận ra
mình đã ngồi trên ghế sofa khá lâu, liền đứng dậy. Vừa đi được hai bước thì
nhìn thấy hình bóng trên sàn khiêu vũ.
Anh còn tưởng mình uống nhiều nên hoa mắt, ra công ra sức nháy mắt rồi nhìn
lại, đúng là Thuần Khiết. Cô mặc chiếc váy màu xanh hở vai, đang khiêu vũ cùng
với Tiêu Ức Sơn.
Anh bỗng chốc nổi giận, không ngờ mình mới đi có mấy
ngày mà cô và Tiêu Ức Sơn đã ở bên nhau.
Tiêu Ức Sơn ôm Thuần Khiết, chầm chậm dìu bước, mỉm
cười hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì?”.
“CD. Sao vậy?”.
“Trước đây trên người cậu chỉ có mùi xà bông”.
“Mình không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cậu”.
Thuần Khiết có chút dở khóc dở cười, ánh mắt vẫn tìm
kiếm bóng dáng của Phong Bính Thần.
Tiêu Ức Sơn thấy cô liếc ngang liếc dọc, đôi mắt ngời
sáng, hơi thở thơm mát, không kìm nén được cảm giác xốn xang trong lòng, vốn dĩ
chỉ là giúp cô đóng kịch nhưng giờ lại có vài phần đắm say, vội vàng kiềm chế:
“Chúng ta đi uống chút gì chứ?”.
Thuần Khiết đã sớm cảm thấy rất gượng, lập tức nhận
lời.
Nhưng Tiêu Ức Sơn không buông cô ra mà vòng tay ôm eo
cô, đi tới quầy phục vụ bên cạnh.
Thuần Khiết thấp giọng gượng cười: “Cậu cũng nhập vai
quá rồi
“Phong Bính Thần đang đứng sau nhìn kìa”.
“Thật không?”.
Thuần Khiết thấy tim đập thình thịch, muốn quay đầu
lại nhìn nhưng lập tức bị Tiêu Ức Sơn ghì chặt, bắt cô phải bình tĩnh. Cô liền
đi theo anh đến quầy phục vụ lấy hai li rượu, vờ ra vẻ thản nhiên nhấp một
ngụm. Tiêu Ức Sơn vừa uống rượu vừa quan sát Phong Bính Thần. Sau đó báo cáo
với Thuần Khiết: “Trời ơi, nhìn vẻ mặt của anh ta, ánh mắt của anh ta, chẳng
khác nào muốn ăn tươi nuốt sống mình!”.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm nhưng nghe thấy giọng
điệu khoa trương của Tiêu Ức Sơn, cô vẫn không nhịn được cười.
Phong Bính Thần thấy họ cười nói vui vẻ, cơn ghen mới
lại bùng lên. cố Băng bước tới, cười và nói: “Đó là Prince, em còn tưởng anh ta
không đến, lại gần chào một tiếng chứ”.
Phong Bính Thần chậm rãi gật đầu, hai người cùng đi về
phía họ. Tiêu Ức Sơn vội vàng nhắc
nhở Thuần Khiết: “Họ đến rồi”.
Thuần Khiết quay người nhìn, chỉ thấy bộ váy trên người
Cố Băng, bộ ngực được đẩy lên hết cỡ như muốn nhảy ra ngoài. Nghĩ tới việc suốt
cả buổi tối Phong Bính Thần nhìn nó, bồng chốc cô giận sôi người.
Rõ ràng cố Băng biết Thuần Khiết nhưng lại vờ làm ra
vẻ không nhớ, chào Tiêu Ức Sơn trước, sau đó mới nhìn cô, khẽ thốt lên một
tiếng: “Ôi, cô gái này quen quá, hình như là trợ lí của anh, đúng không?”. Nói
rồi mỉm cười nhìn Phong Bính Thần. Cô ta là diễn viên, khả năng diễn xuất không
cần phải nói.
Tiêu Ức Sơn mỉm cười nói: “Đó là chuyện trước đây rồi.
Bây giờ cô ấy làm việc cho tạp chí Feel. Sở dĩ tối nay tôi đến muộn là vì cô ấy
phỏng vấn tôi. Ngay cả quà cũng không kịp mua, thật sự rất xin lỗi”.
Cố Băng vội vàng bày tỏ không vấn đề gì, hai người lại
khách sáo vài câu.
Hai hôm trước Phong Bính Thần còn vì cô mà trở nên
tiều tụy, lúc này ngọn lửa ghen tuông hừng hực, nhìn thấy cô chỉ thấy tức giận,
không nói một lời. Thuần Khiết nhìn thái độ của anh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn
mình giống như người xa lạ, nỗi giận dữ dâng lên, chỉ coi như không quen biết
anh. Tiêu Ức Sơn quan sát sắc mặt của hai người, nhận ra tình hình còn tệ hơn
cả dự tính của mình, liền kiếm cớ nói: “Chúng tôi vẫn chưa ăn tối, không phiền
nếu chúng tôi đi ăn chút gì chứ”.
Cố Băng vội nói: “Bên kia có điểm tâm, hoa quả, còn có
bánh ngọt, xin hãy tự nhiên”.
Tiêu Ức Sơn cảm ơn cô ta rồi đưa Thuần Khiết đi ăn.
Anh khoác vai cô rồi quay người. Thuần Khiết mình hạc xương mai, dáng người
thanh mảnh lúc ẩn lúc hiện. Cuối cùng Phong Bính Thần không kiềm chế được,
nhanh chóng tóm cổ tay Tiêu Ức Sơn, lạnh lùng nói: “Cẩn thận tay của anh”.
Tiêu Ức Sơn quay đầu nhìn anh rồi lại nhìn tay mình,
không nhịn được cười. Thuần Khiết không kìm được giằng lại tay Tiêu Ức Sơn,
cười khẩy và nói: “Liên quan gì đến anh”.
Đôi mắt rực sáng của Phong Bính Thần khẽ nheo lại, gằn
giọng nói: “Em nói gì?”.
Anh để lộ vẻ tức giận, giọng điệu khiến người ta cảm
thấy như rơi xuống hố băng, toàn thân toát lên dáng vẻ khiến người ta khiếp sợ.
Cố Băng bất giác lùi ra sau, nín thở. Còn Thuần Khiết thì vênh mặt đáp lại anh:
“Xin anh lịch sự một chút, đừng lo chuyện bao đồng”. Cô nói
câu này khiến Tiêu Ức Sơn không khỏi khâm phục dũng khí của cô. Những người
đang yêu đều không thiếu dũng khí.
Cuối cùng Phong Bính Thần trở mặt, bặm môi, ánh mắt vô
cùng sắc bén, giống như ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao sáng bóng.
Tiêu Ức Sơn cảm thấy anh sắp nổi trận lôi đình. Nhưng
anh không làm như vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Thuần Khiết một lúc lâu, sau
đó không nói một lời mà quay người bỏ đi.
Thuần Khiết cũng rất bất ngờ. Cô chưa từng chứng kiến
dáng vẻ giận dữ của Phong Bính Thần. Lúc nãy tim cô đập thình thịch, toát mồ
hôi lạnh. Nhưng bỗng nhiên anh đi rồi lại khiến cô bồn chồn, bất an.
Lúc ấy cô đã hoàn toàn quên mục đích mình đến buổi
party này. Đâu còn tâm trạng để quan tâm xem Sở Phụng Minh là ai. Khó khăn lắm
mới ở thêm được một lúc rồi đề nghị ra về.
Tiêu Ức Sơn nhìn đồng hồ rồi nói: “Hơn mười giờ, vẫn
còn sớm...”.
“Vậy cậu cứ chơi đi, mình đi trước..
“Cậu thật mất lịch sự! A, mình nhớ ra rồi, lúc nào cậu cũng bỏ
về giữa chừng. Đây là một thói quen”.
Thuần Khiết nghe vậy mà không khỏi xấu hổ.
Tiêu Ức Sơn lại cười: “Thôi, mình đi cùng cậu. Dù sao
thì từnay mình đã nổi tiếng lạnh lùng, lại thích chơi ngông, ra vẻ, bỏ về giữa
chừng cũng rất bình thường”.
Thuần Khiết không có tâm trạng thưởng thức những lời
tự giễu mình của anh. Chỉ mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.
Thế là Tiêu Ức Sơn lái xe đưa Thuần Khiết về nhà.
Hai người chào nhau. Thuần Khiết đi lên tầng, vừa mở
cửa đã không khỏi sững sờ.
Phòng khách trống trơn.
Hai hôm trước cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà,
đóng gói rất nhiều đồ đạc linh tinh lộn xộn vứt trong phòng khách. Bây giờ tất
cả đều biến mất.
Cô vội vàng mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy có bốn bức
tường.
Vào nhà vệ sinh, phát hiện ngay cả thùng rác cũng biến
mất.
Cô phục sát đất. Bây giờ thì cô đã biết thế nào là
“vườn không nhà trống”. Việc này không cần hỏi
cũng biết ai làm.
Cô đứng giữa căn phòng trống, ngây người một lúc lâu,
xoay tại chỗ hai ba vòng, vừa tức vừa buồn cười. Nhưng rốt cuộc tức giận nhiều
hơn là nực cười. Chỉ cần nghĩ tới việc anh về không nói với cô mà đi tham dự
tiệc sinh nhật của Cố Băng là cô vừa buồn vừa giận. Đúng là không tôn trọng
người khác, còn coi cô là bạn gái sao?
Suy nghĩ một lúc liền gọi điện cho Tiêu Ức Sơn, chuẩn
bị xin ở nhờ.
Tiêu Ức Sơn vừa mới đi không lâu, sau khi nghe xong
lập tức quay lại, hơn nữa mang trong mình trí tò mò mãnh liệt, kiên quyết đòi
đi lên tham quan. Sau khi xem xong, lòng ngưỡng mộ đối với Phong Bính Thần dào
dạt như biển cả khiến Thuần Khiết không còn gì để nói.
Cô ở nhờ nhà Tiêu Ức Sơn, cảm thấy rất ngại. Một là
làm phiền người ta. Hai là Tiêu Ức Sơn là ngôi sao, cho phụ nữ ở nhờ thật bất
tiện. Nhưng anh rất vui vẻ, sung sướng trước nỗi đau khổ của người khác. Thậm
chí còn nói thẳng không một chút giấu giếm rằng mình sẽ cố gắng hết sức để tạo
dựng niềm vui của mình trên nỗi đau khổ của Phong Bính Thần.
Tối hôm ấy Thuần Khiết trằn trọc mãi mà không tài nào
ngủ được. Phong Bính Thần về trước
dự định, tham dự tiệc sinh nhật của Cố Băng. Hai người đã từng cùng ăn cơm với
nhau, xem ra quan hệ không bình thường chút nào. Nhưng cô lại không hề nhận ra
một sơ hở nào, có trời mới biết mấy hôm nay anh ở đâu? Có thể là không hề đến
Los Angeles. Anh hoàn toàn có thể giấu giếm cô, muốn để cô nhìn thấy gì thì cho
cô nhìn thấy thứ đó. Những gì mà anh để lộ chẳng qua chỉ là một góc của ngọn
núi băng, cô không hề hiểu anh.
Cô nghi ngờ Phong Bính Thần, trí tưởng tượng bay lên
trời cao, vượt qua biển sâu, nghĩ ngợi suốt đêm tự làm khổ mình, đến tận khi
trời tờ mờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm đã tỉnh dậy. Cô nằm
trên giường suy nghĩ một lúc, trước tiên gọi điện thoại đến tòa soạn xin nghỉ,
sau đó đi vệ sinh cá nhân, đến thư phòng của Tiêu Ức Sơn tìm giấy và bút, bắt
đầu liệt kê danh sách. Từ quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện, nước hoa đến
đồ dùng gia đình, liệt kê một danh sách dài.
Viết xong, cầm tờ giấy lên nhìn từ đầu xuống cuối.
Bồng nhiên bên tai vang lên giọng điệu đắc chí của Phong Bính Thần: “Đây là thẻ
phụ của anh, em thích gì thì cứ mua, đừng khách sáo. Em biết đấy, anh có tiền,
có thể mua được tất cả những gì có đề giá trên thế giới”. Nếu anh
đã có tiền như vậy, cô cũng không cần phải khách sáo với anh. Ai bảo anh dọn
hết đồ của cô.
Cô cắn bút suy nghĩ một lúc, thêm một bộ đồ ăn, sau đó
mới hài lòng gật đầu, giơ tay búng tờ giấy kêu tanh tách rồi nói: “Tất cả đều
là tại anh, đừng có mà trách tôi”.
Sau đó nghe thấy phía sau có người hỏi: “Sáng sớm tinh
mơ, cậu đang làm gì vậy?”.
Không biết Tiêu Ức Sơn đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn cô
với ánh mắt ngái ngủ.
Thuần Khiết nói: “Cậu dậy rồi à, lát nữa mình phải đi
mua đồ, mượn xe của cậu nhé”.
“Mua gì?”.
“Mua vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày”. Cô nói rồi
giơ danh sách trên tay.
“Mình xem nào”. Tiêu Ức Sơn nói rồi lấy tờ danh sách
trên tay cô, vừa nhìn, bồng chốc trợn tròn mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ. Chỉ thấy
trên đó đều là tên của các nhãn hiệu xa xỉ đẳng cấp, nào là Burberry, Chanel,
Prada, Hermes, Louis Vuitton, Christian Dior...
“Xa xỉ vậy sao?”. Anh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc:
“Áo khoác Chanel Prada, nước hoa, mĩ phẩm Dior, túi xách Louis Vuitton và
Hermes, kính Lotos... Còn có một bộ tách
uống trà của Wedgwood, rẻ nhất cũng phải ba bốn vạn. Thì ra thu nhập của biên
tập tạp chí thời trang cao như vậy?”.
Thuần Khiết giơ thẻ tín dụng trên tay và nói: “Mình
tiêu hộ người ta
Tiêu Ức Sơn bỗng chốc bừng tỉnh, gật đầu nói: “Chả
trách người ta nói đừng có mà đắc tội với phụ nữ...”. Sau đó anh đưa tay lên
ngực, làm ra vẻ cảm thấy may mắn như vừa trở về từ cõi chết: “May mà cậu không
phải là bạn gái mình. Nếu không số tiền mà mình phải bán sắc mới vất vả kiếm
được e là sẽ bị cậu tiêu sạch”.
Thuần Khiết bật cười: “Mình cứ tưởng thu nhập của ngôi
sao nổi tiếng rất cao, xem ra cũng không hẳn là vậy”.
Tiêu Ức Sơn không bận tâm tới sự châm chọc của cô mà
hỏi: “Không phải cậu định mặc quần áo ngủ của nam đi ra ngoài mua đồ chứ?”.
Lúc ấy Thuần Khiết mới nhận ra mình mặc quần áo ngủ
của anh, rộng thùng thình, hở nửa vai, vội vàng kéo áo rồi chần chừ nói: “Hay
là mình gọi điện thoại cho Lisa, bảo cô ấy mang cho mình hai bộ”.
Tiêu Ức Sơn lập tức nói: “Mình không muốn lên báo lá
cải”. “Thế cậu có cách gì hay không?”.
“Mình bảo trợ lí mua một bộ đồ của nữ rồi mang tới
đây”.
Thuần Khiết gật đầu: “Nếu đã vậy thì mình ngủ thêm một
lúc nữa”.
Lại nói về Phong Bính Thần, sau khi dọn sạch nhà Thuần
Khiết, thầm nghĩ: Nếu cô không định ngủ dưới sàn nhà thì chỉ có thể đến tìm anh
nên vô cùng tự tin ngồi đợi ở nhà. Đến tận tối hôm sau, vẫn không thấy Thuần
Khiết đâu mà còn nhận được điện thoại của ngân hàng. Ngân hàng cho biết trong
một ngày, thẻ tín dụng của anh bị trừ tới bảy con số. Mặc dù thẻ tín dụng của
anh là chiếc thẻ đặc biệt nhất trong lịch sử ngân hàng nhưng vì cẩn thận, nhân
viên ngân hàng vẫn quyết định gọi điện thoại cho anh để xác nhận lại.
Phong Bính Thần bảo nhân viên ngân hàng gửi fax sang.
Sau khi xem xong, anh im lặng một lúc rồi không kìm được bật cười.
Phương Quân Hạo ngồi cạnh ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi:
“Sao thế?”.
Phong Bính Thần không ngẩng đầu mà xua tay, tỏ ý không
liên quan đến anh ta. Phương Quân Hạo biết hai hôm nay
tâm trạng của anh không vui nên biết điều không động đến anh.
Phong Bính Thần ngồi trên ghế, xem đi xem lại tờ fax
này, khuôn mặt không giấu được nụ cười. Với kiểu phụ nữ như Thuần Khiết, khi cô
quyết định tiêu tiền của một người đàn ông thì chứng tỏ mối quan hệ giữa họ đã
tiến thêm một bước. Còn anh thì vô cùng nóng lòng muốn cùng cô xây dựng mối
quan hệ bền chặt không dễ đổ vỡ.
Thực ra tối hôm qua, khi anh xông vào phòng khách của
cô, nhìn thấy hành lí đã được đóng gói cẩn thận thì nỗi tức giận đã giảm đi một
nửa. Rõ ràng là cô đã chuẩn bị dọn sang, chỉ là vẫn chưa hành động. Tuy nhiên,
cứ nghĩ tới việc cô và Tiêu Ức Sơn ôm eo khiêu vũ thì nỗi ghen tuông trong anh
lại bùng phát. Lúc ấy anh định gọi điện thoại cho cô nhưng lại không muốn xuống
nước trước. Ngẩng đầu nhìn thấy Phương Quân Hạo đang đọc một cuốn sách về nhiếp
ảnh, bồng nhiên trong đầu nảy ra một ý rất hay, liền mỉm cười nói: “Quân Hạo,
đã lâu rồi cậu không tổ chức party, đúng không?”.
Phương Quân Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của anh,
lập tức cảnh giác: “Sao cơ?”.
“Tổ chức party đi, mời một vài người nổi tiếng trong làng
thời trang”.
“Vì sao?”.
“Cứ coi như kỉ niệm mười năm khai trương khách sạn,
mời một vài ngôi sao và bạn bè trong giới truyền thông...”.
“Van chưa đến mười năm”. Phương Quân Hạo ngắt lời anh
không chút khách sáo.
Phong Bính Thần mỉm cười và nói: “Vậy thì cứ coi như
là chào mừng tổng giám đốc mới của khách sạn Thời Quang đi. Mình thấy cậu đừng
có mà làm nghệ thuật thân thể, nhiếp ảnh gì gì đó nữa, mau chóng quay về thay
chú Phương tiếp quản công việc kinh doanh của khách sạn đi”.
Phương Quân Hạo vừa nghe đến việc để mình tiếp quản
khách sạn, lập tức tỏ vẻ đau khổ như bị “thiến” vậy, vội nói: “Anh em trong nhà
đừng trêu nhau nữa, muốn làm gì thì nói thẳng ra đi”.
“Tổ chức party thời trang, mời một số bạn bè, đặc biệt
là tạp chí Feel...”.
Anh vẫn chưa nói hết câu, Phương Quân Hạo đã hiểu ý:
“Cô Thuần Khiết, đúng không?”.
Phong Bính Thần không nói gì. Phương
Quân Hạo lắc đầu thở dài: “Công tử hào hoa ơi, lần này cậu hết thuốc chữa rồi”.
Anh ta đứng dậy, gườm gườm nhìn Phong Bính Thần với ánh mắt khinh thường rồi
ném sách xuống, tức giận bỏ đi.
Tối hôm sau, một buổi vũ hội thời trang đã được tổ
chức dưới danh nghĩa của Steven Fong, khách mời là những ngôi sao, diễn viên
nổi tiếng. Chủ biên Catherine của tạp chí Feel cùng hai trợ lí cũng đến dự
nhưng không thấy bóng dáng của Thuần Khiết, người mà Steven Fong đặc biệt chỉ
định.
Phong Bính Thần nhẫn nại chờ nửa tiếng mà vẫn không
thấy bóng giai nhân. Đang chuẩn bị tìm Catherine để thăm dò thông tin. Nào ngờ
Catherine chủ động đến tìm anh để thay Thuần Khiết xin lỗi anh, nói là cô có
việc xin nghỉ, không có duyên với buổi tiệc tối nay. Phong Bính Thần nghe vậy,
nỗi háo hức trong lòng bỗng chốc bị dập tắt, im lặng một lúc, cuối cùng uống
cạn li champagne trên tay, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thuần Khiết. Sau khi
biết cô tắt máy, anh lập tức lấy chìa khóa xe, phóng thẳng đến căn hộ của cô.
Hôm ấy Thuần Khiết điên cuồng quẹt thẻ, mua thêm một
đống đồ xa xỉ nhưng nỗi oán giận trong lòng không hề vơi đi. Bởi vì
Phong Bính Thần không hề gọi điện thoại để giải thích chuyện này. Giải thích,
mặc dù chưa chắc cô đã nghe nhưng không giải thích thì lại chứng tỏ anh hoàn toàn
không coi trọng cô. Tuy nhiên anh không làm gì cả.
Điều đó khiến cô cảm thấy chua xót. Sự ghen tuông đã
dần dần lắng xuống, thay vào đó là nỗi xót xa. Tình yêu là vậy, khiến người ta
cam tâm tình nguyện đeo xiềng xích, tự nguyện chịu sự trói buộc, nô dịch, cho
dù Phong Bính Thần có phong lưu đến đâu thì cô cũng đã yêu anh rồi, không thể
quay đầu được nữa.
Cô ở lì trong nhà hai ngày với tâm trạng u uất, vô
cùng buồn chán, chỉ thấy đầu óc nặng trĩu, nhà cửa cũng không buồn dọn dẹp. Tối
hôm ấy đói đến hoa mắt chóng mặt, đành phải ra ngoài ăn chút gì đó.
Thế nên khi Phong Bính Thần mở cửa, chỉ nhìn thấy một
đống đồ hàng hiệu.
Từ phòng khách đến phòng ngủ là vô số quần áo và phụ
kiện hàng hiệu chất ngổn ngang. Logo của những nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầu
hoàn toàn không cân xứng với căn phòng của cô khiến người ta không khỏi nghi
ngờ liệu cô có phải là chuyên gia hàng nhái hay không - dĩ nhiên, Phong Bính
Thần không nghĩ như vậy.
Anh chỉ thấy nực cười. Nếu để các nhà thiết kế biết được
việc cô không tôn trọng tác phẩm của họ như vậy thì chắc chắn sẽ cho cô vào
danh sách đen, từ chối quan hệ. Vì yêu nên anh thấy tất cả những gì thuộc về cô
đều thật đáng yêu. Nếu là người khác thì e là chưa chắc đã thấy thích thú.
Vị trí vốn đặt chiếc giường trong phòng ngủ được thay
bằng một chiếc sofa bằng da màu nho. Trên sofa là một chiếc chăn lông vũ, một
nửa xòa xuống sàn nhà. Dưới sàn có ba chai nước khoáng và hai chai hồng trà,
nửa bao thuốc lá, trong gạt tàn có bảy tám đầu mẩu thuốc lá.
Anh đứng trong phòng ngủ, nhìn xung quanh, tìm một
chiếc túi nilon, nửa bao thuốc và gạt tàn vào đó, sau đó cởi áo khoác, xắn tay
áo bắt đầu dọn dẹp.
Mất hơn một tiếng mới dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn
ngoài. Dọn dẹp xong, anh ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh căn phòng với cảm giác
tự hào. Hi vọng sẽ cho Thuần Khiết một niềm vui bất ngờ khi cô quay về.
Anh chưa bao giờ biết rằng thì ra dọn phòng cho người
mình thích là một việc vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Anh quyết định khi cô về
sẽ nói với cô rằng giữa mình và Cố Băng không có gì cả. Chỉ là anh đang ghen
với Tiêu Ức Sơn. Anh đã từng là công tử phong lưu, nhưng bây giờ đã khác. Anh
muốn ở bên cạnh cô, yêu thương cô. Thuần
Khiết ăn tối xong lại đi siêu thị mua một số đồ lặt vặt rồi mới về nhà. Phản
ứng đầu tiên khi mở cửa phòng là: Có phải mình vào nhầm nhà không?
Giống như được hóa phép vậy, phòng khách sạch như mới,
gọn gàng ngăn nắp, những thùng giấy, túi đựng đồ chất lung tung lộn xộn đều
được xếp ngay ngắn trong góc phòng.
Cô ngây người một lúc, vội vào phòng ngủ kiểm tra. Vừa
vào đã thấy Phong Bính Thần nằm trên sofa, đôi chân dài thẳng tắp gác lên tay
cầm một cách rất nghệ thuật, hình như anh đã ngủ say. Cô lại ngây người một lúc
rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, ngắm nghía phòng ngủ, sau đó rón rén bước tới
trước tủ quần áo và mở cửa. Chỉ thấy quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông cùng với
túi xách, phụ kiện đều được sắp xếp, phân loại theo đúng trình tự. Lẽ nào anh
đã dọn dẹp? Một đại thiếu gia như anh có vô số người hầu hạ. E rằng trong từ
điển cuộc đời không có hai từ “dọn dẹp”.
Cô bước vào nhà vệ sinh mà lòng đầy hoài nghi, phát
hiện ngay cả hai bộ quần áo chưa giặt cũng biến mất, không khỏi giật mình:
Không phải ngay cả quần áo anh cũng giặt rồi chứ? Cô vội vàng chạy ra ban công,
quả nhiên quần áo đang phơi ngoài đó. Nghĩ đến việc minh vẫn chưa mua máy giặt,
chắc chắn là anh đã giặt tay. Phong Bính Thần mà giặt
quần áo thì sẽ thế nào nhỉ? Quả thực cô không thể tưởng tượng được, ngoài kinh
ngạc, cô không nhịn được cười. Bóng đen u uất bao trùm trong tim mấy hôm nay
cuối cùng đã toạc ra, lóe lên một tia sáng, toàn thân cũng tươi vui hẳn lên.
Nghĩ đến hôm nay mình không hề soi gương, vội vàng
chạy đến trước chiếc gương trong phòng khách ngắm nghía, chỉnh trang nhan sắc
rồi mới quay lại phòng ngủ, ngắm nhìn người đàn ông nằm trên sofa.
Ảnh đèn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt của anh,
khôi ngô anh tuấn, đường nét tuyệt đẹp như một bức tranh, làn da ánh lên màu
vàng sáng, mịn như tơ lụa. Bờ môi mím chặt mang một vẻ kiêu hãnh theo phong
cách quý tộc bẩm sinh. Cho dù quần áo không chnh tề, đầu tóc rối bù thì cũng
không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
Thuần Khiết nhìn anh, nỗi ấm ức trong lòng lại trào
dâng trong tim, ghen tuông, oán hận, chua xót, các cảm giác cứ đan xen, cuộn
trào trong lòng, ồ ạt dâng trào trong tim rồi từ từ lắng xuống, biến thành nụ
cười gượng trên môi.
Tình yêu vốn làm cho con người ta trở nên khiêm tốn,
nhu thuận, thậm chí là hèn mọn. Cô yêu anh thì không được quá so đo đến lòng tự
tôn, không được làm cao. Nếu những năm tháng đằng đẵng
và cuộc sống dung tục, vụn vặn sẽ hủy hoại tình yêu tối thiểu cô còn có một hồi
ức đẹp đẽ để nhớ lại, có gì đáng sợ cơ chứ.
Cô quyết định đợi đến khi anh tỉnh lại sẽ làm lành với
anh, không làm cho nhau khó xử, cố gắng trở thành một người dịu dàng, hòa nhã,
một lòng một dạ đối xử tốt với anh.
Nhưng khi Phong Bính Thần thật sự tỉnh dậy, mở mắt
nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau thì trái tim của cô lại khô cứng, khuôn mặt cũng tự
động chuyển sang vẻ lạnh lùng.
Phong Bính Thần ngồi dậy, dụi mắt và nói: “Em đi đâu
đấy? Anh chờ em lâu ơi là lâu, ngủ quên mất”. Giọng điệu nhõng nhẽo, thân mật,
như thể giữa họ không hề xảy ra chuyện gì.
Thuần Khiết vô cùng bất ngờ, bỗng chốc không biết phải
đáp lại anh như thế nào. Cô vốn lạnh lùng, thích cứng không thích mềm, không
thích nghe những lời đường mật. Im lặng một lúc mới đáp lại một câu lạnh băng:
“Không liên quan đến anh!”.
Phong Bính Thần cũng không giận, chỉ nhìn cô chằm
chằm.
Dưới ánh đèn, sắc mặt cô nhợt nhạt, thoáng chút bi ai, trông
gầy hơn rất nhiều khiến anh nhìn mà xót xa. Nhưng lại cố tình làm ra vẻ ấm ức:
“Sau này em không để ý đến anh nữa sao?”.
Thuần Khiết không muốn nói ra những lời trái với lòng
mình nhưng lại không thể xua đi nỗi bực tức trong lòng, không biết phải nói thế
nào.
Thực ra hai ngày hôm nay cô không chỉ một lần nghĩ đến
chuyện nếu anh gọi điện thoại thì sẽ phản ứng như thế nào? Nếu anh đích thân
đến thì phải phản ứng như thế nào? Nhưng lúc này đây, những phản ứng mà cô đã
chuẩn bị trong đầu đều không có tác dụng gì cả. Bởi vì tình yêu vĩnh viễn không
giống như những gì bạn đã nghĩ và sắp xếp. Lúc nào nó cũng khiến người ta bất
ngờ.
Phong Bính Thần đã nắm được bảy tám phần tính cách của
cô. Lúc này cô không nói gì, quan sát n biết được mình có cơ hội chiếm ưu thế,
vội vàng chớp lấy thời cơ, tiếp tục làm nũng: “Anh đói quá, đi ăn đêm với anh
được không?”.
Thuần Khiết vẫn làm mặt lạnh: “Liên quan gì đến em?”.
“Em đúng là xấu xa, không có lương tâm. Anh dọn dẹp
nhà cửa giúp em, giặt quần áo, bận rộn suốt cả buổi tối, em nhìn này, tay anh
sưng phồng rồi đây này..Anh nói rồi ghé sát
lại, giơ mười ngón tay dài, trắng muốt ra trước mặt cô, chớp chớp mắt nhìn
khuôn mặt cô. Thuần Khiết chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trẻ con ấy của anh,
hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Cô quả thực không có khả năng miễn
dịch với khuôn mặt anh, đành phải khẽ thở dài, thuận theo anh.
“Gần đây chỉ có một quán mì nhỏ, chỉ sợ không hợp với
khẩu vị của đại thiếu gia”.
“Không sao”. Phong Bính Thần vội vàng bày tỏ: “Bây giờ
anh đói đến mức cái gì cũng ăn được”. Thuần Khiết không còn cách nào, đành phải
cùng anh đi ăn.
Màn đêm đen đặc, các hàng quán quanh đó đều đã đóng
cửa, chỉ có một quán mì mở cửa cả đêm. Hai người đứng chờ ở dưới một lúc, không
đợi được taxi liền đi bộ.
Thuần Khiết vốn đã có chút khó chịu trong người, gió
thổi tới không kìm được hắt hơi hai cái. Phong Bính Thần không mặc áo khoác,
liền dang tay ôm cô vào lòng. Thấy cô không từ chối, lại cúi người hôn lên má
cô. Thuần Khiết chỉ ngước mắt lườm anh, không bận tâm đến anh.
Đến quán mì, Phong Bính Thần bắt đầu ra sức kể chuyện
cười, tìm mọi cách lấy lòng cô. Trước tiên anh kể một câu chuyện về điện ảnh.
“Đạo diễn Hitchcock (*) nổi
tiếng với những bộ phim kinh dị. Một hôm ông xem vợ làm bánh bơ trứng. Bà đặt
bánh bơ vào trong lò, ông liền nhìn chằm chằm vào cửa lò, ‘bên trong đang làm
gì vậy?’ Cứ vài phút ông lại hỏi một câu, giọng nói rất khẽ.
Khi mùi thơm của bánh bơ tỏa ra, vợ ông mở cửa lò, lấy
một miếng bánh bơ thơm ngon đẹp mắt. Nhưng Hitchcock lại căng thẳng đến kiệt
sức, thở hổn hển nói: ‘Lần sau làm bánh bơ nhất định phải cho vào lò có cửa
kính để nhìn rõ tất cả những gì xảy ra bên trong. Quả thực tôi không thể chịu
đựng được’”.
Thuần Khiết nghe mà như không, khuôn mặt không chút
biểu cảm. Anh lại kể một câu chuyện khác.
“Họa sĩ người Anh, William Hogarth (**) vẽ tranh chân
dung cho một quý tộc xấu xí. Nét vẽ chân thật của ông khiến tay quý tộc này xem
xong bứ tranh tỏ ra rất không hài lòng, từ chối trả tiền. Hogarth liền viết một
bức thư gửi cho hắn, nói rằng có một người chuyên triển lãm dã thú, dị nhân và
quái vật rất hứng thú với bức tranh này, đồng ý trả giá cao. Nếu trong ba ngày
không nhận được tiền, ông dự định sẽ tô thêm màu cho bức tranh, vẽ thêm đuôi và
các bộ phận khác rồi bán cho người này để triển lãm. Sau khi nhận được bức thư
này, tay quý tộc đó lập tức đến trả tiền rồi
mang tranh về nhà đốt”.
Thuần Khiết nghe xong, mặt vẫn lạnh như tiền.
Phong Bính Thần không nản chí, quyết định bịa một câu
chuyện: “Mike đi vào một nhà hàng. Anh ngồi chờ rất lâu, thấy những người khách
khác đều ăn ngon lành, chỉ có một mình anh là không được phục vụ hỏi han. Anh
liền đứng dậy hỏi ông chủ: ‘Xin lỗi, xin hỏi có phải tôi đã ngồi vào hàng ghế
khán giả không?”’.
Anh vừa nói dứt lời, một nữ phục vụ bên cạnh bật cười.
Cuối cùng Thuần Khiết ngẩng đầu, liếc nhìn cô phục vụ ấy, sau đó nhìn Phong
Bính Thần, lạnh lùng nói: “Mì nguội rồi, mau ăn đi”.
Phong Bính Thần nghe vậy, giống như nhận được lệnh,
cắm đầu ăn mì.
Ăn xong anh bắt taxi về khách sạn, Thuần Khiết cũng
không phản đối. Cô quyết định làm lành với anh, không gây chuyện nữa. Huống hồ
anh dọn phòng, giặt quần áo cho cô, tìm mọi cách lấy lòng cô, xem ra cũng có
vài phần thật lòng với cô. Hơn nữa đồ đạc của mình đều ở chỗ anh, dù gì cũng
phải mang về nên quyết định rộng lượng một chút, cùng anh về khách sạn.
Nào ngờ đến sáng sớm, bồng nhiên cô sốt cao. Phong Bính
Thần muốn gọi bác sĩ nhưng bị cô can ngăn, chỉ gọi phục vụ phòng mang thuốc cảm
cúm. Ngủ mê mệt đến trưa hôm sau, anh gọi cô dậy ăn cơm. Biết cô đắng miệng
không muốn ăn, anh đã đặc biệt bảo nhà bếp chuẩn bị vài món khai vị. Ăn xong
cặp nhiệt độ, thấy không hạ sốt. Anh lại mời bác sĩ chẩn đoán cho cô, ân cần
chăm sóc khiến Thuần Khiết vô cùng bất an.
Cô sống hai mươi bảy năm rồi mà chưa được ai lo lắng
như vậy, quả thực không thể thản nhiên được, chỉ mong lập tức khỏe lại. Phong
Bính Thần cũng chỉ mong cô lập tức khỏe lại. Anh đã nhịn cả đêm qua, đêm nay
cho dù thế nào cũng không thể nhịn được nữa. Nhưng ban ngày Thuần Khiết ngủ đẫy
giấc rồi nên không vội đi nghỉ, nằm trên sofa xem ti vi. Anh đi đi lại lại bên
cạnh, tìm đủ mọi lí do giục cô đi nghỉ. Thuần Khiết coi như không nhìn thấy,
không nghe thấy.
Trên ti vi đang chiếu trailer của Thiên ngoại lai
khách, anh nhanh trí nói: “Chẳng phải em muốn phỏng vấn Sở Phụng MinhThuần
Khiết nghe thấy câu ấy, quả nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Anh vội vàng nói: “Đợi em
khỏi ốm, anh sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau. Bây giờ mau đi nghỉ đi..Nói rồi
lấy điều khiển trên tay cô.
Thuần Khiết lưỡng lự theo anh vào phòng ngủ, lấy cớ sợ
lây cảm nên giữ khoảng cách với anh. Nhưng anh Phong quả đúng là cao thủ tuyệt
thế, nhiệt tình, lại giàu kiên nhẫn, kĩ thuật thành thạo, tinh tế, cô cảm thấy
từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đang run rẩy nhưng cố gắng kìm nén. Cô vốn cố
chấp, không thích xuống nước trước, mọi chuyện đều hi vọng người khác chủ động
giải thích, tránh để mình trở thành người lắm điều, hỏi nhiều giống như những
người phụ nữ bình thường. Nhưng cho dù là ai, một khi đã sa vào lưới tình thì
nguyên tắc gì cũng có thể phá vỡ. Một lúc sau, cuối cùng cô nghiêm mặt nói:
“Tốt nhất là anh giải thích rõ ràng chuyện tối hôm đó đi”.
Phong Bính Thần ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Tối hôm
đó, em và Tiêu Ức Sơn ôm ôm ấp ấp, anh đã tha thứ cho em rồi”.
Thuần Khiết đẩy anh ra: “Em không nghĩ mình làm sai
chuyện gì cần anh phải tha thứ. Còn anh, anh đi Los Angeles thật chứ?
“Hả”. Phong Bính Thần không hiểu ý cô.
“Hoặc đúng là anh đi Los Angeles thật nhưng về trước
dự định mà không nói với em, vì anh muốn tham gia tiệc sinh nhật của cố Băng?”.
Phong Bính Thần quay vai cô lại, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Em đang ghen”.
Thuần Khiết thẹn quá hóa giận, nhích ra ngoài một
chút, muốn tránh anh nhưng suýt chút nữa thì rơi xuống đất. May mà Phong Bính
Thần kịp thời kéo được cô, kéo cô vào lòng hôn thắm thiết. Thuần Khiết quả thực
không thể chống đỡ được, lúc nào cơ thể cũng thần phục anh trước ý chí. Anh
giống như một loại thuốc kích dục, có thể đánh thức những cảm giác tinh tế, kì
diệu nhất trong cơ thể cô. Cô muốn gần sát bên anh, cùng anh hòa làm một. Còn
chuyện cãi nhau ư? Chờ một lúc cũng không sao.
Khi hai người bình tĩnh trở lại, Phong Bính Thần vẫn
quấn lấy cô. Thuần Khiết gạt tay anh ra không chút khách sáo. Anh áp mặt lên bờ
vai mịn màng của cô: “Anh và cố Băng chỉ có quan hệ làm ăn”.
“Thế mà anh còn đặc biệt về trước để tham dự tiệc sinh
nhật của cô ta?”.
“Anh về trước là vì nhớ em. Nhưng em lại coi lời anh
nói như gió thoảng bên tai. Anh rất tức giận, hơn nữa em còn khiêu vũ với Tiêu
Ức Sơn. Em chưa bao giờ khiêu vũ với anh”.
“Anh cũng không tham của em”.
Phong Bính Thần không khỏi bật cười: “Hay là tổ chức một
bữa tiệc chỉ thuộc về hai chúng ta?”. Thuần
Khiết nghe vậy, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nhưng lại thấy mình đã nghĩ quá
nhiều, im lặng một lúc, liền chuyển sang chủ đề khác: “Tối hôm ấy anh dùng cách
gì chuyển sạch nhà em vậy?”.
“Đây là bí mật, không nói với em”.
“Chắc chắn là thủ đoạn bỉ ổi không muốn cho ai biết.
Em thấy em biết càng ít càng tốt, tránh để sau này âm mưu của anh bị bại lộ lại
liên lụy đến em”.
“Âm mưu bại lộ?”.
“Em nghi ngờ anh làm chuyện phi pháp, không biết chừng
là trùm ma túy hay buôn bán vũ khí gì đó”.
Phong Bính Thần bị trí tưởng tượng phi phàm của cô làm
cho thích thú, không nhịn được cười.
Thuần Khiết không quay sang nhìn anh, chỉ nhắm mắt,
nói với giọng điệu khe khẽ giống như thở dài: “Có điều không sao, cho dù anh là
kẻ gian ác toàn làm chuyện xấu xa thì em cũng không bỏ anh”.
Mặc dù bật cười trước trí tưởng tượng hoang đường của
cô nhưng nghe thấy câu nói ấy cũng rất cảm động, giơ tay ôm cô từ phía sau, hôn
lên bờ vai nõn nà của cô và nói: “Anh yêu em”.
Toàn thân Thuần Khiết đông cứng, im lặng một lúc mới cầm
tay anh, hôn lên đó.
Ảnh trăng, ánh đèn rực rỡ trong đêm xuyên qua rèm cửa
màu hồng hắt lên người cô, khiến cô đắm mình trong quầng sáng màu đỏ nhạt. Đêm
hôm ấy, cô mơ một giấc mơ lấp lánh, mơ thấy lồng ngực của mình mọc ra những
bông hoa nhiều màu sắc, vô cùng rực rỡ.
Chú thích:
(*) Alfred Hitchcock (13/8/1899-29/4/1980)
một nhà làm phim nổi tiếng người anh. Ồng được xem như một trong những đạo diễn
lớn nhất của lịch sử điện ảnh.
(**) William Hogarth (10/11/1697-26/10/1764)
họa sĩ nhà phê bình và nghệ sĩ biếm họa người Anh. Hogarth được coi là người
khởi xướng nghệ thuật biếm họa trong hội họa phương Tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...