Nhiễu Hành Thiên có chút không tin vào mắt mình, cứ ngỡ mình đã say khướt. Dùng tay day thật mạnh đôi mắt nhưng hình dáng Đặng Khả Nhi mất hết sức lực vẫn ngồi đó nhìn hắn cười bâng quơ.
Kể cả người con gái ôn uyển nhu thuận(*) như cô cũng sẽ có ngày sa ngã vào chốn hoan lạc này sao?
(*): dịu dàng hiền thục
"Tại sao em lại ở đây?" Nhìn cô mất hết linh khí tựa vào vai người đàn ông bên cạnh, Nhiễu Hành Thiên kinh ngạc nhíu mi.
"Này, ở trong đây ngoài mua vui thì còn làm gì?" Mạch Mỹ Ly nhìn người đàn ông cứ ngơ ngác như sáo rỗng, tâm can ngứa ngáy muốn mắng người.
Đm! Lão nương vào đây không uống rượu thì học bài à?
Cô không nhịn được chửi thề trong lòng.
Hắn quay sang hướng phát ra âm thanh, cả hai bất chợt đồng thanh vang lên
"Là cô?"
"Là anh?"
Đặng Khả Nhi nhìn hai người múa võ mồm hết sức hăng hái, biến thành bộ dạng đứa trẻ xem được bộ phim hành động yêu thích, cười khanh khách vỗ tay:"Thật trùng hợp, hai người cũng quen biết nhau a!"
"Đúng là oan gia ngõ hẹp, chuyện lần trước cô đẩy tôi lại còn la hét, tôi vẫn chưa tính với cô đâu." Mất hết bộ dạng một thiếu gia hào hoa phong nhã, nay lại vì chuyện nhỏ nhặt mà lí lẽ với nữ nhân.
"Anh còn là đàn ông sao? Chuyện nhỏ nhặt cũng đem khắc cốt ghi tâm như thế?" Người đàn ông này tiểu Ly gặp qua một lần liền nhớ, chính là khi vô tình đụng ngã hắn lúc đi đón tri kỷ mình ở khách sạn. Nam nhân này trông đẹp mắt nhưng lại nhỏ nhen như thế khiến cô thật mất hết thiện cảm.
Đặng Khả Nhi tuy miệng cười nhưng đầu đau như búa đổ, Ôn Phỉ Quyền từ nãy giờ im lặng thu hết nhất cử nhất động của cô bên cạnh, vô cùng đau lòng. Hắn đỡ cô lên, dịu dàng nói:"Anh đưa em về nhà nhé?"
Cô ngay lập tức từ chối:"Không muốn, đó không phải là nhà của em." Ấm áp nơi lồng ngực Ôn Phỉ Quyền mang lại thật khiến cô thoải mái, chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới có thể thể hiện hết cảm xúc tự nhiên của mình, chân thật đến đau lòng như thế.
Hắn thở dài, đưa cô đến một khách sạn gần đó. Đằng sau vẫn còn tiếng cãi vã chưa dứt của hai đứa trẻ nhỏ...
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Dìu cô nằm nghỉ trên giường lớn, tự thân đi rót một ly nước ấm giúp cô. Đột nhiên, Đặng Khả Nhi nắm chặt cổ tay hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn:"Học trưởng, anh có phải là thích em không?"
Biết rõ còn hỏi....
Thấy Ôn Phỉ Quyền tính phớt lờ, Đặng Khả Nhi càng dùng sức khiến hắn ngã trên người cô.
Nếu ai đó bắt gặp tình huống lúc này, hẳn sẽ rất khó xử vì tư thế bây giờ của hai người vô cùng không đứng đắn.
"Em.." Ôn Phỉ Quyền chống hai tay nâng người ngồi dậy, càng bị cô ôm chặt. Yết hầu không nhịn được khẽ nuốt xuống, vẫn là tự kiềm chế bản thân:"Khả Nhi ngoan."
"Anh không thích em sao?" Đặng Khả Nhi bướng bỉnh không buông, muốn anh cho mình câu trả lời thỏa đáng mới yên lòng.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cô chỉ thật thật thà thà gật đầu một cái.
Cô buông hắn ra, cong môi cười, cùng với chất cồn xúc tác càng khiến gương mặt Đặng Khả Nhi xinh đẹp một cách không thật. Trong nháy mắt, Ôn Phỉ Quyền tưởng mình trông thấy tiên nữ.
Một tiên nữ đã say khướt!
"Vậy anh có muốn theo đuổi em không?".
Lại là vấn đề tế nhị này.
Ôn Phỉ Quyền tự hỏi bản thân mình, có thể theo đuổi cô sao?
Cô không phải đã kết hôn rồi sao...?
Hắn có chút bất lực, đứng lên chỉnh lại chăn cho cô, dùng lời lẽ dịu dàng giống như dụ dỗ con nít:"Ngoan, ngủ đi nào."
"Em cũng thích anh, chúng ta ở bên nhau được không?" Cắt ngang lời hắn là một câu không hề có tính liên kết với câu trước đó.
Cái gì?
"Em lặp lại lần nữa?" Ôn Phỉ Quyền có chút không tin được, còn tưởng rằng chính mình mới là người say.
Xong rồi, hẳn là lúc này tăng ca quá độ sinh ra ảo giác rồi.
"Anh dạy em làm một người phụ nữ được không?" Cô không trả lời hắn, tiếp tục nói một câu không liên quan gì với câu trước đó.
"Em..." Thông minh như hắn, làm sao không hiểu cô đang nói là việc gì.
Hôm nay hành động lẫn lời nói cô đều luôn kì quặc, lần đầu hắn thấy cô uống say thành như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì biến cô thành bộ dạng này?.
Tổn thương đến nỗi muốn phá đi trong trắng của mình?
Chẳng lẽ liên quan đến chồng cô... Người đàn ông ngồi bàn bên cạnh hắn trong tiệm bánh, luôn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng dõi theo căn bếp sao?
"Em say rồi." Hắn không trả lời câu nói kia của cô, đánh trống lảng.
Bỗng nhiên Đặng Khả Nhi khóc nức lên, như một đứa trẻ mất hết tất cả:"Tại sao tất cả mọi người đều không chịu chạm vào em? Phá thân cũng thật khó khăn."
Ôn Phỉ Quyền im lặng, thương xót nhìn cô. Hắn không biết rõ nội tình nên không thể an ủi gì.
"Học trưởng, anh đây là giống hắn ta chán ghét chạm vào em phải không?"
Đặng Khả Nhi nghĩ vậy, có chút phẫn nộ, cho rằng hắn giống Mạc Tử Đằng, đều chán ghét chạm vào cô.
"Không có, anh..." Ôn Phỉ Quyền không biết nên khẳng định hay phủ nhận. Nếu phủ nhận, cô sẽ suy nghĩ tiêu cực, tự mình làm việc thương tổn bản thân. Còn nếu khẳng định...
"Được rồi, không cần nói nữa, em ra kiếm kĩ nam." Thấy hắn không nói, có chút thất vọng.
Cả học trưởng cũng không thích mình.
Đặng Khả Nhi đột nhiên nhớ lại, Mạc Tử Đằng từng nói rằng:"Cô không xứng."
Phải rồi, cô không xứng với một người ấm áp ôn nhu như học trưởng... Cô không muốn vấy bẩn anh.
Ôn Phỉ Quyền thấy cô điên rồi, ra sức níu kéo cô vào trong lòng:"Ai bảo anh chán ghét em? Anh chỉ là không muốn làm em sợ hãi. Anh vì thích nên không chạm vào em, đó là anh trân trọng em, không ép buộc em."
Đặng Khả Nhi nghe hắn nói, tâm cũng run lên, dùng đôi mắt ngấn nước như mặt hồ nhìn hắn.
"Em muốn anh?" Ôn Phỉ Quyền trong đáy mắt chỉ còn lại cưng chiều cùng yêu thương, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi dài ngấn nước của cô.
"Muốn!"
Nghe cô nói xong, hắn đỡ cô nằm xuống giường, từng bước từng bước tiến đến gần, hơi thở ấm áp khẽ khàng xuyên qua làn tóc của cô làm cô run lên.
Ôn nhu lại dụ hoặc...
"Em chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Lời tác giả: Sau chương này tôi tin rằng nhiều đọc giả sẽ quay sang chỉ trích nữ chính không sạch. Xin bình tĩnh, tiểu Khả Nhi chắc chắn sẽ không làm phụ lòng mọi người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...