"Kỳ tỷ, Hiền tỷ hai người có tiết lộ vụ án này ra bên ngoài không?"
"Không có, cấp trên chưa cho công bố với truyền thông. Có gì sao?"
"Lúc nãy tên anh trai đó nói 'đến cả cơ thể cũng không còn nguyên vẹn' chị không thấy có vấn đề sao?"
Châu Hiền nghe vậy lập tức xem lại đoạn ghi hình thẩm vấn lúc nãy, quả thật như lời nàng nói.
"Chị xem biểu hiện anh ta như là đang nói dối vậy..." Nàng bắt đầu thuật lại những lời cô nói. Châu Hiền và Sáp Kỳ được dịp trầm trồ.
"Còn nữa chúng ta chỉ tập trung vào người bạn trai mà bỏ quên người anh của cô ấy. Nếu so về vóc dáng, nghề nghiệp chả phải đều tương đồng nhau hết sao? Sao chúng ta không nghĩ anh ta có thể là hung thủ?"
"Nhưng anh ta là anh trai nạn nhân mà, nếu là cuồng yêu... Loạn luân sao?" Sáp Kỳ khó hiểu hỏi.
"Chị gọi hai người đó vào thẩm vấn lần nữa, kiếm cớ nói chiếc nhẫn trên bàn tay phải nạn nhân. Hãy giữ chân người anh trai lại, em sẽ đến nhà anh ta điều tra một chút"
Nói rồi nàng chạy vọt ra ngoài, làm cô phải công đuôi chạy theo, bỏ lại hai người kia nghệch mặt ra.
"Lão công, chị mới là đội trưởng của con bé mà" Châu Hiền ngơ ngác nhìn chú gấu của mình. Nói là vậy nhưng Châu Hiền vẫn làm theo lời của nàng, cho hai người kia vào thẩm vấn lần nữa.
"Có việc gì sao cô cảnh sát?"
"À là tôi gọi anh vào để làm thủ tục nhận xác ấy, cũng phải trả cô ấy về lại với gia đình. Tiếc thật, đến lúc chết mà bàn tay phải cô ấy vẫn nắm chặt chiếc nhẫn cưới, có vẻ cô ấy yêu cái anh bác sĩ kia lắm" Châu Hiền vừa nói vừa cẩn thật quan sát sắc mặt anh ta khẽ chau lại, tay xoa xoa ngón áp út của mình quả thật có chút vấn đề.
"Vậy sao..."
Bên kia Sáp Kỳ cũng hỏi tên bạn trai như vậy nhưng lại nhận được câu trả lời khác.
"Đến lúc chết mà coi ấy vẫn nắm chặt chiếc nhẫn trong bàn tay phải, cô ấy yêu anh lắm đấy"
"Gì chứ? Tôi có bao giờ tặng nhẫn cho cô ấy đâu? Do chúng tôi thường xuyên phải ở trong phòng phẫu thuật nên suốt thời gian yêu nhau không đeo nhẫn cặp. Cô nhìn tay tôi xem" Anh ta xoè hai bàn tay ra để Sáp Kỳ kiểm chứng.
Song song đó, Trân Ni cùng Trí Tú đứng trước cửa nhà tên anh trai, nàng đá mắt với cô hất mặt về cánh cửa
"Sân chơi này của chị đấy"
"Ý em bảo tôi đi xuyên cửa này?"
"Thì còn làm sao nữa, nhanh lên"
Cô thấy nàng trừng mắt với mình liền cuống quít lùi ra sau lấy đà lao vào cánh cửa 'vù' một tiếng Trí Tú cô mất tiêu. Bên trong cô hào hứng, mở khoá cửa, cười tươi rối với nàng.
"Mời cảnh sát Kim vào nhà, sao thấy tôi ngầu chưa. Sáng giờ mới được thể hiện" Cô tự hào vỗ ngực mình.
Nàng đi vào nhìn quanh nghiềm ngẫm thứ gì đó. Cô lịch sự đóng của lại rồi đi đến cạnh nàng.
"Tìm thứ gì sao?"
"Những bộ phận còn lại của cơ thể"
"Đến tủ lạnh kiếm thử đi, trong nhà này còn chổ nào bảo quản được ngoài tủ lạnh đâu" Cô vừa nói vừa đi đến mở ngăn đông tủ lạnh ra, còn nàng gọi cho Châu Hiền hỏi về tình hình bên đó.
"Chị bên chị sao rồi ạ?"
"Khi nhắc về chiếc nhẫn hai người trả lời hoàn toàn khác nhau. Bạn trai cô ấy xác nhận không hề có chuyện đeo nhẫn cặp, những tấm ảnh mà anh ta đưa cho Sáp Kỳ xem quả là như lời anh ta nói.
Còn người anh trai chị thấy có chút kì lạ, khi nhắc đến chiếc nhẫn ở bàn tay phải nét mặt chút lấm lét, mắt cứ nhìn qua nhìn lại, xoa ngón áp út nữa, còn thản nhiên đáp 'vậy sao?'. Chẳng lẽ hai anh em ở chung nhà, đặc biệt anh ta yêu thương em gái mình như vậy mà không để ý việc em gái mình có hay không đeo nhẫn sao? Cảm giác rất kì lạ..."
"Ôi mẹ ơi trời ơi cứu tôi, cứu tôi trời ơi, chết tôi trời ơi"
2
Cô vừa mở ra nguyên cái đầu cùng trái tim người, cả bàn tay nữ nhân đập thẳng vào mắt khiến cô giật mình té xuống đất. Nghe tiếng hét của coi nàng đưa điện thoại ra xa
"Chị làm gì la dữ vậ... Oẹ..." Nàng vừa quay lại thấy cảnh tượng trước mắt cộng với mùi tanh tưởi của thịt người đông lạnh toả ra khiến nàng được một trận buồn nôn. Cô nghe vậy lòm còm đứng lên đóng cửa tủ lại đi lại đứng chắn trước mặt nàng xoa lấy huyệt trên bàn tay nàng.
"Bình tĩnh, đừng sợ có tôi ở đây rồi"
Được cô vỗ về nàng bình tĩnh đôi chút, ngại ngùng đẩy cô ra hắng giọng lấy điện thoại áo vào tai.
"Em sao vậy Trân Ni?" Giọng Châu Hiền lo lắng.
"Chị chính xác là anh ta, đầu tim bàn tay phải đang ở trong tủ lạnh của tên anh trai" Nàng cố gắng hoàn thành câu nói.
"Cái gì? Bọn chị sẽ đem hắn cùng đến đó kiểm tra. Em cẩn thận chút đừng để người khác phát hiện" Châu Hiền đã biết nàng đột nhập nhà tên kia nên dặn dò.
"Vâng ạ" tắt điện thoại nàng quay sang nói với cô.
"Ra ngoài và đợi Hiền tỷ đến thôi"
"Ờ... Được" Cô ngơ ngác đôi chút nhưng cũng ngoan ngoãn khoá cửa rồi đi ra ngoài.
Trân Ni kéo cô đi ra nấp vào bụi cây gần nhà hắn ta.
"Này vậy tên đó là yêu em gái mình sao hay là mâu thuẫn gia đình?" Cô đứng che nắng cho nàng vu vơ hỏi.
"Là yêu đấy, mâu thuẫn thì không giữ mấy bộ phận đó lại làm gì, mấy vụ cuồng yêu điển hình đấy mà"
"Vậy là loạn luân rồi còn gì... Cơ mà anh ta là bác sĩ mà ngu ngốc ghê, chỉ thẩm vấn với vai trò là người nhà mà lạ lộ ra hết" cô tạch lưỡi nói
"Là lần đầu gây án nên lộ sơ hở đó. Đúng là mấy tên bác sĩ học cao đầu óc không bình thường mà"
"Nè nè em đang nói tôi đó hả?" Nghe như nàng đang cà khịa mình.
"Họ đến rồi đi thôi. Mà này một lát cô đi vào hé cửa tủ lạnh kéo bàn tay ra nhé"
"Trời ơi, thấy ghê muốn chết... Tuy tôi hay mổ xẻ cơ thể nhưng mà..."
"Chiều về tôi đốt cho cô hai sấp tiền đô"
"Chốt đơn" Nghe đến việc sắp có tiền mắt cô sáng lên liền thoả hiệp.
Nàng gấp rút đứng lên nhưng vì ngồi khá lâu chân có chút tê liền loạng choạng muốn ngã, cô thấy vậy nhanh tay đỡ lấy tay nàng.
"Cô đứng lên như vậy té thì sao? Nào đung đưa chân chút đi cho máu lưu thông" cô khuỵu xuống xoay xoay cổ chân nàng
Nàng có chút đơ người vì sự ân cần của cô nhưng sau đó liền chạy theo nhập vào nhóm người của Châu Hiền.
"Anh không phiền để chúng tôi vào phòng em gái anh tìm chút manh mối chứ?" Châu Hiền niềm nở hỏi anh ta.
"Các cô cứ vào để tôi mở cửa, để tìm được hung thủ tôi sẽ hợp tác hết mình"
"Cảm ơn anh"
Nhóm người theo hắn ta vào nhà, Trân Ni phía đá mắt ra hiệu cô thực hiện nhiệm vụ, mọi người vào trong nhà, nàng bắt đầu giở trò.
"À anh cho tôi xin chút nước mát được không? Trời nóng quá tôi có chút khát"
"Được chứ"
Hắn ta đi đến khom người mở ngăn mát lấy nước, phía trên cô hé cửa tủ lạnh cắn răng kéo bàn tay rớt xuống lưng hắn, bàn tay theo lưng hắn ta trượt xuống sàn. Nàng giả bộ hét lên.
"Aaa tay người... Hiền tỷ là tay người"
Nghe tiếng hét của Trân Ni cả đội quay lại nhìn quả thật một bàn tay nữ nhân với chiếc nhẫn ở ngón áp út đồng dạng với chiếc nhẫn trên tay tên anh trai đang nằm chễnh trệ trên sàn. Cả đội nhanh chóng đem súng ra chỉa vào người hắn.
"Các người... Các người bước qua đây tao giết con nhỏ này đấy. Bỏ súng xuống NHANH" hắn ta hoảng loạn siết lấy cổ nàng kéo về bếp tay bắt lấy con dao kề sát vào cổ nàng.
"Cái thằng khốn này..." Cô cuống lên đi đến định cướp con dao thì nàng chợt lên tiếng.
"Anh yêu em gái anh sao?"
"Em ấy không phải em gái tao... Em ấy là đứa ba mẹ tao nhặt về. À không bây giờ nó là vợ tao rồi" Anh nở nụ cười man rợ.
"Anh ôm tôi chặt như vậy không sợ vợ anh ghen à? Cô ấy yêu anh như vậy nhìn bàn tay đó đi giữ chiếc nhẫn rất chặt. Vậy mà anh ở đây ôm ấp tôi, không sợ cô ấy đau lòng sao?"
Câu nói của nàng như đánh động vào tâm trí hắn, lực tay hắn ta cũng từ từ thả lỏng, Trí Tú chớp thời cơ đi đến chụp lấy tay anh ta bẻ một cái làm con dao rớt xuống. Trân Ni phối hợp nhanh tay thụt cù chỏ hắn rồi vặt hắn ta bẹp dí xuống sàn xuống sàn, cả tổ lúc này xông lên còng tay hắn ta lại.
"Em không sao chứ Trân Ni?" Châu Hiền lo lắng
"Sợ muốn chết luôn á chị"
"Xạo quá gái ơi" Trí Tú nhìn nàng bĩu môi khinh bỉ chưa được bao lâu thì rụt cổ lại khi bị nàng trừng mắt.
2
"Gọi tổ pháp y đến đem mấy bộ phận này về sở đi" Sáp Kỳ mở tủ lạnh ra nhăn mặt nói.
Tổ pháp y đến tổ của Châu Hiền cũng quay trở về sở cảnh sát. Các thành viên đều tụm lại khen ngợi nàng.
"Không ngờ vụ án lần này giải quyết lẹ ghê, là công của Trân Ni đấy. Hiếm có thực tập sinh nào như em, chỉ vụ án đầu tiên nhìn hiện trường đã phác hoạ được hung thủ, còn quan sát kỹ lưỡng tâm lý của họ nữa. Như thế này thì em sẽ trở thành thành viên chính thức của tổ đấy. Mà lần sau đừng có mag đột nhập nhà người khác đấy" Châu Hiền hết lòng khen ngợi nhưng khẽ mắng nàng.
"Vâng, em cảm ơn ạ" Nàng ái ngại, một phần cũng nhờ có Trí Tú mà nàng có thể dễ dàng phá án như vậy.
"Nhưng mà lúc nãy mọi người có để ý bàn tay cầm dao của hắn như bị ai đó bẻ vậy... Có khi nào là hồn ma cô em gái không?" Sáp Kỳ chống cầm nói làm Trân Ni có chút đen mặt khẽ liếc nhìn Trí Tú.
"Ma cỏ gì ở đây, em đấy xem mấy phim kinh dị rồi ảo phim à? Cũng gần 4 giờ chiều rồi, mọi người hôm nay tan sớm đi. Vất vả rồi" Châu Hiền nói rồi đánh nhẹ vào vai Sáp Kỳ rồi kéo gấu ngơ của mình ra về.
"Nè về thôi, nhớ đốt cho tôi nhiều tiền chút. Lần này có công tôi đó" Cô hí hửng.
Cuối cùng cả hai cũng về đến nhà, nàng đem vài sấp tiền đô mua lúc nãy ra sau nhà đốt cho cô.
"Mà sao chị rành về tâm lý vậy, tôi tưởng bác sĩ như chị chỉ biết phẩu thuật thôi chứ?"
"Chữa bệnh không chỉ dùng thuốc là hết đâu, liều thuốc quan trọng để chữa lành cho bệnh nhân chính là liều thuốc tinh thần đó. Tôi thì muốn giỏi về cả hai phương diện chữa lành thể xác lẫn tinh thần nên tìm hiểu sâu thêm thôi" cô ngồi đếm tiền giải thích cho nàng.
4
"Nhìn chị ngố như vậy, ai mà tin được là bác sĩ giỏi chứ..." Nàng bật cười
"Xì tôi không phải kiểu bác sĩ lạnh lùng, phúc hắc như trong phim đâu. Môi trường làm việc áp lực, trưng cái bộ mặt đó ra chắc tôi chết sớm" Cô bĩu môi.
"Xong rồi đó, gọi thần chết đại nhân lên dẫn chị đi mua đồ đi"
"Mà tính ra làm ma cũng có lợi ha, mấy nghìn đô như vậy cả mấy tháng lương của tôi, trong khi ở đây chỉ đốt vài phút là có"
"Vậy chị còn đòi sống lại làm gì?"
"Tôi còn ba mẹ già không ai chăm sóc, với lại tôi còn chưa được nếm vị yêu, xinh đẹp như tôi chết thế có uổng không?
Nên là cô phải giúp tôi đấy"
"Không nghe gì hết" Nàng bịt chặt tai chạy tót vào nhà khiến cô gọi í ới phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...