Mạc Tử Đằng vừa lái xe ra khỏi cổng liền bắt gặp một thân ảnh hớt hải chạy đến.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng đang chạy đến gần, Mạch Mỹ Ly suy nghĩ một chút, rất nhanh khuôn mặt chuyển sang tức giận. Không nghĩ ngợi đứng lại, dang hai tay ra chắn.
Hắn đột nhiên thấy từ xa có một người phụ nữ lao đến, gấp rút thắng tay lái. Mở cửa ra nói với cô:"Cô muốn chết à?"
Mạch Mỹ Ly nghe hắn mắng mình, cùng với phẫn hận trước đó lập tức bùng phát:"Này Mạc thiếu, tôi không quản anh quan hệ với ai nhưng mong anh đừng khiến bạn tôi thêm đau khổ."
Hắn trừng mắt liếc nhìn nữ nhân hướng hắn diễu võ dương oai, khuôn mặt âm trầm:"Nữ nhân, cô vừa trốn ra khỏi viện trị an sao?". Người phụ nữ này vừa ra từ trại tâm thần phải không? Vì sao vô duyên vô cớ chạy đến đây chất vấn hắn?
Cô nghe xong nghẹn đến đỏ bừng mặt. Thiên kim Mạch gia thế nào từ miệng tên này biến thành nữ tử bị bệnh thần kinh thế này?
"Tôi là Mạch Mỹ Ly, bạn thân của Khả Nhi. Mạc thiếu, anh ăn nói cho cẩn thận." Cô lườm hắn cảnh cáo.
Hiểu ra được vấn đề, Mạc Tử Đằng nhếch môi:"Thì ra là Mạch tiểu thư. Đêm hôm khuya vắng đến nhà tôi làm gì?"
"Làm gì là làm gì? Đương nhiên là đến xem chị em tốt của tôi bị anh làm thương tâm đến mức nào rồi." Nói xong câu đó, chẳng thèm đợi hắn trả lời, cô nghênh ngang tiến vào, trước đó còn cố tình hất vai hắn một cái coi như thay bạn tốt hả giận.
Nữ nhân điên! Hắn thầm nghĩ trong đầu, cũng không nhỏ nhen cùng cô so đo. Lái xe một mạch tiến vào hộp đêm.
Sau khi mắng chửi tên họ Mạc, tâm trạng cô cũng không khá khẩm là mấy, thật sự không hề có tư vị người chiến thắng. Khi thấy Đặng Khả Nhi đang ngồi trên nền nhà lạnh băng khóc đến thương tâm, chua xót tiến đến:"Khả Nhi!"
Đặng Khả Nhi nghe tiếng ngẩng đầu, nén đi tiếng khóc khiến nó trở thành những tiếng nấc đứt quãng:"Sao cậu lại đến đây?"
Cô tiến đến ôm bạn thân mình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:"Mình lo lắng nên đến đây,thiếu chút nữa gấp đến độ xe phi như bay lên trời luôn đó."
Biết rõ bạn mình đang cố làm mình vui lên,Đặng Khả Nhi nghe xong gượng cười:"Không cần phô trương như vậy, mình không sao, khiến cậu lo lắng rồi."
Mạch Mỹ Ly khó chịu nhìn đôi mắt vốn long lanh ánh nước trở thành bộ dạng sưng húp đáng thương. Thật lâu mới lên tiếng:"Khả Nhi, nếu thật sự không hợp... cậu... ly hôn với anh ta đi?"
Ly hôn? Thật khó khăn mới có thể đường đường chính chính trở thành vợ hắn mà bảo cô ly hôn? Không thể nào!
Tiểu Ly thấy cô rơi vào trầm tư, như đang suy nghĩ, nói thêm:"Mẹ nó, bà đây không tin trên đời chỉ có một Mạc Tử Đằng. Hắn ta có gì tốt? Ngoại hình đẹp trai thì như thế nào? Gia đình quyền quý giàu có thì như thế nào? Đặng gia cũng không kém gì Mạc gia, Khả Nhi, cậu suy nghĩ một chút đi được không? Nhìn cậu suốt ngày cứ khóc đến hoa lê mang vũ như vậy mình cũng rất đau lòng, cậu đừng bướng bỉnh như thế được không?"
Mạch Mỹ Ly rất hiểu con người Đặng Khả Nhi. Từ nhỏ bạn mình muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, nhưng duy nhất tâm của người đàn ông kia cô vẫn chưa có được nên cố chấp không chịu buông tay. Kết quả thì như thế nào, còn không phải tự mình thương tổn hay sao?
Đặng Khả Nhi chỉ cần nghĩ đến cô và hắn trở thành hai người xa lạ, nội tâm đau thở đến không muốn sống nữa. Cô thật sự sẽ không thể chịu nổi nếu hắn cùng người phụ nữ khác ngọt ngào âu yếm nhau, càng không muốn người phụ nữ khác làm vợ của hắn hay thậm chí mang cốt nhục của hắn.
Tự đắm chìm trong mộng tưởng, nước mắt như sông Hồng vỡ đê tuôn ra ào ạt:"Tiểu Ly, không thể. Cậu nói mình cố chấp cũng được, ngoan cố cứng đầu cũng tốt, mình thật sự không thể buông tay Tử Đằng ca được."
Buông tay? Nói thì dễ mà làm thì khó! Huống chi cô đã yêu thầm hắn hết mười năm tuổi trẻ của mình.
Đặng Khả Nhi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh là lúc cô sang Mạc gia chơi khi vừa tròn 9 tuổi, Mạc Tử Đằng hơn cô 3 tuổi. Cô đang ngồi nghe hai vị trưởng bối trò chuyện mà mình không hề hứng thú cho đến khi truyền đến giọng một bé trai:"Mẹ, con ra ngoài cùng tiểu Thiên đi đá banh nhé?" sau đó xuất hiện một thân ảnh nam tử nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con non nớt nhưng ngũ quan sắc xảo, không thể phủ nhận tương lai sẽ rất tuấn mỹ điển trai.
Đặng Khả Nhi từng thấy qua rất nhiều bạn nhỏ xinh xắn nhưng không ai đẹp hơn bạn nhỏ trước mặt này, quay sang nói với Lưu Tích Tuyền:"Mama, bạn nhỏ này thật là đáng yêu!"
Lưu Tích Tuyền cười trìu mến, nhẹ nhàng nói với cô:"Đây là Tử Đằng, lớn hơn con 3 tuổi nên phải gọi là ca ca."
Trưng ra khuôn mặt ngây thơ, dùng đôi mắt to tròn nháy nháy nhìn cậu bé mà mình sẽ phải kêu ca ca. Cũng rất vui vẻ lên tiếng:"Tử Đằng ca ca, em là tiểu Khả Nhi."
Tử Đằng ca ca kiên nhẫn nghe cô nói, cảm thấy không có gì thú vị chỉ "ừ" một tiếng rồi bỏ ra ngoài đi chơi. Tiểu Khả Nhi cảm thấy ca ca không thèm đếm xỉa đến lời mình nói, cảm thấy vô cùng kì lạ. Ở trường mấy bạn nam khác rất thích cùng cô nói chuyện tại sao Tử Đằng ca ca không thấy vậy?
Thập Kỹ Đình nhìn khuôn mặt tròn xoe đáng yêu của cô, vừa cười vừa nựng hai má trắng noãn của cô:"Tiểu Khả Nhi đừng trách ca ca, nó vốn ham chơi như thế. Lần sau tiểu Khả Nhi đến đây dì sẽ bắt nó chơi cùng con, có chịu không?"
Đặng Khả Nhi nghe có thể cùng Tử Đằng ca ca chơi với nhau, đương nhiên cực kì phấn khởi, gật gật đầu nhỏ rồi cùng Lưu Tích Tuyền ly khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...