Tịch Giai Giai ngủ thẳng một giấc từ chiều đến tối, đến khi mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, từ trên giường cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, ý thức vẫn hơi mơ màng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát một vòng mới nhận ra rằng đây là biệt thự của Bùi Dục.
Đã lâu không có một giấc ngủ ngon như vậy, hiện tại cảm thấy toàn thân thả lỏng, cô cầm điện thoại liếc mắt nhìn thời gian, đã là năm giờ rưỡi rồi, còn chưa đến giờ anh tan làm.
Cổ họng Tịch Giai Giai hơi khô, cô đứng dậy mở cửa đi xuống lầu lấy cốc nước.
Đi dép lê bước xuống phòng khách lầu một. Cô nhìn cái máy lọc nước được đặt ở góc phòng ăn, đang nghiên cứu xem nước ấm ở bên nào thì đột nhiên chuông cửa lớn vang lên.
Cô sững sờ một lúc, tay cầm cốc khựng lại, lúc này rồi... là ai đến chứ?
Tịch Giai Giai vô thức nín thở, cẩn thận bước tới cửa, nhìn qua con mắt mèo trên cửa ra bên ngoài.
Chính giữa là một ông cụ mặc áo dài Trung Sơn sẫm màu được ba vệ sĩ cao lớn lực lưỡng bảo vệ xung quanh. Tóc trên đầu ông cụ đã bạc rồi, ông cầm một cây trượng bằng gỗ gụ rất tốt trong tay, dáng người thẳng tắp đang đứng ở cửa.
Tịch Giai Giai nuốt nước bọt, khuôn mặt xa lạ khiến cô hơi lo lắng, cô đã đến nhà Bùi Dục bao nhiêu lần rồi, thực sự là chưa thấy người khác đến thăm.
Anh ấy dường như vẫn luôn sống một mình, trừ khi có đầu bếp hoặc một dì giúp việc đến dọn dẹp.
Người có thể biết vị trí cụ thể nhà của Bùi Dục hơn nữa còn có thể mở được cổng lớn ở sân trước nhất định phải có mối quan hệ thân thiết với Bùi Dục.
Lẽ nào là bậc cha chú của anh sao?
Nghĩ đến đây, Tịch Giai Giai càng hoảng hốt, cô cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình, tuy là áo dài váy dài nhưng ăn mặc thế này gặp khách vẫn hơi... suồng sã.
Đúng lúc Tịch Giai Giai đang phân vân có nên lên lầu thay quần áo hay không, thì tiếng chuông cửa lại vang lên dồn dập hơn, không khó để nghe thấy người bên ngoài đã bắt đầu sốt ruột.
Đã quá muộn để đưa ra lựa chọn, cô chỉ có thể căng da đầu ra mở cửa.
Ông cụ đã sáu mươi tuổi mà trên người vẫn có khí thế áp chế người khác, ông ta chỉ đứng một chỗ nhìn mình mà đã khiến Tịch Giai Giai có ảo giác mình là một tên tù nhân đang bị xử án.
“Ngài, xin chào ngài, xin hỏi ngài đang tìm Bùi Dục phải không?” Tịch Giai Giai cúi người, xưng hô với người đối diện rất lịch sự.
“Tôi không tìm cậu ta.” Ông cụ nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng mạnh mẽ khiến người ta không nhịn được muốn cong eo xuống thấp hơn.
"Vậy ngài đang tìm ai?"
"Tôi tìm cô."
Tìm cô sao?!
Tịch Giai Giai hơi kinh ngạc nhíu mày, bắt gặp đôi mắt già nua kia, bộ dáng uy nghiêm không chút tức giận khiến cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
"Ngài, mời ngài vào!"
Ông cụ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, thấy cô mặc đồ ngủ cũng không phản ứng gì nhiều, cả người rất bình tĩnh lãnh đạm, khí chất mạnh mẽ toát ra từ trong xương tủy khiến Tịch Giai Giai suýt chút nữa không ngẩng đầu lên được..
Quá đáng sợ.
Chỉ cần ngồi yên lặng là có thể cảm nhận được khí thế của đối phương, đơn giản là vô cùng khác biệt những người già bình thường.
"Tôi, tôi đi giúp ngài pha trà..." Tịch Giai Giai nói xong, xoay người đi vào phòng bếp lấy bộ ấm trà.
Ông cụ ngắt lời cô: "Không cần, cô có biết tôi là ai không?"
Tịch Giai Giai gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Ngài là bậc cha chú của Bùi Dục phải không?"
"Tôi là ông nội của cậu ta."
À... Hóa ra là ông nội.
Tịch Giai Giai nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, cả người trông rất căng thẳng, tuy rằng căng thẳng nhưng suy nghĩ vẫn nôn nóng: "Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ông cụ nhìn cô gái ngồi đối diện, chỉ thoáng qua thôi cũng biết cô nhất định không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt còn rất non nớt, ông ta cũng không cảm nhận được quá nhiều về ngoại hình của cô, chỉ là đôi mắt có sự cứng rắn không hợp với tuổi của cô.
Là một cô gái rất kiên trì, hơn nữa còn biết mình muốn gì.
Ông cụ gõ cây trượng xuống hai lần, chậm rãi nói: "Bây giờ cô đang hẹn hò với tên nhóc Bùi Dục đó à?"
Vấn đề đột nhiên chuyển đến chuyện này, Tịch Giai Giai hơi bối rối, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, dù sao người đối diện với cô không phải là bạn, mà là người nhà của cô.
Khi trả lời, cô càng thận trọng hơn: "Vâng, chúng cháu mới bắt đầu hẹn hò cách đây không lâu nên tạm thời chưa nói cho người trong nhà biết."
Ông cụ gật đầu, khẽ hừ, thực ra ông ta không định tìm đến sớm như vậy, tận đến sau khi biết Bùi Dục bắt đầu lo liệu cho người nhà của Tịch Giai Giai ông ta mới quyết định đến một chuyến.
Có điều gì đó không ổn, cũng đã đến lúc phải dừng lại.
“Vậy ta sẽ giải thích đơn giản cho cô.” Ông cụ nói thẳng không chút vòng vo, trên mặt không nhìn ra chút khó xử, tựa hồ những lời này không thể bình thường hơn: “Ta không đồng ý hai đứa hẹn hò, Bùi Dục tốt mà nhà họ Bùi chúng ta cũng tốt, chúng ta cũng đã có tính toán đối với vợ chưa cưới của nó. Ta cũng đã điều tra danh tính và lý lịch của cô. Có lẽ bản thân cô cũng rất rõ về khoảng cách giữa cô và Bùi Dục. Để không gây thêm rắc rối, hôm nay ta đến đây để yêu cầu cô chia tay nó. "
Một loạt lời nói đều trôi chảy không hề ấp úng, lần lượt phun ra khỏi miệng ông cụ, suýt nữa làm cho Tịch Giai Giai nghe không hiểu.
Sự căng thẳng khi nhìn thấy ông cụ cùng với sự kính nể sau khi biết đối phương là ông nội của Bùi Dục vừa nãy lúc này đều đã biến mất, Tịch Giai Giai cảm thấy không thể giải thích được, thậm chí còn sinh ra chút kháng cự đối với lời nói kính trọng của đối phương.
Ông cụ tự mình điều tra, sau đó lại đến tỏ rõ thái độ với cô, quan sát tất cả mọi chuyện thì xem ra đối phương không quan tâm đến cảm nhận cá nhân của cô.
Tịch Giai Giai hít sâu một hơi, nụ cười trong mắt nhạt đi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đàng hoàng, bất kể là lời nói không tôn trọng thế nào thì rốt cuộc cũng là bậc cha chú, dáng vẻ đàng hoàng vẫn phải có.
"Cháu không biết phải gọi ngài như thế nào. Nếu ngài không để ý, cháu sẽ gọi ngài là ông Bùi." Nói đến đây, Tịch Giai Giai hơi dừng lại, khi thấy đối phương không có ý phản đối mới lại nói tiếp: "Cháu không biết ngài nghĩ như thế nào về cháu hay ngài nghĩ như thế nào về mối quan hệ giữa cháu và Bùi Dục, nhưng chúng cháu ở bên nhau chỉ vì chúng cháu thích nhau mà không vì bất kỳ yếu tố nào khác, chúng cháu đều yêu nhau chân thành, nên chuyện chia tay này không phải là riêng cháu có thể đưa ra quyết định."
Nếu đã ở bên nhau, vậy thì mối quan hệ này phải do hai người cùng có trách nhiệm, người ngoài không đủ tư cách hoa chân múa tay, tương tự, cô cũng không đủ tư cách nói kết thúc là kết thúc.
Ông cụ coi như nghe thấy trò cười vậy, ông ta chưa từng tin tưởng loại tình cảm được rêu rao là tình yêu chân chính này.
Không có thứ gì là không thể phá hủy, chẳng qua chỉ là vì điều kiện không đủ hấp dẫn.
Vì vậy, ông ta gần như khinh thường đề nghị ra chiêu thức lợi hại sau cùng: "Nói ra yêu cầu của cô đi."
Tịch Giai Giai sững sờ, không có phản ứng lại trong vài giây, không hiểu được làm sao mà lúc này lại có thể nói ra câu đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ khinh thường và dè bỉu của ông cụ, cô đã hiểu.
Không hiểu sao Tịch Giai Giai lại muốn cười, thật không ngờ lại có ngày tình tiết trong bộ phim truyền hình sẽ được tái hiện lại trên người mình, thật khó tin biết bao.
Đúng lúc cô không nhịn được muốn phản kháng lại bên kia, cửa lớn biệt thự lại mở ra, trên hành lang xuất hiện một bóng người thật dài, Tịch Giai Gai vừa nhìn thấy thì mũi lập tức hơi chua.
"Bùi Dục..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...