Cuối cùng Lạc An Khuê cũng hiểu câu nói của Nhiếp Thái Tình là ý gì.
Tất cả những ở trong tổ đều coi cô là người chạy việc vặt.
Cả ngày chỉ có sai bảo và sai bảo.
"Lạc An Khuê chỉnh sửa văn bản giúp tôi!" Sau đó là một chồng văn bản chất cao như núi.
"Lạc An Khuê, photo cho tôi cái này!"
"Lạc An Khuê mua cà phê cho tôi!"
"Lạc An Khuê mua đồ ăn trưa!"
"Lạc An Khuê của tôi gấp hơn cậu ta, chỉnh văn bản cho tôi gấp!"
Cô cả ngày cứ chạy tới chạy lui.
Chống cả mặt.
Cô còn nghĩ mình còn bận rộn hơn mấy người ngồi ở đây.
Bọn họ cứ thong thả làm, rồi thong thả sai bảo.
Nhiếp Thái Tình cứ nghĩ đến việc cô bị ức hiếp đến mức bốc khói rồi tức giận rời đi.
Có sống chết cũng không dám quay lại làm việc.
Như thế Nhiếp Thái Ngôn mới không trừng phạt anh ta, anh ta vô tội.
Nhiếp Thái Tình vừa nghĩ đến đây tâm trạng phơi phới muốn xem cảnh thảm hại của Lạc An Khuê.
Chắc biểu cảm của cô ta sẽ buồn cười lắm.
Nhiếp Thái Tình mang tâm trạng đi xem kịch vui xuống tận phòng làm việc của Lạc An Khuê.
Nhìn thấy cô đang pha cà phê liền đi lại, nén cười nói:
"Này, Lạc An Khuê.
Cô có vẻ sống không tốt lắm nhỉ? Chỉ mới có mấy ngày nhìn cô sắc mặt kém quá!"
Lạc An Khuê lạnh lùng nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm.
"Không cần cảm ơn tôi.
Người trong nhà cả mà!" Nhiếp Thái Tình xua tay nói.
Lạc An Khuê gật gật đầu rồi không để ý đến Nhiếp Thái Tình.
Anh ta tiến lại gần cô, nghiến răng đe dọa: "Tôi cảnh cáo cô không được nói với Nhiếp Thái Ngôn những chuyện xảy ra ở công ty.
Nếu không…"
Lời nói còn hết thì Lạc An Khuê giơ điện thoại trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại liền xanh mặt nhanh tay bấm nút tắt.
Anh nghiến răng: "Lạc An Khuê cô…."
"Cô gì mà cô.
Tôi đang nói chuyện điện thoại với Nhiếp Thái Ngôn.
Anh đột nhiên xuất hiện nói điên nói khùng rồi tức giận với tôi à." Lạc An Khuê nhìn thấy khuôn mặt sợ tái xanh của Nhiếp Thái Tình cảm thấy hả hê vô cùng.
"Đừng có đắt ý." Nhiếp Thái Tình kiềm chế tức giận.
"Anh lo anh trước đi." Lạc An Khuê vỗ vai hắn rồi thong thả cầm tách cà phê bước về chỗ làm việc.
Nhiếp Thái Tình càng nghĩ càng tức không chịu được.
Anh ta liền gọi trưởng phòng Hà đến.
"Chẳng phải phòng của các cô giỏi nhất là ức hiếp người khác sao? Sao Lạc An Khuê cô ta lại ung dung như vậy? Hả!!!" Nhiếp Thái Tình tức giận quát.
Trưởng phòng Hà sợ hãi, xém chút nữa khóc đến nơi, cô ta cố gắng nói: "Xin lỗi chủ tịch, xin lỗi chủ tịch.
Thật là Lạc An Khuê không dễ chọc chút nào.
Chúng tôi đánh không lại cô ta."
"Đánh? Các cô đánh cô ta?" Nhiếp Thái Tình nhíu mày nói.
Trưởng phòng Hà liền oan ức nói: "Lạc An Khuê đó cô ta trâu bò lắm.
Dường như không biết sợ.
Mấy chuyện bình thường vốn không gây khó dễ cho cô ta, còn bị người trong bộ phận ghét cô ta nên mọi người mới muốn dạy dỗ cô ta một trận.
Nhưng mà… "
Nói đến đây, Nhiếp Thái Tình đã biết được kết quả rồi.
Lạc An Khuê đến cả người được anh ta thuê giết cô liền bị cô giết ngược lại huống chi là một đám người phụ nữ vây đánh.
"Xin lỗi nha! Để các người thất vọng rồi!" Lạc An Khuê đứng ở cửa mỉm cười nói.
Trưởng phòng Hà nghe đến giọng nói của cô thì cả người run lên nhìn về phía cô.
Lạc An Khuê mỉm cười nói: "Trưởng phòng Hà hôm nay tôi tan ca sớm nhé!"
"Được.
Được cô cứ về đi!" Trưởng phòng Hà liền gật đầu đồng ý.
"Vậy tôi về đây!" Lạc An Khuê nói xong liền xoay người rời đi.
"Lạc An Khuê, khoan đã!" Nhiếp Thái Tình gọi lớn.
"Sao hả?" Lạc An Khuê xoay đầu nhìn Nhiếp Thái Tình.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Trưởng phòng Hà cô về làm việc được rồi."
Trưởng phòng Hà liền ngay lập tức đi nhanh ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Thái Tình.
"Chủ tịch Nhiếp, có gì muốn nói với tôi sao?" Lạc An Khuê nghiêng đầu nói.
Nhiếp Thái Tình nhếch mép cười đi lại gần phía cô: "Chúng ta thì có gì để nói ngoài chuyện cô tránh xa anh trai tôi.
Không hiểu tại sao cô mặt dày như thế!"
"Tôi không hiểu tại sao, anh năm lần bảy lượt lại muốn tách tôi và Nhiếp Thái Ngôn.
Mặc dù tôi chưa bao giờ làm hại hay lợi dụng anh ấy!" Lạc An Khuê cứng nhắc đáp lại.
Nhiếp Thái Tình lạnh lùng nói: "Cô không xứng!"
"Tôi có xứng hay không thì trong lòng Nhiếp Thái Ngôn anh ấy là người biết rõ nhất.
Còn cần đến anh nói sao?" Lạc An Khuê nhướng mày nói.
Nhiếp Thái Tình cảm thấy cứng không được liền chuyển sang mềm mỏng, khuôn mặt đầy lo lắng: "Cô và anh trai tôi không cùng một thế giới.
Anh ấy chính là quỷ Satan xung quanh tràn ngập máu tươi, phía trước chính là ngục sâu tăm tối, phía sau là vực thẳm."
"Thì sao?" Lạc An Khuê cắt ngang.
"Cô lại là một cô bé cả người đầy nhiệt huyết, trong sáng, thuần khiết.
Ở cùng một chỗ với anh trai tôi không phải là một trời một vực khó mà dung hợp sao?" Nhiếp Thái Tình nói chuyện một cách mềm mại nhất có thể.
Lạc An Khuê nhíu mày nói: "Anh nói nhiều như thế.
Cũng chỉ vì muốn tôi từ bỏ tình cảm với Nhiếp Thái Ngôn."
"Cô thông minh rồi đấy!" Nhiếp Thái Tình thấy cô giác ngộ thì vui vẻ nói.
Lạc An Khuê nhếch mép cười: "Nhưng phải làm sao đây? Tình cảm không phải thứ nói từ bỏ là từ bỏ.
Con người ta đôi khi chỉ say mê đến chết vì thứ tình cảm ấy!"
Nhiếp Thái Tình nhíu mày tức giận.
Nói nhiều như thế vẫn không thấm vào đầu cô ta.
Điện thoại của Lạc An Khuê bỗng dưng reo lên, cô nhanh chóng bắt máy: "Doanh Ninh à.
Chị xin lỗi, chị đến ngay!"
Cô không để ý đến Nhiếp Thái Tình, liền xoay người rời đi.
Nhiếp Thái Tình lại mặt dày giữ cô lại: "Lúc nãy cô nói … Doanh Ninh? Là cô bác sĩ khoa sản à?"
"Thì sao? Liên quan gì đến anh?" Lạc An Khuê ghét bỏ tránh ra xa.
"Hai người có quan hệ gì?" Nhiếp Thái Tình nheo mắt nói.
Lần trước ở bệnh viện anh ta nhìn thấy cô và cô bác sĩ đó ôm nhau rất thân mật.
"Tránh ra!" Lạc An Khuê nghiến răng nói.
Nhiếp Thái Tình đột nhiên thô bạo nắm lấy tay cô kéo mạnh đi.
"Mau dẫn tôi đến chỗ cô ta.
Tôi nhất định sẽ cho cô ta biết tay!"
Lạc An Khuê nghe đến Nhiếp Thái Tình muốn làm hại Doanh Ninh.
Cô dùng sức kéo mạnh Nhiếp Thái Tình lại hại anh ta xém chút bật ngửa.
Cô ép mạnh hắn trên tường: "Tôi cảnh cáo anh.
Nếu động đến một sợi tóc của Doanh Ninh.
Tôi liều mạng với anh!"
Nhiếp Thái Tình đường đường là một tổng tài sao có thể để cho một cô gái uy hiếp mình.
Anh ta phản ứng lại xoay người một cái liền đổi thành ép cô vào tường, cánh tay của anh ta bóp chặt cổ cô: "Tôi sẽ không nương tay vì cô là phụ nữ đâu!"
"Tôi không nương tay vì anh là đàn ông!" Đôi mắt đầy sát khí nhìn Nhiếp Thái Tình.
Cô nhếch môi cười nhẹ nói.
Nhiếp Thái Tình liếc mắt nhìn xuống cổ mình.
Đầu bút nhọn hoắt, sắc bén như lưỡi dao đang kề cổ anh ta, chỉ thiếu một chút nữa nó sẽ cắt đứt cổ anh ta.
Nhiếp Thái Tình bắt đầu có suy nghĩ khác về cô.
Anh ta cũng nhận ra lý do vì sao anh trai mình lại để ý đến người phụ nữ này.
Nhìn khí thế của cô ta xem có thua kém Nhiếp Thái Ngôn đâu chứ!
"Chị Lạc! Anh Tình!"
Hai người đang dằn co với nhau nhờ sự xuất hiện của Hào Kiện mà cả hai mới buông tay ra.
"Chị Lạc, có chuyện gì sao?" Hào Kiện quay sang hỏi Lạc An Khuê.
"Không có chuyện gì cả.
Chúng ta đi thôi!" Lạc An Khuê nói xong thì xoay người rời đi.
Hào Kiện cúi đầu chào với Nhiếp Thái Tình rồi đi theo sau Lạc An Khuê.
Hào Kiện chở cô đến nơi hẹn với Doanh Ninh.
Trước lúc xuống xe cô nói: "Tôi vào trong một mình được rồi.
Anh ở đây chờ tôi đi!"
Doanh Ninh đã ngồi cô sẵn chờ cô.
Lạc An Khuê ngồi xuống đối diện cười cười nói: "Đợi chị có lâu không?"
"Lâu đấy! Em đói sắp chết rồi." Doanh Ninh không khách sáo nói.
Cô nàng đưa cho Lạc An Khuê một phong bì giấy tờ dán kín.
"Vậy bữa ăn hôm nay chị thanh toán." Lạc An Khuê nhận lấy, cô cười nói.
Doanh Ninh vui muốn chết nhưng vẫn giả vờ bình thản: "Xem như chị có lương tâm!"
Lúc đang ăn Doanh Ninh chợt nói: "Chị lì thật đấy! Chuyện như thế mà vẫn còn ở bên cạnh anh ta!"
"Tình yêu là phải có sự chai lì!" Lạc An Khuê cười tươi nói.
Doanh Ninh rùng mình một cái: "Em không chai lì nổi với tình yêu của chị! Đàn ông không có nhân phẩm tốt thì sớm muộn gì cũng khiến mình đau lòng đến chết."
Lạc An Khuê liền không hiểu nói: "Sao em cứ có thành kiến với Nhiếp Thái Ngôn vậy? Nhìn mặt anh ấy lầm lì thế thôi, chứ đối xử với chị rất tốt đấy."
Doanh Ninh khinh bỉ: "Chỉ là em không thích anh em nhà đó.
Từ lớn đến nhỏ bên ngoài giả bộ đàng hoàng đúng đắn bên trong đều hư hỏng móc."
"Em biết Nhiếp Thái Tình sao?" Lạc An Khuê cẩn thận hỏi.
Doanh Ninh liên nói: "Em không chỉ biết anh ta, mà anh ta còn là khách quen của bệnh viện đấy.
Lâu lâu lại dẫn một cô gái đến để phá thai, sau khi xong chuyện liền tặng cho chiếc siêu xe coi như tiền đền bù.
Loại đàn ông như vậy tốt ở chỗ nào?" -Doanh Ninh hậm hực nói tiếp- "Dạo gần đột nhiên cứ đến bệnh viện làm phiền em suốt.
Vì bực quá nên em đã nói 'nếu anh mà làm phiền tôi nữa, coi chừng tôi thiến anh đấy.' Ôi trời nhắc đến là bực mình."
Lạc An Khuê lập tức hiểu ra vì sao khi Nhiếp Thái Tình nghe đến tên của Doanh Ninh liền nổi đóa lên.
Đường đường là một chủ tịch cao cao tại thượng của tập đoàn lớn, đẹp trai phong độ biết bao nhiêu cô gái theo ấy vậy mà lại bị một bác sĩ khoa sản dọa cắt đi 'công cụ' cục tức này làm sao anh ta nuốt trôi được.
Doanh Ninh chợt nhớ ra Lạc An Khuê có nói là tìm được chỗ làm mới: "Công việc mới của chị thế nào? Có bị bắt nạt không? Em hay nghe có chuyện ma cũ ức hiếp ma mới."
"Chị mày bước ra ngoài làm việc từ 16 tuổi, kinh nghiệm đầy người.
Những trò vặt vãnh đó không làm khó được chị đâu." Lạc An Khuê nói với dáng vẻ tự hào.
Doanh Ninh nhếch môi cười khẩy: "Vậy em yên tâm rồi."
"Chị đưa em về bệnh viện." Lạc An Khuê nói với Doanh Ninh.
"Không cần đâu.
Em còn có việc khác không về bệnh viện.
Chị về trước đi."
"Vậy chị về đây!"
Lạc An Khuê đi ra ngoài, trên tay cầm ly cà phê đưa cho Hào Kiện: "Cho anh này!".
"Cảm ơn chị Lạc!" Hào Kiện nhận lấy ly cà phê từ tay cô, rồi vươn tay mở cửa xe cho cô bước vào.
Lần đầu tiên cô mua đồ ăn hay đồ uống cho cậu ta, Hào Kiện vô cùng bối rối và khó sử, cậu ta thậm chí còn không dám nhận.
Lạc An Khuê đã nói nhiều lần như thế này: "Anh cứ nhận lấy không sao cả.
Đây là thay lời tôi cảm ơn anh vì đã đưa đón tôi còn thay Nhiếp Thái Ngôn bảo vệ tôi."
"Nhưng mà…" Hào Kiện muốn nói rằng tất cả là dặn dò của đại ca giao cho cậu ta.
Hào Kiện bắt buộc phải làm.
Lạc An Khuê cắt ngang lời cậu ta nói: "Hào Kiện, anh không nhận thì tôi sẽ nói với Nhiếp Thái Ngôn rằng cậu coi thường tôi đấy!"
Hào Kiện đành phải chấp nhận.
Cậu ta cũng phát hiện, Lạc An Khuê đối với những giúp việc trong nhà cũng rất tốt, bọn họ rất mến cô.
Bên ngoài cô ấy đối với người khác cũng rất tốt bụng chỉ trừ những người ghét cô ấy thì cô rất ngang ngược thậm chí còn không quan tâm.
Yêu ghét rõ ràng.
Trong lòng Hào Kiện lại hy vọng về người chị dâu này rất nhiều.
Doanh Ninh vừa đến trước cổng bệnh viện đã nhìn thấy một thân ảnh mà cô không bao giờ muốn nhìn.
Cô làm ngơ đi thẳng vào trong liền bị người đó giữ lại.
"Cô đi đâu vậy tôi tìm cô mãi đấy." Nhiếp Thái Tình nhăn mặt nói.
"Nhiếp tổng bây giờ tôi đang rất bận.
Phiền anh tránh ra." Doanh Ninh lạnh nhạt nói.
Nhiếp Thái Tình đứng chắn trước mặt cô cao ngạo nói: "Cô không nói tôi sẽ không cho cô đi đâu hết."
"Tôi không có nghĩa vụ báo cáo với anh." Doanh Ninh nói rồi bước sang một bên rồi bước đi.
"Lạc An Khuê và cô có quan hệ gì?"
Câu nói của Nhiếp Thái Tình làm Doanh Ninh đứng lại, cô quay người nhìn anh ta.
Bước lại gần anh ta hơn, giọng cô đầy nội lực uy hiếp nói: "Nhiếp tổng không biết anh sẽ dùng quỷ kế gì để hại tôi, tôi không sợ anh đâu.
Nhưng nếu anh đụng vào chị gái tôi, tôi sẽ sống chết với anh."
Trước khi bỏ đi còn tức giận đá vào chân Nhiếp Thái Tình thật mạnh rồi mới hả hê rời đi.
Nhiếp Thái Tình đau đớn ôm chân ai oán, cô gái này bà chằn như thế hèn chi đến bây giờ vẫn còn độc thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...