100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
Người đàn ông không nói chuyện nhưng Nhiễu Hành Thiên đã lên tiếng nói thay:"Hề hề, cũng gần 30 rồi, nên an phận thành gia lập thất thôi. Cậu nói đúng không Uy?"
Uy lườm hắn:"Cậu nói hay như thế sao còn không chịu cùng công chúa Tây Thi Mạc Tuyết kết hôn đi?"
Nghe đến cái tên kia khiến họ Nhiễu sợ đến mất mật:"Thôi cậu làm ơn đi, xem như mình chưa nói gì."
Cung Sử Lạp trầm ngâm quan sát biến đổi trên gương mặt kia nhưng không thấy được điều gì, chỉ khẽ thở dài:"Cậu có thật sự thích cô ấy hay không?"
Thích Đặng Khả Nhi? Có hay không?
Hắn lập tức phản bác:"Mình chỉ xem cô ấy như em gái mình mà thôi." Chính là như thế, không hề có bất kì tình cảm nam nữ nào đối với cô. Từ trước đến nay đều chỉ có cô ta tự mình đa tình.
Cung Sử Lạp nhàn nhạt cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn nói thêm:"Có những thứ cậu cho là vậy nhưng thật sự không phải. Còn nếu cậu không yêu cô ấy nên buông bỏ thôi."
Hắn có ý gì?
Mạc Tử Đằng thâm thúy nhìn Silas rời đi. Trong đầu không khỏi xuất hiện gương mặt khả ái của Đặng Khả Nhi. Lại nhớ đến khi cô ta cùng tên học trưởng kia cười cười nói nói vô cùng ngọt ngào thì không khỏi tức giận.
Nữ nhân hai lòng... Hắn thật không hiểu nổi. Không phải cô yêu hắn sao, nếu yêu hắn tại sao lại cư xử với Ôn Phỉ Quyền như là tình nhân?
Nhiễu Hành Thiên đanh mặt nhìn Silas ung dung bỏ đi, trách móc:"Thật không hiểu nổi! Vừa đến không lâu lại rời đi. Mạc,Uy, hai người nói xem hắn ta có phải là về nhà âu yếm tình nhân hay không?"
Tề Vĩnh Uy hơi nhìn Mạc Tử Đằng,quay qua khinh thường tên thần kinh họ Nhiễu:"Âu yếm cái đầu của cậu, chín chắn một chút đi, cậu cũng sắp 28 rồi Thiên."
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Hắn... lại một đêm không trở về.
Ngược lại đêm nay Đặng Khả Nhi lại có thể ngủ một giấc thật sâu. Từ lúc gả cho Mạc Tử Đằng, đã thật lâu cô mới có thể ngủ an ổn như vậy. Đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau.
Tiệm bánh Thủy Tinh có rất nhiều khách, lúc cô tiến vào đã thấy nhân viên chạy đôn chạy đáo hết nửa địa cầu.
Đặng Khả Nhi đang định bước vào bếp thì bỗng dưng từ đằng sau có người gọi cô:"Khả Nhi? Phải là cậu không?"
Đặng Khả Nhi ngạc nhiên quay người, đôi mắt mở to. Đứng trước mặt cô là Vu Tịnh Nhã, bạn cũ thời trung học. Từ khi Đặng Khả Nhi đi du học đã cùng cô bạn này mất liên lạc, trở về nước cũng đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp lại sau bảy năm.
Vu Tịnh Nhã cũng rất vui vẻ nhưng một giây sau gương mặt tái nhợt. Cô tất nhiên cảm nhận được sắc mặt không tốt của cô bạn, quan tâm hỏi:"Tịnh Nhã, cậu làm sao vậy?"
Vu Tịnh Nhã ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói:"Nơi đây có bạn trai cũ của mình. Đi, ra chỗ khác nói chuyện."
Đặng Khả Nhi đồng ý, cùng cô đi đến một tiệm ăn nhỏ khác.
Vu Tịnh Nhã cao hứng cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất, còn cô thì nghiêm túc lắng nghe. Vu Tịnh Nhã nói đến đoạn cô cùng người đàn ông vừa chia tay, hốc mắt đã liếm phiếm nước mắt.
Đặng Khả Nhi đột nhiên thấy cô gái này thật đáng thương, cô biết cảm giác yêu một người không yêu mình thật sự rất khó chịu. Bỗng dưng nhớ đến câu nói khi tức giận của Mạch Mỹ Ly, trên đời không phải chỉ có một Mạc Tử Đằng. Vì vậy nhẹ nhàng nắm tay cô an ủi:"Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt. Còn hắn chỉ nên xem là qua đường mà thôi, đừng làm khổ mình như thế."
Cứ tưởng cô sẽ lại òa lên khóc rống, ai dè ngược lại còn cười cười như vừa mua được con xế hộp hàng tỷ:"Cậu nói đúng, mình chỉ xem hắn là qua đường mà thôi."
Đặng Khả Nhi nở nụ cười chân thành, thật là tốt. Nói thì dễ mà làm thì khó. Nếu là cô, cô có thể xem hắn như qua đường hay không?
Chắc chắn là không thể....
Vu Tịnh Nhã kéo suy nghĩ của cô trở lại:"Khả Nhi, đi thôi, ta đi mua sắm cho khuây khỏa đi."
Hiếm khi có dịp cùng bạn cũ ôn chuyện, tiệm bánh Thủy Tinh có thể để Nhạc Tĩnh Y lo nên cô không từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...