Tất cả người hầu trong nhà vội vã xếp hàng trước cửa.
Người nào cũng nhắm chặt mắt, cúi đầu sát cằm.
Hai vợ chồng trung niên hiên ngang bước vào.
Nàng mặc kệ Minh Phong và Quốc Đại đều đứng lên chào, một mình ngồi trên ghế, bình thản liếc mắt đánh giá.
Nụ cười tươi như hoa, vỗ tay thay cho lời chào mừng.
Nàng từ từ bước đến gần họ, hân hoan mở lời:
- Cha mẹ không cần phải tỏ ra nghiêm túc như vậy đâu ạ.
Con nghe nói gia đình mình không hay nói chuyện với nhau nhỉ? Hôm nay nên là một ngày vui mới phải.
Hàn Liên Sắc nghiêm mặt nhìn nàng, lạnh giọng đáp:
- Hàn gia không chứa chấp những kẻ nhàn rỗi, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào thứ vô bổ.
Biết thân biết phận đi.
Bà ta cố tình đụng vai nàng, bước qua.
Nàng quay người lại đuổi theo, vui vẻ bám tay Liên Sắt, thân thiện nói:
- Mẹ đừng lạnh lùng như vậy chứ.
Con mới hoàn thành bức tranh về một đôi vợ chồng và cô con gái bé nhỏ của họ đó.
Mẹ muốn xem không ạ?
Liên Sắt tức giận hất nàng ra, đưa tay cao, dồn lực nhắm vào nàng.
Nhưng Hàn Minh Quốc lại đột nhiên bắt tay bà ta lại, khó chịu lên tiếng:
- Đều là gia đình, không được dùng vũ lực.
Mau vào bàn đi.
- Phải đó mẹ, đừng nóng tính vậy chứ.
Nàng nhanh chân chạy đến chỗ của Liên Sắt kéo ghế, rồi vòng lại dìu bà vào chỗ.
Trước khi về chỗ của mình, nàng ghé sát tai bà, nói nhỏ: “Bức tranh của con đẹp thật đấy ạ, dựa trên một cảnh có thật đó.
Chắc chắn mẹ sẽ rất bất ngờ khi thấy nó đó ạ.”
Bầu không khí bữa ăn tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nàng nhìn chằm chằm Hàn Liên Sắt, cứ mỗi lần bà ta ngước mặt lên, nàng liền nở nụ cười thảo mai.
Hàn Minh Quốc cũng chú ý điểm này ở nàng, ông chau mày liếc nhìn.
Nàng không đụng đến chiếc bánh Shepherds trước mặt, bình thản uống cốc trà Earl Grey.
Một vài người hầu nhanh chóng dọn dẹp, thay khăn trải bàn.
Hàn Minh Quốc nghiêm giọng bảo Minh Phong và Quốc Đại vào thư phòng bàn việc.
Nàng đặt cốc trà lên bàn, vu vơ hỏi:
- Không phải mẹ cũng là một quản lý cấp cao của công ty sao ạ? Cha không cần mẹ báo cáo công việc ạ?
Hàn Minh Quốc dừng bước, quay lại nhìn nàng.
Cơ mặt ông lại có chút giãn ra, vẻ đáng sợ cũng dần mất đi.
Ông thở dài, nhẹ giọng bảo:
- Hai mẹ con cứ nói chuyện với nhau đi.
Chuyện công việc ta sẽ bàn sau.
Dứt lời, ông vào thư phòng cùng hai người con trai.
Không để nàng mở lời, Hàn Liên Sắc gỡ bỏ lớp mặt nạ điềm tĩnh, tức giận đập bàn, đứng dậy, lớn tiếng:
- Mày muốn gì đây hả?!
Nàng thấy bà ta phản ứng dữ dội như vậy, liền không nhịn được cười phá lên.
Giọng điệu khinh miệt, đáp lời:
- Mẹ à, con đã nói rõ như vậy rồi mà.
Bức tranh đó ạ.
Bà ta kính động, chồm tới, kéo cổ áo nàng, quát:
- Khôn hồn thì ngậm miệng vào! Mày mà hé nở lời, thì đừng trách tao!
Nàng cầm lấy tay bà gỡ ra, thách thức:
- Mẹ sẽ làm gì con ạ? Kẻ yếu thế trong chuyện này là mẹ mới phải chứ ạ.
Hàn Liên Sắt vội thu tay lại.
Bà ta đột nhiên khinh thường, xéo sắc nhìn nàng:
- Phải rồi, một đứa vô công rồi nghề như mày nói thì có ai tin.
- Xem ra mẹ không thông minh lắm nhỉ? Con đã nói bức tranh được dựa trên một cảnh có thật rồi mà.
Mẹ vẫn chưa hiểu sao ạ?
Nàng gọi một người hầu đang dọn dẹp gần đó qua, thì thầm.
Người đó nghe lời, đưa một tấm hình cho nàng.
Cầm tấm ảnh trên tay, nàng quay mặt trắng của nó đưa lên, khiêu khích: “Mẹ có chắc sẽ không ai tin con không ạ?”
Hàn Liên Sắc thấy cảnh đó liền run sợ, vội lao đến chỗ nàng, vồ vập giành lấy tấm ảnh.
“Sao bà lại giết họ?” - Nàng vo tấm hình trọn trong lòng bàn tay, nghiêm mặt hỏi bà ta.
“Chúng đáng phải chết, dám ngăn cản ta!” - Hàn Liên Sắc điên cuồng tấn công nàng.
Những móng tay nhọn của bà ta liên tục cào tay nàng đến rỉ máu.
Nàng mở lòng bàn tay ra, xé nát tấm hình, hài lòng nói: “Chỉ là một tấm hình lỗi thôi.
Nhờ nó mà bà tự khai tội lỗi của mình rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...