Một câu làm hai người đều dừng bước, cô hỏi vô cùng khách khí lại không để người khác có cảm giác bị xúc phạm, Tống Giai Nhi cũng có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn nói thẳng nói thật: "Tôi bây giờ không có bạn trai."
Vừa nghe lời này con mắt của Thẩm Dĩnh sáng lên, từ lúc vào cửa cô đã cảm thấy cô Tống này không tồi, chiều cao tầm 1m7 gì đó, dáng người cũng rất tốt, mặc một cái áo ôm sát cổ chữ V màu đen, phối với một quần dài màu vàng nhạt rộng rãi, trên chân đi một đôi giày cao gót màu bạc, thoải mái lại đúng mực.
Cô vốn cảm thấy một người phụ nữ vừa ưu tú lại vừa xinh đẹp như vậy nhất định có bạn trai rồi, ôm tâm lý may mắn hỏi thử một câu không ngờ lại không có.
"Tôi có quen một người bạn cũng đang còn độc thân, người cũng không tệ, vừa mới nhìn thấy cô cũng cảm thấy rất rất thân thiết, có lẽ sẽ hợp với anh ấy, có cơ hội thì cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như là chút tâm ý của tôi và chồng tôi, dù sao áo cưới cũng phải làm phiền cô."
Tống Giai Nhi không ngờ đến lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Dĩnh lại trực tiếp như vậy, nhưng mà cũng rất thích loại tính cách thẳng tuột không chút che giấu này, dịu dàng cười: "Được, có cơ hội thì nhất định."
...
Ra khỏi tiệm áo cưới, vừa mới lên xe, Thẩm Dĩnh lập tức tháo xuống lớp ngụy trang dịu dàng trầm ổn vừa rồi, kích động cầm điện thoại hỏi Lục Hi: "Như thế nào như thế nào?"
Người đàn ông đang lái xe lên đường chính, bị cô hỏi có chút không đầu không đuôi: "Cái gì như thế nào?"
"Ai nha!" Thẩm Dĩnh đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của anh: "Còn có thể là cái gì nữa, cô Tống vừa rồi ấy!"
Cô ấy?
Đúng rồi, vừa rồi còn giới thiệu đối tượng cho người ta mà.
Lục Hi nhớ đến: "Em muốn làm gì?"
"Em muốn giới thiệu cô ấy cho Bùi Dục."
Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Hi cuối cùng cũng hiểu được cô tính toán cái gì, đầu tiên là kinh ngạc, kinh ngạc vì cô thực sự sắp xếp thay cho Bùi Dục, ngoài kinh ngạc lại còn có chút buồn cười: "Em cảm thấy hai người họ phù hợp?"
Thẩm Dĩnh nhớ lại: "Tính cách thì chưa biết, vẻ ngoài rất phù hợp."
Lục Hi thấy dáng vẻ xúc động có lòng tin của cô, nhịn không được đả kích: "Em có hiểu cô Tống này không, nhọc lòng thay Bùi Dục như vậy, nếu như là một người không đáng tin thì sao?"
Nói đến đây, Lục Hi thuận theo hỏi tiếp: "Anh biết cô Tống này bao nhiêu tuổi không? Em nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi."
"Hình như là...hai mươi tám?" Lục Hi thật ra cũng không nhớ, thế nhưng lúc trước khi đặt váy cưới rất cẩn thận, tư liệu của nhà thiết kế đều có, đại khái là tầm tuổi này.
"Bùi Dục nhỏ hơn anh hai tuổi đi?" Trong lòng Thẩm Dĩnh tính toán: "Thì cũng phải ba mươi lăm tuổi, cũng không nhỏ nữa rồi.."
Lục Hi tranh thủ liếc nhìn cô một cái, thấy cả khuôn mặt của cô nghiêm túc căng thẳng, dội một chậu nước lạnh xuống: "Dựa vào hiểu biết của anh, Bùi Dục sẽ không thích loại hình như cô Tống này."
Mấy năm nay mặc dù Bùi Dục vẫn không xác định, nhưng phụ nữ bên cạnh cũng vô cùng nhiều, chơi thì chơi, thẩm mỹ làm rung động vẫn sẽ không thay đổi, Lục Hi không thể không gặp, trong lòng đương nhiên biết rõ.
Nghe vậy, ngược lại Thẩm Dĩnh bất ngờ: "Cô Tống kia vô cùng đẹp mà, rất phóng khoáng cũng rất có khí chất, anh ta không thích? Vậy anh ta thích loại hình như thế nào?"
"Không phải là xinh đẹp hay không, Bùi Dục thích thể loại cô em ngực lớn mông vểnh, cô Tống kia nhìn qua thiên về phong cách lạnh lùng, nhiều năm như vậy anh chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy bên cạnh Bùi Dục."
Thẩm Dĩnh nghĩ nghĩ vẫn không quá hiểu: "Vì sao chứ?"
Lục Hi cảm thấy cô có một loại tư thế đào bới gốc rễ mạnh mẽ, cũng không trả lời mơ hồ với cô nữa, vô cùng đàn ông nói thẳng cho cô biết: "Đàn ông đều là động vật thị giác, Bùi Dục thích là dạng có thể khơi ra dục vọng của anh ta, mà cô Tống này cả người đều có cảm giác lạnh nhạt, em cảm thấy anh ta sẽ thích?"
"..."
Một câu, phá hỏng Thẩm Dĩnh rồi.
Đáng sợ hơn chính là, lúc cô muốn phản bác lại không tìm được lý do, giống như quả thực là như vậy...
Trong xe yên lặng một lát, sau nửa ngày, Thẩm Dĩnh vẫn chưa hết hy vọng: "Dù sao em cũng chỉ giới thiệu, có thể thành hay không thì phải giao cho bọn họ, nếu như thật sự không phù hợp thì không còn cách nào, em cũng không nói nhất định phải thế nào."
Lục Hi nhìn dáng vẻ có chút tức giận của cô, chẳng những không cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu: "Em có thời gian đi quan tâm người khác, không bằng suy nghĩ chuyện áo cưới và hôn lễ đi."
Chủ đề chuyển lên trên người hai người, Thẩm Dĩnh chợt nhớ đến cái gì đó, quay đầu hỏi: "Này em hỏi anh, anh thích dạng người thế nào?"
Anh?
Đúng lúc ngã rẽ gặp đèn đỏ, người đàn ông vững vàng dừng xe lại, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của người phụ nữ, cúi đầu sát lại vài phần: "Anh thích dạng người thế nào còn phải hỏi?"
"Không hỏi thì làm sao em biết."
Lục Hi liếc nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô, bất đắc dĩ lại sủng nịnh nói ra thứ cô muốn nghe: "Anh thích dạng như em vậy."
Mặc dù đã sớm nghĩ đến anh sẽ trả lời thế nào, nhưng lúc anh thật sự nói ra, vẫn không khống chế được nhịp tim đập rộn lên.
Cô ép sát từng bước, tiếp tục đào sâu: "Em như thế nào?"
"Em à..." Nói đến đây, Lục Hi không thể không nhớ đến ngày hai người lần đầu tiên gặp mặt, ở câu lạc bộ, cô uống nhiều một mình ngồi ở khu ghế VIP trên tầng hai, rõ ràng trong một hoàn cảnh vàng thau lẫn lộn như vậy, cô ngồi đó, không trang điểm đậm đà rực rỡ, cũng không ăn mặc khoa trương, nhưng mà làm người ta không dời nổi tầm mắt.
Lúc anh anh từ phòng đi ra bị cô chặn đường, dáng vẻ vô cùng bệ vệ la hét, còn là mượn rượu lấy can đảm, cho dù bây giờ nhớ lại, cũng làm cho anh cảm thấy thú vị.
Anh vẫn không có quá nhiều dục vọng với phụ nữ, chuyện này có liên quan đến một chuyện anh gặp lúc nhỏ, nhưng mà anh cũng không quá đặt nặng chuyện này, cho đến khi Thẩm Dĩnh xuất hiện, giống như là một niềm vui đột nhiên xông vào trong sinh mệnh của anh, để anh biết được, thì ra anh thích loại hình như vậy.
Thấy anh lâu như vậy không lên tiếng trả lời, Thẩm Dĩnh nhịn không được thúc giục: "Nói mau đi ~"
Người đàn ông hoàn hồn, nhìn gương mặt gần như không thay đổi gì trước mắt, vẫn rung động như lúc ban đầu: "Anh thích loại người vừa thanh thuần lại vừa kiều mị như em."
Như một đóa hoa cúc vừa mới chớm nở, sau khi bị anh hái đi, tất cả dáng vẻ chỉ nở rộ với một mình anh, người khác không thể nào thưởng thức được, đây là một loại kiều mị thuộc về một mình anh.
Thẩm Dĩnh mím môi cười rộ lên, lại không quên cười nhạo anh: "Nói trắng ra anh chính là ham mê sắc đẹp của em chứ gì."
Lục Hi không chút che giấu ý đồ với cô, tự nhiên thoải mái gật đầu thừa nhận: “Ham muốn là có, nhưng anh cũng chỉ có mình em."
"Bíp bíp--"
Xe đằng sau truyền đến một đợt còi liên tục, ngước mắt lên mới phát hiện không biết đèn đỏ đã biến thành đèn xanh từ lúc nào, Lục Hi không nhanh không chậm khởi động xe, khớp xương rõ ràng trên cổ tay người đàn ông mang một cái đồng hồ danh tiếng giá trị 10 con số dừng lại trên vô lăng xe, chỉ là một cánh tay đã mê người.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt cao hơn mấy phần, sợ bị anh nhìn thấy bản thân thất thố, vội vàng chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh, bĩnh tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...