Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh dự định sẽ đi tìm cô hỏi chút chuyện.
Hôm qua khi bế cô từ xe ra đụng trúng làm túi sách cô rớt ra một chiếc kẹp cài áo, là của anh bị mất, anh thắc mắc rằng tại sao nó lại ở chỗ cô với lại quan trọng hơn là anh muốn giải thích việc hôm nay anh đưa Bảo Vy đến đây là do bất đắt dĩ thôi.
Thật ra trên đường đến nơi họp báo, xe anh đang dừng đèn đỏ thì không biết Bảo Vy từ đến gõ cửa xe, xong nói muốn đi nhờ, anh có hỏi sao công ty không cho xe đến đón cô ta, thì cô ta nói đợi mãi mà không thấy có ai tới đón, cô ta ở đây quen biết có mình anh thôi nhưng không muốn phiền anh nên tự mình bắt taxi đến.
Nhưng taxi giữa chừng lại bị hư, cô ta phải đi bộ may sao gặp anh đang đứng đợi đèn đỏ nên đến để xin đi nhờ, cô ta là nhà thiết kế chính nữa không thể tới muộn được.
Lúc này cô ta đứng khập khiễng mặt nhăn nhó, anh thấy lạ nhìn xuống chân cô ta thì đã đỏ hết lên, lại nhìn càng đáng thương.
Thế là anh mau chóng kêu cô ta lên xe.
Nhưng anh dự định sẽ dừng xe ở cho cô xuống ở cách xa một chút, tránh bị phóng viên chụp được lại hiểu lầm này nọ.
Nhưng khi gần đến nơi anh kêu xe dừng cho cô ta xuống thì cô ta lại nói phóng viên đông quá cô không chen vào được, đã thế chân cô ta còn đau nữa, muốn được đi cùng anh để được vào đúng giờ, anh cũng khá đắn đo nhưng cô ta đã nói vậy thì anh sao có thể từ chối được hơn nữa cô ta lúc này mắt còn rưng rưng nước nhìn rất đáng thương, anh sao có thể nỡ làm cô ấy buồn, theo anh biết cô ta còn bị bệnh tim nhẹ nên nếu để cô ta một mình chen lấn vào trong đó anh cũng có chút lo lắng.
Anh biết nếu để cô ta đi cùng chắc chắn sau buổi họp báo cô ta và anh sẽ có mặt ngay trên báo, nhưng anh là ai chứ mấy chuyện đó anh cũng xử lý được.
Nhưng anh đâu biết rằng anh có thể xử lý tốt mấy bài báo đó nhưng còn việc cô hiểu lầm rồi đau lòng thì sao, anh vẫn là chưa biết suy nghĩ đến người khác.
Cũng chính vì anh mềm lòng mà khiến mọi chuyện đi quá xa với quỹ đạo ban đầu.
Anh đâu biết được rằng tất cả đều là kế hoạch của cô ta muốn ra oai, khiêu khích cô, hành động của anh không nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Đáng lẽ cô ta đang đến bằng xe của công ty nhưng khi dừng đèn đỏ cô lại thấy xe của anh, cô ta bỗng nảy ra một ý tưởng, nghĩ ra là hành động liền.
Cô ta kêu tài xế chở trợ lý của cô ta đến công ty còn mình thì xuống xe đi đến chỗ xe anh giả bộ để xin đi nhờ, còn về chân cô ta nói là do đi bộ bằng giày cao gót nên mới xưng nên thực chất đó là cô ta lấy son bôi lên cho đỏ, chứ đi bộ có mấy bước từ xe công ty đến chỗ xe anh mà đã đỏ lên thật là phi lý, nhưng do anh chỉ nhìn lướt qua thấy đỏ thôi nên nghĩ là thật.
Anh cũng bị cô ta lừa dễ dàng, bởi cô ta hiểu chỉ cần mình tỏ ra đáng thương là anh sẽ mềm lòng tin ngay.
Nhưng trình độ của cô ta cũng chỉ lừa được anh thôi chứ người khác thì không chắc.
Trở lại với hiện tại thì lúc này anh đang ngó nghiêng tìm cô muốn giải thích, anh sợ cô hiểu lầm.
Anh cũng không biết tại sao mình lại sợ cô hiểu lầm, trong khi anh luôn nghĩ anh không yêu cô, người anh yêu là Bảo Vy, hơn nữa cô và anh cũng sắp ly hôn rồi, cô biết mối quan hệ giữa anh vào cô ta cũng chẳng sao.
Tuy nhiên cứ nghĩ đến việc cô mà hiểu lầm rồi đau lòng vì chuyện này anh lại cảm thấy trong tim có chút nhói lên, vừa đau vừa khó chịu.
Anh biết cô yêu anh nhưng anh lại không thể đáp lại, người anh yêu nên là Bảo Vy.
Nhưng gần đây anh lại nhận ra mỗi khi bên cạnh Bảo Vy anh không còn cảm giác như trước nữa, anh cũng chẳng biết tình cảm hiện giờ của ạn đối với cô ta là yêu hay chỉ là muốn báo đáp ơn nghĩa thôi.
Tìm mãi mà không thấy cô đâu, thì bỗng nhiên có người lên tiếng gọi anh:
- Anh Huy, anh cùng em đi ăn trưa được không? Em muốn cám ơn chuyện lúc sáng, nếu không có anh em cũng không biết làm sao nữa.
Anh lúc này vẫn đang suy nghĩ nên những lời cô ta nói anh cũng có nghe đâu.
Bảo Vy thấy anh không trả lời mình thì lại gọi anh thêm lần nữa:
- Anh Huy, anh có nghe em nói không?
Lúc này anh mới bừng tỉnh nhìn cô ta rồi gật đầu tỏ ý anh đang nghe, nhưng thực chất nãy giờ có nghe thấy gì đâu.
Cô ta thấy vậy lại cười tươi hơn nói:
- Vậy mình đi thôi, em có biết nhà hàng này ăn cũng ngon lắm.
Anh nghe thấy vậy thì nên tiếng:
- À chắc anh không đi được đâu, anh còn có chút việc, anh đi trước.
Nói xong, anh đi luôn, còn cô ta nãy giờ đang cười vui vẻ, nghe anh nói thế thì mặt đổi sắc luôn, chưa kịp nói gì thì anh đã đi mất, mặt cô ta lúc này bắt đầu nhăn lại tức giận và nghĩ trong đầu ' hôm nay anh thật lạ' trước giờ anh chưa từng từ chối cô, thế lần này vì cái gì mà lại không cùng cô đi ăn.
Còn cô lúc này vẫn đang vui vẻ đi mua sắm cùng chị Lam.
Cô cũng nghĩ thông rồi, đằng nào anh và cô cũng không thể hàn gắn nữa, nên cô sẽ không vì chuyện của anh và cô ta mà đau lòng, hiện tại cô sẽ sống thật vui vẻ, không cần lo nghĩ nhiều, đến một chuyện cô sẽ giải quyết một chuyện.
Còn cô ta từ giờ còn giám khiêu khích trước mặt cô, cô cũng chẳng nhịn nữa bởi cô cũng không phải người dẽ bị ăn hiếp.
Cô càng nhẫn nhịn, cô ta càng làm tới.
Cô bây giờ chẳng cần gì cả chỉ cần làm tốt công việc và sống thật thoải mái là được.
Nhưng ngoài mặt thì vui vẻ nói sẽ từ bỏ chứ, trong lòng cô vẫn âm ỉ đau, tình yêu đúng là thứ vừa có thể khiến chúng ta hạnh phúc lên đến tận trời nhưng nó cũng đẩy ta xuống tận đáy sâu vực thẳm của sự đau khổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...