Khoa Công nghệ thông tin vào buổi chiều có tiết.
Viên Lai với Lý Tuấn Tuấn chờ đến khi Giang Cảnh tới cũng nhanh chóng về trường đi học.
Sau khi Giang Cảnh đưa Lâm Vãn Chiêu về ký túc xá, cậu đi thẳng đến giường của mình, leo lên thang, vui vẻ chui vào trong ổ chăn, đắp đàng hoàng hẳn hoi, làm Giang Cảnh ngẩn người đứng dưới giường tự hỏi có nên chăm sóc Lâm Vãn Chiêu nữa không.
Còn phải nghĩ đến vấn đề này nữa?
Lâm Vãn Chiêu nhìn trái nhìn phải, thấy chỉ có hai người bọn họ trong ký túc xá, liền ngoan ngoãn nói với Giang Cảnh bên dưới: "Chồng ơi, anh cứ lên lớp đi.
Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Giang Cảnh: "..."
Giang Cảnh vẫn không thể bình tĩnh chấp nhận được tiếng gọi trong trẻo "Chồng ơi".
Nhưng mà...ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ.
Lâm Vãn Chiêu biết rõ giường mình ở đâu, cũng biết bọn họ sắp có tiết.
Cho nên xem ra cũng không ngốc lắm, nhưng vấn đề là ở chỗ này.
Vẻ mặt Lâm Vãn Chiêu còn rất mong chờ nhìn xuống Giang Cảnh bên dưới.
Giang Cảnh cảm thấy hắn cần phải nói một lời gì đó.
"Nghỉ ngơi cho tốt?"
Lâm Vãn Chiêu nghe thấy vậy, lập tức nhắm mắt lại, lớn tiếng "dạ": "Em sẽ nghe lời chồng nói.
Chồng đừng quên xin nghỉ cho em, buổi tối khi anh về nhớ mang cho em phần cơm đùi gà em thích nhất nha!"
Giang Cảnh: "..."
Muốn chết ghê.
Cơm đùi gà còn nhớ rõ, mà vẫn cứ nghĩ hắn là chồng cậu??
"Tốt nhất là hai cái đùi gà!" Lâm Vãn Chiêu kiên cường bổ sung thêm một câu.
Lần đầu tiên Giang Cảnh hối hận vì đã không cho Lâm Vãn Chiêu chép bài.
Lâm Vãn Chiêu lại ghé vào mép giường, nhìn Giang Cảnh thu dọn cặp sách rồi ra cửa.
Trước khi Giang Cảnh ra khỏi cửa, hắn mới chú ý đến ánh mắt cháy bỏng của Lâm Vãn Chiêu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu.
Lâm Vãn Chiêu ngượng ngùng chui lại vô ổ chăn: "Tạm biệt nha chồng!" Để làm một người chồng đủ tư cách, cậu nên nói lời tạm biệt khi chồng ra ngoài!
Giang Cảnh thật sự không biết nên đáp lại Lâm Vãn Chiêu thế nào cho lịch sự, nên trầm mặc rời đi với bước chân đầy nặng nề.
Lâm Vãn Chiêu không hề cảm thấy khó chịu chút nào khi đối mặt với người chồng hờ hững của mình.
Lần này cậu nằm viện, nhất định đã tốn không ít tiền, thiếu chút nữa là chồng không cần cậu nữa.
Tuy rằng chồng cậu nói anh ấy có tiền, nhưng mà Lâm Vãn Chiêu biết rất rõ, đàn ông đều giống như này, muốn giữ sĩ diện.
Cho nên chồng cậu phải cố gắng học hành để sau này còn kiếm tiền hỗ trợ gia đình.
Cậu là một học sinh dở, còn phải dựa vào chồng nuôi.
Lâm Vãn Chiêu nghĩ lại cảm thấy chồng cậu chắc là phải làm việc rất vất vả!
Lâm Vãn Chiêu chui trong chăn ngủ không được, đôi mắt sáng ngời.
Để làm một người vợ đủ tư cách, trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo, cậu nên đan cho chồng mình một cái áo len, áo lông của chồng cậu nhất định không mềm bằng áo len của cậu tự đan!
Lâm Vãn Chiêu tra Taobao tham khảo, quyết định mua loại len đắt nhất!
Lâm Vãn Chiêu chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được loại len tốt nhất, khi cậu đang định thanh toán, bỗng nhận ra bản thân không có tiền.
Cậu đã tiêu hết số tiền ăn vặt chồng cậu cho tháng này.
Lâm Vãn Chiêu nhìn cuộn len mềm mại trên màn hình, lại tưởng tượng cảnh Giang Cảnh mặc áo len do cậu đan.
Lâm Vãn Chiêu nghiến răng, tải xuống APP đồng hành trò chơi.
Bên trong APP có rất nhiều người tìm các em gái để chơi cùng hoặc là những người chơi có cấp bậc Vương giả vinh quang để tìm điểm.
Dù là chơi cùng hay tăng điểm đều được rất nhiều tiền.
Trong Vương Giả Vinh Diệu cấp bậc cao nhất chính là Vương giả vinh quang.
Theo thứ tự lần lượt là: Đồng quật cường, Bạc bất khuất, Bạch kim tôn quý, Kim cương vĩnh hằng, Vương giả mạnh nhất, Vương giả vinh quang.
Cấp bậc trong game của Lâm Vãn Chiêu là Bạc bất khuất.
Bạc bất khuất chỉ có thể cùng nhau chơi.
Lâm Vãn Chiêu trong lòng mặc niệm vài câu "là vì chồng, là vì chồng", mới run rẩy xuống tay đem danh thiếp của chính mình đổi thành nữ, hơn tìm ảnh mấy chị đẹp trên mạng làm chân dung.
Cuối cùng lại đăng nhập vào game một tí, đem tên trong game đổi thành【 Kẹo nhỏ mềm mại 】vừa mềm vừa ngọt.
Lâm Vãn Chiêu âm thầm tìm tới người đang cần tìm em gái chơi cùng.
Người chơi tên là【 thiểm cẩu* tránh ra 】
(*Thiểm cẩu: chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình mà vẫn cố chấp bám theo.
Mình không rõ nên dịch về thuần Việt thế nào nên đành để vậy, ai biết góp ý mình sửa nha!)
Nhưng đối mặt với lời chào hỏi của Lâm Vãn Chiêu rất "la liếm".
- - Ảnh đại diện là cậu?
Lâm Vãn Chiêu đỏ mặt đánh chữ thừa nhận.
Chồng ơi, em gạt người rồi.
Đừng trách em, đều là vì gia đình cả.
Lâm Vãn Chiêu thầm xin lỗi chồng mình.
Nhưng【 thiểm cẩu tránh ra 】đối với ảnh đại diện Lâm Vãn Chiêu rất hài lòng, ra giá 100 tệ 1 ván.
Lâm Vãn Chiêu trừng lớn mắt, cậu lập tức thêm tài khoản【 thiểm cẩu tránh ra】
100 tệ.
Một ván trò chơi là có thể mua được cậu!
Tác giả có lời muốn nói:
Vãn Chiêu: Thì ra mình rẻ rúng như vậy???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...