- Đâu phải chỉ ân hận, mà là đau khổ lẫn tuyệt vọng.
Dịch Quân cười trông buồn da diết, ánh mắt nhìn tấm ảnh Yên Yên trên tay mà cứ như thể nhìn lại chính mình trong khoảng thời gian tối tăm nhất của ba năm trước.
- Sau cái chết của Yên Yên, Hâm Đình biến mất, suốt một năm sau đó tôi chỉ có uống rượu, suốt ngày chìm trong men say, uống tới mức lả đi thì ngủ, ngủ xong lại tỉnh thì uống tiếp.
Tôi nhốt mình trong phòng, cô đơn cùng cực, không một chút ánh sáng vì căn phòng đã bị tôi đóng kín bưng.
Chả rõ ngày hay đêm, chỉ biết xung quanh là một đêm tồi đằng đẵng… Tôi còn suýt tự tử đấy.
Phải rồi! Căn phòng khi đó rất tối, đến đáng sợ! Hắn, cùng những chai rượu, thậm chí ngay trên bàn là một khẩu súng.
Có đôi lúc trầm cảm nặng, lại thêm men cay, hắn đã cầm súng lên kề nơi thái dương mình, nghĩ rằng chỉ một phát thôi là kết thúc tất cả!
Nhưng cứ nghĩ đến Hâm Đình, nghĩ đến việc chưa tìm được cô, thì hắn lại chẳng nỡ từ bỏ sinh mạng này.
Hắn bật cười, nước mắt đầm đìa…
Dáng vẻ Dịch Quân lúc ấy, chẳng ai có thể nhận ra một Dịch tổng quyền thế tại thượng, mà chỉ là người đàn ông đắm chìm trong rượu, đau đớn, hối hận lẫn tuyệt vọng!
Râu ria không thèm cạo, cả ngày nằm lả đi trên ghế.
Hắn thức hay mơ, chả rõ nữa, cứ chập chờn giữa hư thực.
Mơ thấy Hâm Đình và Yên Yên, cứ mỗi một lần mơ thấy là lại một lần đánh mất! Hắn gần như bị nhấn chìm trong bóng tối rồi.
Mãi tới khi Hải Vương chịu hết nổi, bắn bể khóa phòng, chạy vào kéo Dịch tổng ra ngoài.
Hôm ấy vừa đúng một năm trời… Hắn được đưa vào bệnh viện với tình trạng nguy hiểm, các bác sĩ nói nếu trễ hơn nữa, với sự suy nhược nghiêm trọng này thì hắn khó mà sống nổi!
Và khi Dịch Quân tỉnh dậy, bản thân nhận ra mình vẫn sống.
Và hắn hiểu, sinh mệnh kéo dài này chưa thể kết thúc! Nếu hắn chết đi thì thật nhẹ nhàng, nhưng hắn cần phải sống, để chuộc tội! Hắn quyết tâm tìm bằng được Hâm Đình, dù xin cô tha thứ hay chấp nhận để cô đâm một nhát vào tim mình, thì hắn cũng mỉm cười.
Kết thúc những ký ức đau thương nhất năm ấy, Dịch Quân nói tiếp đối thoại còn dở dang:
- Hâm Đình thì tôi có thể bù đắp nhưng với con gái Yên Yên thì đã trễ rồi.
Bất giác, Đạm Nhã buông một câu không tự chủ: “Tại sao vậy?”
- Cái chết của Yên Yên chính là lỗi lầm và ân hận lớn nhất trong cuộc đời tôi! Vì mu muội ích kỷ, tôi đã tin tưởng kẻ khác để rồi bị phản bội, gián tiếp hại chết con gái.
Hình như tại đây ngoài tiếng dịch chuyển của kim đồng hồ ra, Đạm Nhã còn nghe thấy một thứ âm thanh khác đang cuộn trào, là nhịp đập của trái tim bên trong lồng ngực mình! Tiếng đập chỉ hơi nhanh thôi nhưng lại rất nặng nề và trào dâng thứ cảm xúc mãnh liệt khó tả!
Mọi thứ bị cắt ngang khi tiếng Laura thình lình vang lên:
- Chị Nhã, bên Lăng gia gọi cho chị đấy!
Đạm Nhã đón lấy điện thoại từ tay Laura, cùng lúc nghe Dịch Quân bảo:
- Vậy tôi không làm phiền cô Đạm nữa...!Mà chiều nay cô dừng làm việc trước 6 giờ nhé, tôi xong việc sớm sẽ lái xe đưa cô đi dùng bữa tối.
Nhìn theo bóng Dịch Quân khuất sau cánh cửa, Laura liền hỏi Đạm Nhã:
- Có phải em tới không đúng lúc?
- Không đâu, em tới rất đúng lúc là đằng khác! - Để tâm bình lặng lại, Đạm Nhã bắt máy - Vâng, cháu nghe ạ.
Là về chuyện anh Giang à, cháu hiểu rồi...
Mang theo tâm trạng trầm mặc, Dịch Quân ngồi trên xe jeep, đang nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy giữa hắn và Đạm Nhã.
Tuy đã hứa với Đạm Nhã sẽ không “giở thủ đoạn” gì nữa nhưng với kẻ toan tính như hắn thì vẫn chưa từ bỏ chuyện kiểm tra xem cô gái này có phải Hâm Đình không.
Lần này rút kinh nghiệm khéo léo hơn, hắn chuyển qua thăm dò “cảm xúc” của Đạm Nhã!
Chính Dịch Quân cố tình làm rơi sợi dây chuyền ở dưới chân bàn, để Đạm Nhã phát hiện và nhìn thấy bức ảnh của Yên Yên!
Vốn không phải kiểu người ba hoa kể lể nhưng Dịch Quân lại ở trước mặt Đạm Nhã mà nói hết tâm tư ra, tất nhiên vừa để cô biết rõ tình cảm thực sự của hắn vừa quan sát phản ứng của cô thế nào! Hắn nhận thấy khi nhắc tới việc bù đắp cho Hâm Đình vẻ như ánh mắt Đạm Nhã hơi dao động!
Chưa hết, hắn biết rõ Hâm Đình yêu thương Yên Yên như thế nào, vì thế cố tình nói về cái chết của con gái để “khích” tâm trạng của cô rõ hơn...! Nếu Đạm Nhã thực sự là Hâm Đình thì dù có che giấu tới mấy cũng sẽ có chút phản ứng khi nghe về Yên Yên!
Đáng lý đã có thể biết kết quả nếu như Laura đừng xuất hiện, Dịch Quân chán nản.
Nhắc tới cuộc điện thoại, hắn nhớ cô thư ký ấy nói hai từ “Lăng gia”...?
Chiều dần buông, Đạm Nhã vươn vai sau mấy tiếng vẽ phác thảo lần hai cho phần tiếp theo của chuỗi khách sạn, đúng lúc nhận tin nhắn từ Dịch Quân: “Tôi xong việc rồi, sẽ cho Hải Vương qua đón cô”.
Vành môi kéo nhẹ lên chút, cô tắt màn hình điện thoại, không trả lời tin nhắn luôn! Vừa hay Laura đi vào nói nhanh:
- Em chuẩn bị đi tắm đây, lát chị có ra ngoài không thì tắm trước đi.
- Ừ, chị cũng vừa xong rồi, sẽ đi tắm luôn đây.
Quan sát Đạm Nhã thu dọn vật dụng, Laura khoanh tay tựa vào cửa, gian xảo:
- Sướng nhé, được đích thân Dịch tổng danh tiếng chở đi ăn tối cơ đấy!
- Nếu em thích quá thì cứ thay chị đi hẹn với Dịch tổng.
- Thôi, người ta mời chị chứ đâu có mời em, lỡ anh ta đá em xuống xe thì sao!
Đạm Nhã cười cười rồi đến bên tủ quần áo lấy một chiếc váy trắng đơn giản...
Đang ngồi lướt điện thoại, Laura nghe tiếng chuông liền ra mở cửa, là Hải Vương!
- Chào cô Laura, tôi theo lệnh của Dịch tổng đến đây để đón cô Đạm.
- Ủa, chẳng phải chị Nhã đã báo cho Dịch tổng biết chị ấy không đi hẹn được à?
- Không đi hẹn? Cô Đạm đâu có báo gì?
- Chị Nhã không dùng bữa tối với Dịch tổng được vì có chuyện quan trọng rồi!
Chiếc taxi dừng lại, Đạm Nhã trong chiếc váy trắng nhã nhặn bước xuống xe.
Đưa mắt nhìn cổng biệt thự nguy nga, cô chậm rãi bước vào.
Được vị quản gia cùng vài người hầu ra tận cổng đón vào, cô mới hỏi:
- Cô và chú Lăng có ở nhà không?
- Ông bà chủ vừa đi khỏi một tiếng trước.
Do cậu Giang bảo ông bà chủ cứ đi giải quyết công việc, để mình cậu chờ cô Nhã tới là được rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...