Lúc trở về Thâm Thành, ba người ngồi trên cùng chiếc xe nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Giang Tâm Dữ muốn đến nhà Từ Hạo Kiệt thu dọn đồ đạc trước, Cố Viêm đậu xe ở bên ngoài chung cư Từ Hạo Kiệt sống, rồi Giang Tâm Dữ cùng Ôn Thiển lên lầu thu dọn đồ đạc.
Giang Tâm Dữ không sống chung với Từ Hạo Kiệt, chỉ thường xuyên ở đây qua đêm nên có vài đồ dùng cá nhân đặt ở nơi này. Tuy không phải là món đồ gì quý giá, nhưng tốt nhất là tự mình xử lý, miễn cho sau này khỏi phải liên lạc nhau.
Mở cửa ra, bên trong là căn nhà khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Thật ra lúc cô mới đến nó không phải thế này, phòng ốc bày biện đơn giản, tuỳ uý mua thêm vài đồ dùng trong nhà mà thôi.
Giang Tâm Dữ nhớ rõ lần đầu tiên đến đây, trong phòng khách chỉ có ghế sô pha, bàn trà và ti vi. Phòng bếp ngoại trừ tủ lạnh thì cũng không có dụng cụ nấu ăn. Giờ ăn sẽ đặt cơm ở bên ngoài, do không có bàn ghế để ăn nên đành phải đặt cơm lên bàn trà rồi ngồi bệt xuống đất ăn.
Không phải Từ Hạo Kiệt không có tiền, cũng không phải keo kiệt, chẳng qua là cho rằng những đồ dùng kia không thường dùng đến, để ở đây cũng trở ngại lại còn dính bụi bặm. Anh sống một mình ở Thâm Thành này, nơi này đối với anh cũng chỉ là một nơi để ngủ, không cần nhiều thứ chỉ cần một chiếc giường êm ái là được rồi.
Mặc dù Giang Tâm Dữ không sống ở đây nhưng bình thường sẽ qua đêm ở đây, lúc muốn ăn cái gì cảm thấy rất bất tiện nên đi mua một vài dụng cụ nấu ăn. Ngoài ra, cô còn đến cửa hàng nội thất mua rất nhiều thứ, trang trí căn nhà này trở nên rất ấm áp, ít nhất nhìn sơ qua nó trông giống như một ngôi nhà.
Giang Tâm Dữ thu dọn đồ đạc cá nhân rồi đi vào bếp nấu hai món đặt lên bàn ăn, dùng lồng cơm đậy lại, để Từ Hạo Kiệt có về nhà ăn cho nóng.
Ôn Thiển không hiểu ý của cô thì hỏi: “Chia tay rồi mà chị vẫn nấu cơm sao?”
“Chia tay quá gấp gáp, cứ coi như là bữa cơm chia tay đi…” Giang Tâm Dữ không nỡ nói, kéo hành lý ra khỏi nhà.
Trong lúc chờ thang máy, Giang Tâm Dữ cố tỏ ra thoải mái nói: “Ôn Thiển, em biết không mấy ngày trước Hạo Kiệt bảo chị trả phòng ở Lạc Nhã đi rồi chuyển đến ở cùng anh ấy. Lúc ấy chị cũng đồng ý, nhưng căn phòng ở chung cư Lạc Nhã là hai chúng ta thuê. Cũng có rất nhiều đồ dùng của em, chị còn định hỏi em nên xử lý thế nào. Dù sao thì em cũng đã đến chỗ của Cố Viêm, không quay lại nơi đó nữa.”
“May là chị vẫn chưa dọn nhà, chưa làm thủ tục trả phòng. Nếu không lại phải khuân đồ tìm phòng mới. Sau này đừng dễ dãi ở chung với người khác, đến lúc chia tay sẽ rất phiền phức.”
Ôn Thiển muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói cái gì.
Giang Tâm Dữ lại an ủi Ôn Noãn: “Nhưng mà em không cần phải sợ, Cố Viêm đối xử với em rất tốt, nhất định sẽ không chia tay với em. Đừng sợ tương lai không có nơi nào để đi.”
Mấy ngày tiếp theo, Ôn Thiển ở công ty trông thấy Từ Hạo Kiệt lúc nào cũng bơ phờ. Gần cuối tháng, Từ Hạo Kiệt làm báo cáo tổng kết cuối tháng sai sót rất nhiều. Ôn Thiển chỉ rõ mọi chỗ sai cho anh, yêu cầu anh làm lại, còn giáo huấn anh làm việc không nghiêm túc.
Nếu là Từ Hạo Kiệt trước đây thì sẽ không thích bị Ôn Thiển kém mình hai tuổi thuyết giáo, trước kia anh rất mạnh miệng, bị nói một lần sẽ không bao giờ tái phạm lần hai, là người có tính kiêu ngạo từ trong xương máu, sẽ không muốn bị người trẻ hơn mình châm chọc.
Bây giờ chỉ một bản tổng kết cuối tháng đơn giản nhưng đều bị Ôn Thiển chỉ ra rất nhiều lỗi sai, cô tức giận đến văn phòng nói với Cố Viêm: “Cố Viêm, nếu không anh cho Từ Hạo Kiệt nghỉ ngơi một thời gian đi. Nhìn anh ấy xem, bản tổng kết cuối tháng thường làm, lần này không biết đã sửa lại bao nhiêu lần rồi? ”
Cuối tháng là thời điểm bận rộn nhất của công ty, Ôn Thiển không chỉ phải xem tổng kết cuối tháng của từng bộ phận mà còn cả tiến độ sản xuất của từng nhà máy mỗi khu vực và doanh thu của các cửa hàng. Cô thực sự không muốn Từ Hạo Kiệt lặp đi lặp lại chỉnh sửa bản tổng kết cuối tháng này.
Cố Viêm suy nghĩ một chút, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Dường như Từ Hạo Kiệt bị đả kích rất nhiều, nếu như trước kia chia tay với bạn gái, anh ấy sẽ kéo Cố Viêm đi ăn mừng vì được giải phóng, không mấy ngày sau lại có bạn gái mới.
Cuối cùng Cố Viêm quyết định, “Vậy cứ để cậu ta nghỉ ngơi đi, dù sao cậu ta cũng không thể giúp gì được.”
Một tuần làm việc trôi qua, Ôn Thiển nhớ mình nghe Cố Viêm và Cố Toàn Vinh nói chuyện trong cửa hàng trang sức cuối tuần trước, ngày 26 tháng 8 là ngày kỷ niệm ngày cưới của Cố Toàn Vinh và người vợ hiện tại của ông, cũng là ngày sinh của mẹ Cố Viêm.
Vậy ngày này nên làm cái gì đây?
Ôn Thiển cũng không biết làm thế nào, bởi vì người nhà cô vẫn còn khoẻ mạnh, ông bà nội vẫn còn sống nên từ bé đến giờ vẫn chưa thấy những tập tục liên quan đến việc này. Mà cô cũng không phải người Tuệ Thành nên cũng không biết Cố Viêm sẽ làm gì.
Vừa hay ngày 26 là Chủ Nhật, tối thứ Sáu lúc ăn cơm, Ôn Thiển xoắn xuýt một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cố Viêm, ngày 26 anh có kế hoạch gì không?”
Cố Viêm gắp một miếng rau xanh bỏ vào chén rồi nói: “Tập thể hình, học tiếng Anh …”
Như ngày thường luôn sao? Ngày tưởng niệm không có gì khác sao?
“Sao vậy?” Cố Viêm thấy Ôn Thiển do dự.
“Cái đó… là không phải anh nói ngày 26, mẹ anh…đúng không?” Ôn Thiển muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cứ lắp bắp nói chuyện.
“Phong tục của Tuệ Thành là đến Tết Thanh Minh sẽ đi tảo mộ, thời gian còn lại thì tuỳ. Cũng không phải là anh không muốn đến gặp bà, nhưng mà anh sợ quá nhớ bà mà thôi…” Cố Viêm dừng đũa, u sầu nói.
Ôn Thiển chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, đương nhiên không thể cảm nhận được nỗi đau mất mẹ từ bé của Cố Viêm. Lúc này anh rất khó chịu, cô cũng không biết làm sao để an ủi anh, đành gắp một miếng sườn bỏ vào chén của anh.
Suy nghĩ một hồi rồi cô hỏi: “Chủ Nhật em với anh đi gặp mẹ anh nhé?”
Cố Viêm im lặng một lúc thì đáp: “Được.”
Một ngày sau, Cố Viêm và Ôn Thiển lên đường về Tuệ Thành. Trước khi đi, Ôn Thiển tự tay gói một bó hoa thuỷ vu màu trắng. Có thể là do Cố Viêm nhớ đến mẹ mình nên khiến cho người khác cảm thấy hơi ngột ngạt.
Hai người đến nghĩa trang, đậu xe rồi đi vào trọng. Mộ của mẹ Cố nằm ở sâu bên trong, đi qua con dốc cao và dốc thì rất nhanh người ít tập thể dục như Ôn Thiển đã thở hổn hển.
Cố Viêm thấy cô mồ hôi nhễ nhại lại vừa thở hổn hển, mặc dù không than thở câu nào nhưng nhìn cô rất tội nghiệp, “Để anh cõng em lên!”
“Không cần đâu.” Ôn Thiển lắc đầu, đây là nghĩa trang, không phải nơi khác, làm vậy sẽ không trang nghiêm chút nào.
Cuối cùng cũng đến mộ của mẹ Cố. Có lẽ đây là nghĩa trang được vệ sinh rất sạch sẽ, có rất ít cỏ dại, lá cây và rác thải. Cố Viêm đặt bó hoa thuỷ vu trước mộ rồi nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ ạ.”
Sau đó anh giới thiệu Ôn Thiển: “Đây là bạn gái của con, Ôn Thiển.”
Anh nắm tay cô, mười ngón tay siết chặt nhau, nói tiếp: “Tình cảm của tụi con rất tốt.”
Ôn Thiển nhìn ảnh trên mộ là người phụ nữ rất xinh đẹp và trẻ trung. Cô đã từng gặp Cố Toàn Vinh, nhưng không thấy Cố Viêm giống ông ấy ở điểm nào, hóa ra Cố Viêm đều thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ anh.
Giống nhau một đôi mắt to, một chiếc mũi cao, một khuôn môi …
Ngay cả độ cong của mắt lúc cười lên cũng giống nhau.
Ôn Thiển nhìn bức ảnh trên mộ, chào hỏi: “Cháu chào dì ạ.”
Trong các tình tiết đi tảo mộ trên ti vi, những người đi tảo mộ sẽ có nhiều lời muốn nói với người đã khuất. Có lẽ Cố Viêm cũng có điều muốn nói với mẹ mình, nhưng anh không phải là người giỏi bày tỏ nên chỉ ngồi trước mộ nhìn bức ảnh đen trắng phía trên không nói gì, chắc là đang thầm nói trong lòng.
Ôn Thiển ngồi với anh, một lúc lâu sau đột nhiên Cố Viêm rơi nước mắt. Anh lấy mu bàn tay lau đi, cô lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi đưa cho anh.
Ôn Thiển không để ý thời gian, cho đến khi bụng cô kêu ‘rột rột’. Cô thấy hơi mất mặt, bởi không có đói bụng nhưng không biết sao bụng lại kêu.
Cố Viêm nhìn đồng hồ trên tay, đã không còn sớm, anh đứng lên vươn tay kéo Ôn Thiển dậy rồi nói: “Đi thôi!”
“Ừ.” Ôn Thiển nắm tay Cố Viêm để anh kéo lên.
Ra khỏi nghĩa trang, Cố Viêm hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Ôn Thiển đáp: “Cái gì cũng được.”
Cố Viêm đột nhiên nhớ đến nhà ăn mẹ anh thích nhất lúc còn sống thì nói: “Ăn đồ Quảng Đông được không?”
“Được.”
“Nhà ăn kia là mẹ anh thích nhất.”
“Vậy chắc chắn nó rất ngon!” Ôn Thiển cực kỳ mong đợi.
Cố Viêm khởi động xe đi về hướng nhà hàng.
“Cảm ơn em, Ôn Thiển.”
Trên đường đi, Cố Viêm bỗng nói lời cảm ơn cô.
Cảm ơn cô đã cùng anh trở về tảo mộ, cảm ơn cô đã dành rất nhiều thời gian ở bên anh.
Tuổi trẻ trước kia, anh đã rất cố chấp, luôn tỏ ra bị tổn thương và không muốn cho mọi người lại gần.
Anh đã vô tình làm tổn thương nhiều người, chẳng hạn như những cô gái thích anh, bằng lời nói thiếu hiểu biết và thậm tệ.
Anh cũng khiến Ôn Thiển tổn thương, mơ hồ thấy cô có tình cảm với anh, nhưng anh lại chưa từng đối mặt. Thậm chí anh còn nghĩ chỉ cần cô không phá vỡ lớp màng này thì anh có thể vờ như không biết.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phá vỡ.
Anh còn phê chuẩn cho cô từ chức.
Nếu như Ôn Thiển mạnh mẽ một chút, nói đi là đi, sẽ rời khỏi thế giới của anh.
Có lẽ, sau này sẽ không ai có quan hệ gần gũi với anh như thế, sẽ như lúc đầu anh nghĩ, một mình từ từ già đi, không sợ bị ai vứt bỏ.
Bởi vì Ôn Thiển cứng rắn xông vào, mang cho anh ấm áp và tình yêu, khiến anh cảm nhận được tình yêu đẹp thế nào thì chí ít gì, anh cũng sẽ không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo trong đêm dài đằng đẵng.
Ôn Thiển cho là anh cảm ơn cô vì đã cùng anh đi tảo mộ, cô gãi phía sau đầu rồi nói: “Không sao đâu, việc em nên làm thôi mà.”
Cố Viêm biết đến bây giờ không phải là chuyện nên làm hay không nên làm, chỉ có quan tâm đến mới phát hiện là mình nên làm mà thôi.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô còn nhà ăn mẹ Cố thích nhất nằm trong nội thành, phải mất gần một giờ mới đến nơi.
Nhà ăn có hai tầng, tầng hai là nơi tổ chức tiệc cưới, tầng một dành cho thực khách bình dân. Kinh doanh rất tốt, lúc Cố Viêm và Ôn Thiển đến đã chật kín người.
Cố Viêm hỏi nhân viên lễ tân ở cửa: “Có cho đặt phòng riêng không ạ?”
Lễ tân: “Có bao nhiêu người vậy?”
Cố Viêm: “Hai người.”
Nói chung đặt phòng riêng ở đây được khuyến khích cho một nhóm đông người, giống như Cố Viêm chỉ có hai người thì tất nhiên lễ tân sẽ không cho họ đặt phòng riêng, lễ tân nói: “Phòng riêng giá thấp là 588 tệ. Nếu không hai người cứ ở sảnh đợi một chút.”
Cố Viêm nói: “Đặt phòng riêng, thấp cao không quan trọng.”
Lễ tân thấy hai người khá sang trọng, chắc hẳn là người có tiền. Họ kiểm tra trong sổ đăng ký còn phòng trống nào hay không thì nói: “Phòng Hồng Mai.” Lễ tân giữ lại một người phục vụ đã giao đồ ăn xong rồi nói: “Tiểu Hà, đưa hai người họ đến phòng Hồng Mai!”
Cố Viêm và Ôn Thiển đi theo người phục vụ đến phòng riêng, phải đi qua đại sảnh, trong đại sảnh chật ních người và cực kỳ ồn ào.
“Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới!” Bỗng có người đứng lên nâng ly chúc mừng.
Âm thanh to đến mức thu hút sự chú ý của Cố Viêm và Ôn Thiển.
Cố Viêm nhìn những gương mặt quen thuộc ở đó, gia đình ba người của Cố Toàn Vinh, ông bà nội, ba mẹ của Tằng Mỹ Hồng và một nhà ba người của chú Hai.
Cố Viêm cũng nói với Cố Toàn Vinh rằng ngày 26 là ngày sinh của mẹ anh, mà ông ta vẫn nhất quyết tổ chức kỷ niệm ngày cưới với họ hàng.
Hoa Thuỷ Vu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...