Ôn Thiển trở về căn hộ trước, trong lòng cô rất căng thẳng, không biết một lát nữa phải giải thích với Cố Viêm như thế nào.
Cô đã soạn sẵn kịch bản, tự nhiên đọc lấy, “Vốn dĩ hôm nay em ăn tối với Tâm Dữ thì lại gặp được chị ấy đi cùng đồng nghiệp, mà vừa lúc Tâm Dữ có việc phải đi…”
Tuy là như vậy, nhưng Cố Viêm cũng không ngốc, nhất định sẽ thấy được mánh khoé, nên chỉ có thể thành thật khai báo thôi.
“Ý là, Tâm Dữ cho là chúng ta đã chia tay nên chị ấy đã giới thiệu em cho một đồng nghiệp nam, nhưng em không có đồng ý…”
Khoan đã, “cho là chia tay” là sao, hai người đã chia tay thật rồi mà. Hơn nữa cô đi ăn với người khác giới nào thì cũng không liên quan đến Cố Viêm đúng không? Bây giờ anh không phải là bạn trai cô, anh dám ghen dám phát cáu với cô à?
Ôn Thiển mày tỉnh lại đi, phải có chí khí, làm gì lại sợ Cố Viêm đến thế?
Đúng vậy!
Đợi lát nữa Cố Viêm trách móc cô, cô sẽ chống nạnh lên, tự tin nói với anh rằng: “Bà đây đi xem mắt đấy, liên quan con mẹ gì đến anh!”
Nhưng mà đêm đó Ôn Thiển đợi rất lâu, cũng không thấy Cố Viêm trở về.
Thế mà ngược, ngược, ngược, đến 0 giờ cái tên này vẫn không về nhà!
Ôn Thiển cầm di động lên chuẩn bị gọi cho Cố Viêm hỏi khi nào anh về thì bỗng dừng lại, tự nhủ: “Sao cô phải gọi cho anh chứ, làm như cô muốn anh về lắm vậy.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lại thêm một giờ nữa, nhưng Cố Viêm vẫn chưa về.
Ôn Thiển bắt đầu có chút lo lắng, có phải trên đường anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn không…
Cô vội vàng hấp tấp gọi đi.
“Alo…” Đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng.
Ôn Thiển hỏi: “Cố Viêm, anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà ngủ, sao vậy?”
Ôn Thiển không biết nói gì: “Em…”
Cô ở nhà đợi cả đêm, thậm chí còn lo lắng anh có chuyện gì, thế mà cái tên này về nhà ngủ cũng không nói một tiếng.
Cố Viêm lại hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Thiển lại không muốn nói thẳng cho anh biết là cô lo lắng cho anh, cô ấp úng nói: “Em…em đau bụng.”
“Ở nhà có thuốc không?”
“Hình như có…để em tìm xem…”
“Ừ, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ…”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vội vàng kết thúc.
Ôn Thiển nhớ lại chàng thiếu niên đêm ấy nghe cô đau bụng thì nhanh chóng chạy đi mua thuốc đưa đến ký túc xá cho cô, giờ lại nghe giọng điệu thản nhiên của anh, giống như không còn quá quan tâm đến cô nữa.
Có phải gần đây cô quá kiêu kỳ nên làm anh mất hết kiên nhẫn không?
Có lẽ, đây là kết quả của việc từ chối hòa giải với Cố Viêm…
Rõ ràng anh không còn tức giận khi thấy cô đi xem mắt với người đàn ông khác; Nghe cô nói đau bụng, giọng điệu chỉ là thản nhiên…
Có phải Cố Viêm quyết định từ bỏ rồi không?
Nghĩ đến đây, Ôn Thiển buồn thối ruột, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Trời đã khuya, cô tắt đèn trong phòng rồi lên giường ngủ tiếp.
Nửa đêm, Ôn Thiển đang mơ màng ngủ thì cảm giác được có người sờ trán, sau đó sờ bụng cô.
Ôn Thiển bị đánh thức, trong phòng có một bóng đen đang làm những chuyện quá đáng với cô.
Đêm nay Cố Viêm không có ở đây, chẳng lẽ có trộm sao?
“A!” Ôn Thiển bật dậy lăn khỏi giường, trong ngăn kéo trên tủ đầu giường có một cây gậy để phòng sói, mở ngăn kéo ra là có thể lấy được. Kéo cây gậy dài ra, đánh anh ta đến chết!
“Aaa!” Bóng đen hét lên vì đau.
Ôn Thiển dùng hết sức lực tiếp tục đánh.
“Đừng đánh…đừng đánh…là anh, Cố Viêm, Cố Viêm…” Bóng đen gào lên.
“Cố Viêm?” Ôn Thiển dừng lại hỏi.
“Anh đây!”
“Tích!”
Cố Viêm bật đèn phòng ngủ lên.
“Anh bị bệnh à, nửa đêm đến phòng em, làm em sợ chết khiếp… huhuhu…” Ôn Thiển bị doạ sợ, hỏng mất nên bật khóc.
Cố Viêm bước tới, ôm lấy cô dỗ dành: “Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút…bị hàng xóm nghe được sẽ không hay.”
“Anh bị bệnh à, anh điên rồi à…” Ôn Thiển vừa khóc vừa mắng, siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm đập vào người anh. Vừa nãy cô cho rằng trong nhà có trộm nên cực kỳ sợ hãi.
Cố Viêm hôn lên trán cô, an ủi: “Đúng vậy, đúng vậy, anh là đồ điên, em đừng khóc nữa…”
Cố Viêm nghe Ôn Thiển nói đau bụng, anh vội vàng chạy đến nhà cô thì thấy cô đang ngủ. Sợ cô không khoẻ nên đến sờ vào người cô xem có sốt hay ớn lạnh không, không ngờ lại đánh thức cô, doạ cô hoảng sợ, còn bị cô đánh mấy cái.
Cô gái này thực sự rất tàn nhẫn, mới vừa rồi cô dùng gậy đập đầu anh. Bây giờ đầu anh hơi choáng váng, không biết có phải não bị chấn động không.
“Ôn Thiển, Ôn Thiển, đừng khóc…anh hơi chóng mặt…”
Vừa dứt lời, Cố Viêm liền chóng mặt…
Cố Viêm ngửi được mùi thuốc khử trùng, mở mắt ra, thấy mình đang ở trong bệnh viện. Ôn Thiển mặc áo khoác nam cùng bộ đồ ngủ mỏng, đang nằm gối đầu lên tay ở bên cạnh. Từ Hạo Kiệt ngủ ở giường bệnh bên kia, ngáy khò khò.
Anh cảm thấy rất đau đầu, anh nhớ dường như mình bị Ôn Thiển đánh mấy cái, lần dùng hết sức lực đó đánh vào đầu anh, cho nên anh bị đánh rồi đến bệnh viện sao?
Ôn Thiển nghe được tiếng động thì tỉnh dậy, thấy Cố Viêm tỉnh rồi thì cực kỳ vui vẻ: “Cố Viêm, anh tỉnh rồi hả?”
Tiếng động cũng đánh thức đến Từ Hạo Kiệt bên kia, anh ngáp một cái, xoa đôi mắt chưa tỉnh ngủ xuống giường.
“Oa…” Từ Hạo Kiệt ngáp một cái, xuống giường đi tới nói: “Cố Viêm, cậu bị khùng à? Nửa đêm chạy đến nhà Ôn Thiển làm gì?”
Ôn Thiển thấy Cố Viêm bị choáng, đầu lại còn chảy máu, cô sợ có chuyện ngoài ý muốn nên gọi xe cứu thương tới. Lúc Ôn Thiển đi rất gấp, quên mang theo ví và di động, cô phải dùng điện thoại của bệnh viện gọi Từ Hạo Kiệt đến trả tiền thuốc men.
Từ Hạo Kiệt biết hai người đã chia tay, nhưng nửa đêm hai người cùng vào bệnh viện thì không thể nói được gì. Anh hỏi Ôn Thiển có chuyện gì vậy, cô chỉ nói rằng cô tưởng Cố Viêm là trộm nên dùng gậy đánh anh một trận, kết quả là đánh anh đến bất tỉnh.
“Tớ đau đầu… Đừng ồn ào nữa…” Cố Viêm đau đầu, anh sờ vào đầu mình, phát hiện trên đầu mình đang quấn vải.
“Em đi gọi bác sĩ…” Ôn Thiển đi ra phòng bệnh gọi bác sĩ.
“Này, cô ấy không biết có thể bấm chương sao?” Từ Hạo Kiệt đi tới bên giường, ấn chuông phục vụ phía trên tường. Anh nhỏ giọng dạy dỗ một chút, “Nếu như cậu còn muốn theo đuổi lại Ôn Thiển thì nên theo đuổi thật nghiêm túc, có ai nửa đêm đi làm trộm như cậu không?”
Cố Viêm giải thích: “Nửa đêm cô ấy nói bị đau bụng nên tớ mới đến xem thử. Kết quả là ngủ rồi nên tớ mới sờ thử cô ấy có bị sốt hay gì không?”
Từ Hạo Kiệt ngẫm lại thì thấy có gì đó không ổn: “Ơ, không đúng, sao cậu vào được nhà? Con bé không khoá cửa sao?”
“Tớ có chìa khóa.”
“Sao cậu lại có chìa khoá?”
“Đoán xem!” Cố Viêm cũng không thể nói cho anh biết mình và Ôn Thiển từ mối quan hệ người yêu biến thành mối quan hệ bạn tình được.
Anh vẫn cần mặt mũi!
Cuối cùng Từ Hạo Kiệt đưa ra kết luận: “Mối quan hệ của hai người thật phức tạp!”
Ôn Thiển đi cùng bác sĩ vào phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra cho Cố Viêm, nói rằng không có gì nghiêm trọng, về nhà nghỉ ngơi là được.
Từ Hạo Kiệt lái xe đưa Ôn Thiển về nhà trước, cuối cùng Cố Viêm cũng đi theo Ôn Thiển về. Từ Hạo Kiệt không hỏi nhiều, sau khi bọn họ xuống xe, anh lập tức lái xe trở về công ty.
Ôn Thiển và Cố Viêm ăn mặc khá kỳ lạ, thu hút đầy ánh nhìn của nhiều người ra vào chung cư. Ôn Thiển đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng cùng với áo khoác Từ Hạo Kiệt cho cô mượn; Đầu Cố Viêm quấn băng, bộ quần áo trên người dính đầy máu.
Hai người vào thang máy, vừa hay trong thang máy chỉ có hai người họ. Cố Viêm lên tiếng hỏi: “Bụng em…ổn chưa.”
“A…” Ôn Thiển gần như quên mất chuyện mình giả vờ đau bụng, cô nói: “… Ừm, sau khi uống thuốc thì tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ, tối qua anh thấy em ăn kem tráng miệng. Bây giờ trời rất lạnh, em ăn ít đồ lạnh thôi.”
Cố Viêm đã không còn nói ‘về sau em không được phép ăn kem’ như trước nữa mà thay vào đó anh bảo cô ‘ăn ít đi’, giọng điệu rất bình thản, giống như đang trò chuyện với một người bạn bình thường. Hơn nữa, tối qua anh nhìn thấy cô ăn cơm với một người đàn ông, nhưng anh cũng không hỏi gì cả, nên biết trước kia anh thấy cô nói chuyện với bạn học cũ, còn bảo là cô ‘tuỳ tiện’.
Ôn Thiển bỗng hơi hoảng sợ, có phải anh thật sự buông tay cô rồi không?
Ôn Thiển hỏi: “Tại sao nửa đêm anh lại tới tìm em?”
“Lúc sau anh gọi điện cho em, em lại tắt máy, anh sợ em xảy ra chuyện gì.”
“À, chắc là lúc đó hết pin.”
Hai người đi vào nhà, Cố Viêm kêu Ôn Thiển về phòng nghỉ ngơi, anh vào bếp vo gạo nấu cháo để Ôn Thiển ăn chút gì rồi uống thuốc.
Nấu cháo xong, anh phát hiện Ôn Thiển đã ngủ say, hôm qua đến bệnh viện chạy tới chạy lui, chắc cô đã đủ mệt rồi. Anh không đánh thức cô, chỉ viết một mẩu giấy để lại rồi sau đó rời đi.
Đã nhiều ngày Cố Viêm không đến đây tìm Ôn Thiển, giống như hai người đã đứt liên lạc, đây mới là trạng thái chia tay bình thường nhất, nhưng cô chỉ cảm thấy rất khó chịu không vui.
Chẳng lẽ anh không tìm cô giải quyết nhu cầu sao? Hay là anh ở nhà tự giải quyết? Hay là đi tìm người phụ nữ khác?
Ôn Thiển lắc đầu lẩm bẩm: “Nghĩ gì thế? Cố Viêm không phải loại người này.”
Ôn Thiển muốn làm rõ với Cố Viêm là cô ‘bị xem mắt’, không phải chủ động, mà cũng không tình nguyện. Nhưng anh không hỏi, cô không biết phải nói thế nào. Lỡ như anh không để ý, chẳng phải mất mặt muốn chết sao?
Đồng thời, ở phía bên kia, trong công ty Cố tổng là người khá nóng này, lúc họp, anh xem cấp dưới đề xuất phong cách trang phục chủ đạo của năm tới thì không có cái nào khiến anh cảm thấy hài lòng.
Đa phần khi gặp phải những phương án không như ý, anh đều im lặng chứ không phải là vẻ mặt tức giận như hôm nay, khiến mọi người sợ hãi không dám lên tiếng nữa.
“Tan họp đi!” Cố Viêm cảm thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, không khí cuộc họp cũng không tốt, kém hiệu quả nên dứt khoát giải tán.
Suốt một tuần, anh không chủ động liên lạc với Ôn Thiển, mà cả tuần nay Ôn Thiển cũng không chủ động liên lạc với cô.
Cũng có nghĩa là Ôn Thiển thật sự không thèm quan tâm đến anh nữa, đầu anh bị thương, tuy rằng anh bị thương là đáng đời nhưng vẫn không có một câu hỏi thăm nào.
Hôm đó, anh đi ăn tối với vài đồng nghiệp, nhìn thấy Ôn Thiển đang ăn tối với một người đàn ông, vừa cười vừa nói. Anh còn cố ý đi vệ sinh, lúc đi ngang qua họ, anh nghe họ nói tương lai xây dựng gia đình thế nào, người đàn ông kia nói một câu: “Sau này chúng ta kết hôn…”
Anh tức giận, ghen tị, muốn lập tức hỏi Ôn Thiển có ý gì?
Nhưng anh nghĩ nếu làm như vậy, Ôn Thiển nhất định sẽ nói bọn họ không phải là người yêu, cô đi gặp gỡ đàn ông khác là tự do của cô.
Sau bữa ăn, Ôn Thiển phát hiện anh cũng ở trong nhà hàng, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào khác.
Lần đó Cố Viêm tức giận đi thẳng về nhà thì nhận được điện thoại của Ôn Thiển, nghe cô nói đau bụng, anh lại mềm lòng vội vàng chạy đến nhà cô. Sau khi từ bệnh viện về, cả hai có rất nhiều thời gian ở riêng nhưng cô lại không chủ động giải thích, khiến Cố Viêm cảm thấy mình đã trở thành người có cũng được, không cũng được trong lòng cô.
Về sau anh rất tức giận, nếu anh chủ động liên lạc với Ôn Thiển thì cô sẽ thế nào.
Sau đó, một cuộc gọi hay một tin nhắn cô đều không.
Cô không thích anh nữa phải không? Nếu không phải thì làm sao sẽ xem mắt với người đàn ông khác chứ?
“Cạch, cạch…”
Là tiếng đóng mở cửa.
Gần đây thư ký Trương kết hôn nên từ chức, thư ký Thôi mới đến thì hơi ngỗ ngược, luôn đi vào mà không gõ cửa.
Anh không ngẩng đầu lên, nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi vào phải gõ cửa!”
“Em cũng phải gõ?”
Giọng nói của người phụ nữ này đã quá quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa rồi.
Cố Viêm ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề kia hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Em có nhu cầu, anh có muốn giúp em giải quyết không?” Ôn Thiển đi tới bàn của Cố Viêm, cô ngồi ở trên bàn, dùng ngón trỏ nhấc cằm anh lên: “Thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...