"Em..." Hắn nhìn cô nước mắt giàn giụa, chứng cứ chứng minh cô trong sạch như thế cứ hiện trước mắt. Mà hắn lại có được lần đầu tiên của cô, như thế khẳng định cô đã thuộc về hắn!!
"Không phải em nói em đã mất đi lần đầu tiên rồi sao?" Vẫn không nhịn được hỏi lại, tim hắn đập rộn ràng, vui vẻ không thôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Anh tên khốn này, anh tránh ra, mau tránh ra. A...a thật đau quá! Anh mau lấy cái kia ra khỏi người tôi đi." Không cho hắn lời giải thích, cô mắng chửi hắn. Mạc Tử Đằng trông có khác gì một tên cầm thú?
Mặc cô mắng chửi bao nhiêu, lọt vào tai hắn lại như làm nũng. Hắn nghĩ hắn điên rồi, là vui mừng đến phát điên. Hắn không thể miêu tả được cảm giác trong lòng lúc này là gì, chỉ biết rằng cô thuộc về hắn. Cả thân thể và trái tim cô chỉ có thể thuộc về hắn là hắn đã đủ thõa mãn.
"Khả Nhi ngoan, không đau nữa, không đau nữa đâu mà. Anh sẽ nhẹ nhàng được không? Ai bảo em không nói sớm làm anh tức giận muốn tổn thương em chứ?" Mạc Tử Đằng nhẹ nhàng dỗ cô, vừa nói vừa chầm chậm luật động.
Đặng Khả Nhi chỉ cảm thấy đau đớn, không hề cảm thấy khoái cảm gì dù hắn đã di chuyển thật nhẹ nhàng. Sự việc hôm qua lại hiện lên, hình ảnh Ôn Phỉ Quyền ôn nhu vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi.
"Em chắn chắn?"
Cô say nên lớn mật, choàng tay qua cổ hắn kéo hắn lại gần khuôn mặt mình.
"Chắn chắn!"
Nhưng khi hắn sắp sửa hôn lên môi cô, cô lại theo phản xạ mà nghiêng mặt. Ôn Phỉ Quyền thấy thế, hơi mất mát trong lòng nhưng vẫn cười nói:" Anh không miễn cưỡng em."
Đặng Khả Nhi nhìn hắn, áy náy nói:"Em xin lỗi, chỉ là em hơi sợ. Em vẫn muốn..."
Hắn mỉm cười, tràn đầy yêu thương hôn lên trán cô một cái, sau đó phà từng hơi thở xuống gáy, nhẹ nhàng lưu lại một dấu hôn.
Rồi đột nhiên hắn nâng người ngồi dậy, không làm gì nữa, chỉ ngồi đó ôn nhu nhìn cô:" Anh biết em thật sự không muốn, em đang né tránh lòng mình. Anh yêu em nên anh sẽ đợi, được không?"
Nỗi uất ức tích tụ đã lâu, vốn ngỡ rằng không ai có thể nhìn thấu nỗi buồn trong lòng, nay bị Ôn Phỉ Quyền thấu hiểu tâm tư cô. Nước mắt không biết đã chực trào từ bao giờ.
"Cảm ơn anh và.... xin lỗi anh." Ngoài xin lỗi và cảm ơn, thật sự cô không biết nói gì thêm nữa. Nếu nói Mạc Tử Đằng chính là người đẩy ngã cô xuống nước thì Ôn Phỉ Quyền chính là cánh tay kéo cô ra từ vực sâu thẵm.
Đối với hắn, cô thật ra là cảm động sự chăm sóc chu đáo, sự quan tâm cận kẽ, cảm kích hắn cảm thông cho tâm tư tình cảm của cô.
Đáng tiếc, Đặng Khả Nhi lại không yêu người đàn ông tốt như vậy...
Nếu có, thì cô cũng không có xứng đáng với học trưởng.
Bởi vì giờ đây, tâm hồn cô, thân thể cô đều bị ác ma Mạc Tử Đằng chiếm giữ.
"Đang làm cùng anh mà em dám nghĩ đến ai, hả?" Mạc Tử Đằng thấy cô ngoài miệng thì rên rỉ nhưng ánh mắt lại không hướng đến hắn. Hai tay hắn ôm lấy gương mặt cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
Đặng Khả Nhi chỉ biết rên rỉ, cảm giác khoái cảm từ sự dịu dàng của hắn dần dần lui tới thì cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân hiện tại. Ánh mắt nhìn hắn rõ ràng có chút hận ý.
Hận hắn sỉ nhục cô, chà đạp lên tự tôn cuối cùng của cô. Thân thể đau đớn như bị hắn dùng dương cụ to lớn kia đâm nát.
"A...aa, Mạc... Tử... a Đằng, trước giờ anh chưa hề tin tưởng vào tình yêu của tôi dành cho anh. Giờ đây một chút tự tôn cuối cùng... tôi cũng.... bị anh đoạt lấy. Tại sao... anh lại muốn sỉ nhục tôi như vậy?"
Mạc Tử Đằng thấy cô như vậy, không giận chỉ cười, nụ cười đầy ẩn ý. Hắn lưu khắp người cô đều là dấu tím dấu đỏ, như đánh dấu cô thuộc quyền sở hữu của hắn. Cuối cùng dừng lại trên dấu hôn mà trước đó Ôn Phỉ Quyền đã lưu lại, không chút lưu tình, cắn một cái liền bật máu.
"Aaa!"
Cô tức giận dùng hết sức lực đánh chết hắn, dù cho hạ thân vẫn siết chặt lấy thứ to lớn của hắn thích thú không buông, hoa huy*t không ngừng tiết ra nguồn suối ngọt ngào.
"Đúng là khẩu thị tâm phi, em rõ ràng sướng muốn chết còn nói đạo lí cái gì?" Hắn không ngừng ra vào, mỗi một lần đều tăng thêm lực, làm giai nhân cứ y y nha nha không ngừng.
"Aaa, aa... cầm thú... a...ưm... không bằng cầm... aa... thú." Nuốt cả vài chữ cuối cùng của cô vào miệng mình, hắn hôn lên môi cô, mê đắm mút lấy.
Âm thanh hạ thân va đập vào nhau nhèm nhẹp khiến người nghe mặt đỏ tai rung, Đặng Khả Nhi bị hắn dày vò không biết bao lâu mới kết thúc đã ngất đi.
Mạc Tử Đằng nhìn nữ nhân trong lòng đã đau đớn ngất đi, không nhận ra ánh mắt mình có bao nhiêu là dịu dàng. Hắn hôn lên tóc cô, tự mình bưng cô vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô.Sau đó, hắn ôm cô trở lại trên giường, ôm chặt cô ngủ thiếp đi.
Một đêm đó, Mạc Tử Đằng chìm vào mộng đẹp, và lần đầu tiên trong mộng hắn không có sự xuất hiện của Mộc Liễu Kỳ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...