100 Days
Thả người xuống sofa, cô nhắm nghiền mắt ngửa mặt lên trần nhà thở dài một hơi. Cô chẳng thể cho nàng gặp chị ấy với tình hình như vậy. Trí Tú cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc tìm xác và gỡ đi lá bùa trên xác chị ấy... Có như vậy chị ấy mới trở về với hình ảnh xinh đẹp trước mặt nàng... cũng như tránh cho nàng quá đau thương. Nhưng cô phải biết tìm từ đâu đây...
"Tú sao vậy? Chị không khoẻ hả?"
Nàng vừa về đến thấy cô thừ người trên sofa liền lo lắng chạy đến sờ sờ lên mặt cô.
"Ni em về rồi, sao không ở sở mà lại về?"
Cô giật mình ngồi ngay ngắn nhìn nàng.
"Chị không sao chứ? Em sợ chị về sớm không có gì ăn nên em về. Nhớ chị quá đi mất" Nàng ngồi lên đùi cô úp mặt vào lòng cô thoả mãn hít lấy mùi hương đặc trưng từ cô.
"Không sao mà... Chiều tôi đến sở cùng em"
Nghe đến việc cô sẽ đi làm cùng thì nàng liền phơi phới như con mèo nhỏ dụi dụi nũng nịu trên người cô. Trí Tú cô yêu làm sao cô gái nhỏ này, nhanh tay bắt lấy mặt nàng đưa môi gặm lấy đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn kia mà yêu thương triền miên. Đến khi dứt ra cô chỉ biết nhìn nàng cười, cổ họng nghẹn lại chẳng thế cất lời...
Tại phòng làm việc ở sở, cô quan sát từng chi tiết được dán lên bảng trắng, rồi hỏi nàng.
"Em có phỏng đoán được hung thủ là người như thế nào không?"
"Em chỉ có thể đoán tên này có kĩ năng dùng dao rất thuần thuật như đầu bếp, buôn thịt thôi... Nhưng điều tra thì các cô gái này chẳng có liên quan gì đến người thuộc các ngành nghề này"
"Nếu đó là một bác sĩ phẫu thuật thì sao..."
"Bác sĩ phẫu thuật?"
Đầu óc nàng dường như thanh tỉnh hơn, lập tức quay sang hỏi Châu Hiền.
"Hiền tỷ, bọn họ có từng gặp qua bác sĩ nào trước khi bị sát hại không?"
"Để chị xem... À có là bác sĩ thẩm mĩ Kim Chung Nhân. Bọn họ đến để được tư vấn về việc phẫu thuật thẩm mĩ"
Theo những gì học hỏi được từ Trí Tú nàng hướng đến bảng trắng bắt đầu nói.
" Trí Tú nói có thể là bác sĩ... Hiền tỷ điều này rất có khả năng, nếu nhìn kỹ và phân tích các vết cắt thêm một lần nữa, ta sẽ thấy được vết cắt rất gọn gàng không thô, rất dứt khoác chứng tỏ dao cắt phải thật nhỏ và bén như dao phẫu thuật.
Mà phần thịt má tuy là phần thịt dễ cắt xẻo nhất trên gương mặt. Nhưng chị nhìn xem vết xẻo không quá sâu rất vừa phải, chuẩn xác không xê lệch vừa chạm đến lớp màng trong khoang miệng... Thì có thể thấy được hung thủ rất am hiểu về giải phẫu. Tên bác sĩ này không thể bỏ qua được, anh ta vẫn có khả năng là hung thủ"
Châu Hiền nghiềm ngẫm lời nàng rồi thở dài tự trách mình tại sao lại bỏ qua chi tiết quan trọng này được chứ. Cô ấy bắt đầu ra lệnh cho thành viên của tổ âm thầm theo dõi tên bác sĩ kia. Và Trân Ni nàng chẳng thể ngồi yên liền xông pha đi đến đó. Sau khoảng thời gian chờ đợi cuối cùng nàng cũng được gọi tên.
"Chào bác sĩ" nàng lịch sự ngồi xuống ghế.
"Chào... Aa Trân Ni nhớ anh chứ?" Bác sĩ Chung Nhân theo lời chào quay lại nhìn nàng liền mừng rỡ như gặp lại cố nhân.
"Anh là..."
"Anh là Kim Chung Nhân từng là học trò của chị em đấy. Các cậu trai mà đưa chị em về mỗi buổi chiều ấy"
Nàng cố gắng lục lại trí nhớ, mường tượng theo lời anh ta sau đó 'à' một tiếng.
"Năm đó anh phải chuyển trường nên chẳng còn liên lạc được với chị em... Chị ấy dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Như chạm đến vết thương âm ỉ trong lòng mình, nàng chỉ gượng cười đáp.
"Chị ấy... Năm đó cũng mất tích... Chẳng thể để lại chút tung tích nào cho em đến tận giờ..."
"Sao có thể? Chả phải lần cuối gặp chị ấy vẫn bình thương cơ mà... Liệu có ẩn khuất gì không? Đừng lo anh sẽ giúp em tìm chị ấy..."
Dưới sự nhiệt tình của anh ta nàng chỉ gật đầu thuận ý. Riêng cô từ lúc vào đây chỉ im lặng quan sát không nói lời nào, lòng cô lại sinh cảm giác nghi ngờ với anh ta... Cô chẳng hiểu vì sao nữa...
2
Suốt những ngày sau anh ta lúc nào cũng đến mời nàng đi ăn với lí do tìm kiếm chị gái nàng. Điều này khiến cô sinh khó chịu, cô đành xuống địa phủ tìm chị nàng trò chuyện với hỏi thêm về cái tên Kim Chung Nhân kia.
"Chị nhớ tên Kim Chung Nhân chứ?"
Chị nàng vừa nghe đến cái tên đó đáy mắt liền dâng lên sợ hãi, cô ấy càng thu mình bó gối run rẩy không dám ngẩng đầu nhìn cô làm cô... Một khắc nào đó trong đầu cô lại nảy lên một ý nghĩ...
"Có phải... Kim Chung Nhân đã giết chị?"
Nói đến đây thái độ chị nàng càng hoảng loạn thêm ôm lấy đầu vừa gật đầu vừa lắc đầu lung tung. Theo kinh nghiệm nghiên cứu tâm lý cô từng đọc qua các tài liệu của nàng... Cô càng chất thêm anh ta chính là kẻ gây ra bi kịch này cho chị nàng...
Nhắc đến Trân Ni nàng cô giật mình rít lên tức tốc quay trở về nhà. Xuyên lớp cửa đi vào chỉ thấy mẫu giấy nhắn nàng để lại cho cô.
"Hôm nay anh Chung Nhân nói đã có thông tin của chị em trước khi mất tích nên mời em đến nhà anh ấy. Chị về có muốn đến thì theo địa chỉ này nhé"
2
"Chết tiệt"
Cô cố giữ lấy bình tĩnh chạy đến nhà Châu Hiền, nhìn đôi thê thê kia đang dùng bữa cô cố gắng dùng năng lượng đập vỡ cái ly trà trên bàn khách gây sự chú ý, lập tức dùng bút viết lên giấy.
"Hiền tỷ gọi Trân Ni giúp em"
Châu Hiền không hiểu gì nhưng vẫn gọi cho nàng... Nhưng chỉ đáp lại ba người là tiếng tút dài đăng đẳng.
"Tú à không gọi được, em ấy xảy ra chuyện gì sao em?"
Lòng cô như lửa đốt lập tức viết tiếp.
"Hiền tỷ mau cứu Trân Ni, Kim Chung Nhân là hung thủ, em ấy đang ở nhà hắn ta. Em đến đó trước"
Cô chẳng thể đợi nỗi liền chạy bộ đến đó, vừa vào được nhà cô đã thấy anh ta cầm khay dao phẫu thuật đi đâu đó. Không nghĩ gì thêm cô lập tức đi theo sau... Theo bước anh ta cô đến được căn phòng cuối dãy, sau lớp cửa gỗ kia lại là căn hầm nồng nặc mùi formol cùng mùi thuốc thuốc sát trùng. Bước đến sâu hơn cô khựng người nhìn cái tủ thủy tinh đang ngâm xác của Kim Trân Tuệ... Với khuôn miệng được nhét đầy bùa chú đang được ngâm trong formol...
"Trân Ni... Em thật giống chị gái mình. Kể cả đôi má phúng phính đó..."
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...