....
Tô Diệc Nhiêm vừa nghe đến ba từ " Tô Minh Nhiễm " - trái tim cô như bị kiệt quệ mà mất đi hết tất cả sự sống vốn có của nó.
Khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt vô cảm không gợn được một tí cảm xúc nào nữa, đôi mắt như không chớp mà nhìn về phía ngoài cửa sổ - nơi mặt biển to lớn được mẹ đại dương ấp ủ.
- Chết..
Minh Nhiễm chết rồi..
anh hai chết rồi..
hết thật rồi..
Bàn tay nắm hờ của cô khẽ buỗng lỏng, nhân lúc không có ai Tô Diệc Nhiêm đã gắng bản thân ngồi dậy mặc cơn đau đớn quằn quại đến phát khóc.
Cô một tay ôm lấy vùng bụng được khâu lại bởi vết chỉ chuyên nghiệp, nén cơn đau vào bên trong mà chạy xô ra ngoài.
Quang cảnh trước mắt thật đồ sộ và hùng vĩ, xa xa là dãy núi non trùng điệp muôn vàn năm..
bóng cây cứ rì rào đâu đó quanh các hòn đảo rộng lớn quanh năm rậm rạp.
Đứng trên thành của chiếc phi thuyền, đôi mắt đẫm nước của cô long lanh nhìn vào bên trong phòng.
Chiếc váy trắng mà cô mặc trên người đã tung bay theo làn gió cuốn thật mạnh về phía sau.
Rì rào của sóng biển, bập bụng của sự va chạm thân tàu..
tất cả đều như khóc than cho số phận quá đỗi đau khổ của cô.
Tô Diệc Nhiêm đôi mắt hờ hững nhìn xuống dưới mặt biển bao la là màu nước xanh ngắt, cô thở dài rồi khẽ mỉm cười.
Đột nhiên K nhìn thấy rồi vội vã chạy đến, khi chỉ còn cách chỗ cô đang đứng ước chừng 1 mét thì K mới run rẩy mà lớn giọng nói vọng qua bên đấy :
- Tô Diệc Nhiêm..
sao cô lại đứng trên đấy, xuống đây đi..
trên đó nguy hiểm lắm..
Tô Diệc Nhiêm nhìn K mà khẽ lắc nhẹ đầu, nụ cười ánh lên như ngàn vì sao sáng chiếu rọi nỗi cô đơn của người khác.
- Mau xuống đây..
để tôi đỡ cô.
Trên đó nguy hiểm lắm..
nghe tôi, xuống đây đi mà..
Như nấc nhẹ bởi sự nghẹn ngào, K vươn tay chủ ý đón lấy người con gái đã không còn chút lưu luyến hay hi vọng gì nữa.
" Cứ kệ đi.
Cô ta sẽ không dám nhảy đâu.
"
Dương Lâm Nghiêu đã ở phía sau từ bao giờ, giọng anh vẫn lạnh như một khối băng lâu ngyaf chưa tan.
" Nếu muốn chết thì chết nhanh đi, tránh trường hợp làm dơ bẩn cuộc vui chơi của Hạ Ngọc Uyên."
Anh gằn giọng rồi bóng lưng tàn nhẫn ấy lại vô tâm mà quay đi, bước vào bên trong vui vẻ với Hạ Ngọc Uyên.
...
Trên thành chiếc phi thuyền cỡ lớn lại còn cao không thể kể, làn gió biển mang theo vị mặn của mẹ thiên nhiên vô tình thổi làm mái tóc nâu của cô bay phấp phới, che đi gương mặt đã đẫm lệ.
Chiếc váy trắng tinh khôi đã bị nhuốm đỏ cả một vùng dưới bởi cơn phẫu thuật cắt sống vừa nãy, còn đứa con tội nghiệp của cô - đứa bé ấy đâu có tội tình gì mà đã phải chết từ khi chỉ mới được hình thành..
Cô nuốt những giọt nước mắt mặn chát mà nồng mùi đau thương ấy, ánh mắt nhìn về phía K đang ra sức gào thét trong vô vọng vì bị tiếng gió lấn át.
- Kei, cảm ơn anh vì bấy lâu nay đã giúp đỡ tôi.
Nhưng tôi..tôi đã không còn thiết tha gì nữa.
Cả người anh trai lẫn đứa con, và cả sự trong trắng của tôi cũng chẳng còn..
tại sao lòng người lại có thể tàn nhẫn đến vậy ?
Tô Diệc Nhiêm khẽ xoay người lại, mặt biển vẫn rì rào những tiếng sóng gợn dữ dội đập vào thành tàu những tiếng kêu gào rú..
- Tôi cứ có cảm giác mình đã gặp anh ở đâu rồi, Kei ạ.
Nhưng nó vốn dĩ cũng chẳng còn quan trọng gì nữa rồi..
Nở một nụ cười không chút vướng bận, cô tiến lên phía trước nửa bước nữa - khi không còn chỗ để bước nữa, lúc này đôi mi dài đã ươn ướt cũng đột nhiên mà nhắm lại.
Cô dang hai cánh tay thật rộng sang ngang, mỉm cười mãn nguyện mà thả lỏng cơ thể mình thuận theo chiều hướng rơi xuống dưới..
Tô Diệc Nhiêm chẳng hề kêu la hay oán trách ai đã gây nên cuộc sống của mình khiến nó thảm hại như thế này.
Khoảng cách rơi như chậm lại, văng vẳng trong tâm trí cô lại là giọng nói ấm áp mà dịu dàng của người con trai năm ấy : " Phải sống thật tốt..
nếu anh có chết.
"
Cô buông xuôi mà chờ đợi thứ bên dưới chính là dòng nước biển lạnh, nó sẽ như một con thú đói mà chực chờ nuốt chửng lấy cơ thể hết đỗi tàn tạ của cô.
K chạy xô đến mà nhìn Tô Diệc Nhiêm đang rơi, giọng khàn đặc đi mà hét :
- Khôngg..ggg..
Tô Diệc Nhiêm...
Chỉ một thoáng sau đã không thấy bóng hình của cô đâu nữa, K thất thần mà quỳ thụp hai đầu gối xuống dưới sảnh con tàu.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn rơi ướt đẫm gò má, K tháo chiếc kính ra rồi lau nước mắt.
Xót thương cho số phận quá đỗi bi thảm của người con gái ấy, chẳng biết vì sao trái tim ấy lại quặn đau mỗi khi nhìn cô chịu đau khổ.
...Người con gái ấy, người con gái vẫn luôn cười mỗi khi gặp phải chuyện xấu hay chịu đủ mọi lời sỉ vả.
Dường như K lại không may dành cho cô một tình cảm đặc biệt trong trái tim cô đơn hiu quạnh của mình mất rồi..
..
Tô Diệc Nhiêm chìm nghỉm xuống, cảm nhận được độ sâu lẫn sự lạnh lẽo của nước biển đang xâm chiếm lấy cơ thể bị thương đầy mình.
Vị mặn của biển hòa cùng mùi máu vương từ vết thương mới của cô khiến cô cảm nhận được sự đau đớn như hàng ngàn mũi dao đâm mạnh vào.
Ý thức dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu cũng chẳng thế mở..
đến lúc sắp chết rồi Tô Diệc Nhiêm vẫn thấy sợ hãi bởi sao lòng dạ con người lại tàn độc đến vậy..
bởi người mình yêu sao lại đối xử nhẫn tâm với mình như vậy?
...
Cô dần tắt thở, chìm dưới lòng biển của mẹ đại dương bao la rộng lớn, nước mắt cô nhạt nhòa hòa vào vị mặn của biển.
Chỉ biết nói những lời cuối cùng.
" Dương Lâm Nghiêu..
tôi yêu anh nhưng có lẽ tôi lại hận anh hơn..
hận anh cho tới lúc chết.
"
-END-
Chỉ là end phần 1 mà thôi.
Na sẽ kh để mn có cái kết bi thảm cho số phận hẩm hiu của phụ nữ đâu.
THÔNG BÁO NHỎ
Xin chào các bạn độc giả thân mến, M sẽ để END bộ truyện này nhưng không có nghĩa là sẽ kết thúc nó đâu ạ.
Vì M chỉ để 51 chương cho truyện này, còn phần hai sẽ là một bộ khác nối tiếp nội dung vì M có một số lí do đặc biệt riêng tư nên mong các bạn thông cảm.
Bộ tiểu thuyết mang tên LÀ ANH chính là bộ nối tiếp 100 LẦN NÓI YÊU ANH, M sẽ chỉ để tên tiểu thuyết LÀ ANH chứ không thêm chữ phần hai vào đâu ạ nên bạn nào không biết thì thông cảm nà.
Vì M cũng là con gái nên đương nhiên sẽ không có chuyện M để na9 khốn nạn như vậy mà nhẫn tâm cho nu9 chết được đâu ạ, M biết nhiều bạn nữ ( không kể nam ) sẽ cảm thấy xót thương và thổn thức cho số phận hết đỗi long đong của Tô Diệc Nhiêm - nu9.
Khi M quyết định viết bộ truyện này là sự kiên trì trong M cũng BẮT BUỘC phải có và M định nghĩa trong M ba từ KHÔNG TỪ BỎ.
M biết bộ truyện của M rất ít người đọc và ít like, hơn thế nữa là không có ai vote để lọt tháng nhưng nhiều lần rồi M phải tự an ủi là rồi một ngày sẽ đạt được điều M mong muốn thôi vẫn cố gắng ra chương để không chà đạp nên sự kì vọng của các bạn ( vì có mấy bạn cmt cute quá )
M biết nếu để END truyện thì sẽ có mấy bạn không biết mà tức tối nói nên M quyết định làm thêm một chương Thông Báo Nhỏ để cho mọi người hiểu và thông cảm cũng như đồng hành và không bỏ rơi M cho tới chặng đường sáng tác đầy gian nan.
Và một lần nữa M xin đính chính lại là :
Bộ 100 LẦN NÓI YÊU ANH chỉ tạm thời end - có thể gọi là end phần 1 vì M không muốn quá dài dòng trong một bộ truyện.
Nối tiếp bộ này chính là phần 2 nhưng mang tên LÀ ANH.
M sẽ thông báo thời gian ra bộ truyện ấy sau ạ.
Và M biết nếu để một cái END quá đỗi đau lòng này thể nào cũng có mấy bạn đốt nhà M cho nên M mới để lại di thư trước khi ra đi tìm đường viết bộ LÀ ANH.
Spoil trước mấy chi tiết :
Trong bộ LÀ ANH thì nu9 được cứu sống và di cư tạm thời bên Mỹ - một đất nước khang trang rộng lớn.
Nhưng nu9 bị mù hai mắt vì nọc độc rắn + chìm dưới nước biển mặn.
Và vĩnh viễn không có con, mất đi khả năng làm mẹ ( bị na9 triệt sản sống rồi á )
Tô Minh Nhiễm - anh trai nu9 vẫn còn sống nhưng..
Còn lại không thể bật mí được, ai giỏi đi guốc trong bụng M thì đoán trước đi là vừa nhá.
Kẻo không đội mũ bảo hiểm rồi phanh gấp quá lúc đấy lại trách M không thông báo trước.
....
M tạm thời sẽ viết bộ truyện mới mang tên DƯỢC TÌNH : YÊU EM BẤT CHẤP ( 18+, Trọng Sinh ).
Mong sẽ có nhiều người ủng hộ trên con đường mới mẻ cho bộ truyện đầy cẩu huyết này.
Na9 : Hắc Thiên Khanh - 25 tuổi
Nu9 : Lạc Du Hiểu - 20 tuổi
Giới thiệu :
Lạc Du Hiểu phải gả thay cho người đàn ông nổi tiếng mang danh trùm máu lạnh.
Vì chị gái song sinh của cô đã bị mất tích ngay vào đêm hôm đó.
Mới đầu cô cũng chỉ hoàn thành nghĩa vụ của một người làm vợ, nhưng thái độ thờ ơ của anh vẫn vậy..
không hề lướt qua cô dù chỉ một dây.
Rồi chính cô lại chết dưới bàn tay máu lạnh của Hắc Thiên Khanh.
Cô đau khổ trong cái chết đầy tuyệt vọng, ánh mắt hận thù đầy oán trách nhìn về phía người đàn ông ấy trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Đột nhiên tỉnh dậy, cô thấy bản thân mình đã quay trở lại quãng thời gian tăm tối đó.
Với lựa chọn sáng suốt..
cô một mực xa lánh, cuối cùng đòi ly hôn.
- Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi ư ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...