100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ

Tối hôm đó, Mạc Tử Đằng mang theo bộ dạng ngà ngà say trở về. Ánh mắt vốn vô cùng trầm tĩnh nay đã thành một dạng mơ hồ vô phương. Đặng Khả Nhi vừa bước xuống liền kinh hãi, bước chân nhanh nhẹn bước đến đỡ hắn. Do thân thể hắn to lớn cường tráng hơn cô quá nhiều, thân thể nhỏ nhắn mảnh mai như đỡ một vật lớn, khó khăn lắm mới có thể  để hắn ngã nhào lên ghế sa lông.

Vào bếp pha cho hắn một tách trà giải rượu, đun chút nước ấm vắt vào khăn lông mềm mại lau nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn. Ngón tay khẽ chạm vào đôi mắt hơi nhắm nghiền, trong lòng dâng lên xúc cảm rung động ngọt ngào.

Lông mi dài và dày của hắn do hơi ấm từ bàn tay cô mà hơi run run. Cô sợ hãi rụt tay lại liền bị hắn nắm chặt lấy, thấp giọng nỉ non: " Liễu Kỳ, đừng đi!"

Liễu Kỳ...? 

Liễu Kỳ là ai!? 


Có thể nhận ra từ trong miệng hắn thốt ra tên của một người phụ nữ, ánh mắt dần trở nên lạnh đi, nắm chặt chiếc khăn lông trong tay khiến nó méo mó không rõ hình dạng. Tay hắn níu chặt cổ tay nhỏ bé của cô, giọng nói cầu khẩn thống khổ nhưng cô một chữ đều không nghe lọt. Bây giờ cô thật muốn từ miệng hắn lôi ra thông tin từ người phụ nữ đó, cô ta là ai? Lại là một Trì Nhược Liên khác?

Bàn tay lạnh nhạt gỡ tay hắn xuống, trong lòng vốn ngọt ngào như suối mật liền trở thành hàn băng. Hờ hững liếc nhìn bộ dạng hiếm thấy của hắn, cô lãnh đạm chẹp môi. Đặt khăn lông xuống, bỏ mặc hắn bước lên lầu nằm nghỉ ngơi.

Đặng Khả Nhi vùi lấp những giọt nước mắt của mình vào chiếc gối trắng tinh khiến nó ướt đi một mảng, nấc nở phát ra âm thanh đáng thương. Cô mệt mỏi quá rồi, cả thể xác lẫn tâm hồn như bị lăng trì qua từng hành động và lời nói của Mạc Tử Đằng.

Cứ ngỡ cô và hắn đã có thể lại gần nhau thêm một chút nhưng vốn dĩ trong lòng hắn, cô không có chút quan trọng nào. Đối với hắn, cô chỉ có danh phận là vợ hắn, nhưng cô còn không bằng cả một tình nhân!

Nhưng mà, cô có thể làm gì đây? Cho dù hắn có tàn nhẫn hơn thế nữa thì cô vẫn sẽ ngu ngốc mà yêu hắn, mù quáng vì hắn mà mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn phong lưu.


Bên dưới, Mạc Tử Đằng mấp máy nói gì đó trong miệng, nhưng chẳng một ai nghe, không ai bên cạnh hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh người, đôi mắt nhắm nghiền mơ màng mở ra, chậm rãi liếc nhìn xung quanh tìm bóng hình quen thuộc.

Tường Vi Uyển tại sao lại không có một bóng người, Đặng Khả Nhi đang ở đâu? Không phải khi thấy hắn về cô sẽ rất vui mừng mà quấn quít bên hắn hay sao? Tại sao hôm nay cô lại không ở đây?

Men rượu như trút đi sức lực hắn, hắn khó nhọc nâng tay xoa thái dương, cảm thấy không khí ngày càng giá lạnh. Không nghĩ ngợi nhiều, Mạc Tử Đằng loạng choạng đứng lên, bước vào phòng ngủ của hai người.

Nói là của hai người nhưng thực chất chỉ có một mình Đặng Khả Nhi sử dụng, Mạc Tử Đằng ở một phòng ngủ tại sát cuối dãy hành lang.

Đặng Khả Nhi vô cùng tủi thân mà khóc nấc nở, bỗng dưng nghe tiếng mở cửa truyền đến. Dây thần kinh lập tức căng cứng, cô ngồi bật dậy, là ai?

Mạc Tử Đằng bước vào nhìn thấy cô như một con mèo nhỏ ngồi đó ngây ngốc, không nhịn được nở nụ cười nhàn nhạt. Bước chân không vững vàng lảo đảo bước đến gần cô. Đặng Khả Nhi chỉ biết nâng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn đang làm gì, hốc mắt đỏ ửng cùng dáng vẻ ngạc nhiên khó hiểu bây giờ của cô trông vô cùng đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui