100 Cách Cưng Vợ

Sau khi ăn cơm xong, nhân lúc Thẩm Tiếu đang xem phim hoạt hình, Thẩm Dĩnh lò mò vào trong bếp gọi điện thoại cho Lục Hi, bảo anh bây giờ qua đây.

Sau khi nói xong hai câu đơn giản và cúp điện thoại, cô vừa quay lại thì đụng phải Đào Ly Hinh đang đứng đằng sau.

Cô giật bắn mình, đưa tay lên xoa xoa ngực: “Mẹ, mẹ dọa chết con rồi.”

Đào Ly Hinh vốn vào bếp để rót nước, không ngờ lại gặp phải cô đang nói chuyện điện thoại, không ai hiểu con cái bằng mẹ, nhìn thần sắc có chút hoảng loạn của cô là bà liền biết: “Con gọi điện thoại với tên tiểu tử họ Lục kia đúng không?”

“Tối u tối mò mà sao mẹ không phát ra chút tiếng nào hết vậy.” Thẩm Dĩnh không trực tiếp trả lời bà mà cố ý đánh trống lảng.

Đào Ly Hinh kéo tay cô vào phòng ngủ ở bên cạnh, trong phòng chỉ có hai mẹ con, bà bắt đầu bật chế độ luyên thuyên, làm mẹ lúc nào cũng nhịn không được mà lo lắng: “Con và Lục Hi bây giờ rốt cuộc là như thế nào?”

Thẩm Dĩnh vừa định mở miệng qua loa thì lại nghe bà nói: “Con nói thật cho mẹ, đừng có mà gạt mẹ với ba con.”

“...” Câu nói liền bị mắc kẹt lại trong cổ họng, không còn cách nào nữa, Thẩm Dĩnh chỉ đành thừa nhận: “Anh ấy gần đây thái độ đúng là đã thay đổi rất nhiều, chuyện của thằng bé cũng đã nói chuyện ổn thỏa xong rồi, bây giờ Tiếu Tiếu cũng rất là công nhận người làm ba như anh ấy, điều này con cũng không ngờ.”

“Vậy còn con thì sao?” Đào Ly Hinh quan tâm nhìn cô: “Con nghĩ thế nào?”


“Con cũng không biết nên làm sao mới tốt nữa...”

“Chậc, con xem con kìa.” Đào Ly Hinh tặc lưỡi, quan tâm quá tâm tình cũng ắt loạn, bà lo lắng nói: “Con nghĩ như thế nào làm sao mà con không biết chứ, còn Lục Hi có ý gì, nó muốn quay lại với con sao?”

Thẩm Dĩnh có chút khó nói: “Anh ấy có muốn như vậy.”

Nhìn sắc mặt trở nên có chút không tự nhiên của cô, trong lòng Đào Ly Hinh cũng hiểu, chắc chắn là cô cũng có suy nghĩ với Lục Hi, nếu không bà hỏi như vậy thì cô sẽ không ngượng như vậy rồi.

Đào Ly Hinh thở dài một hơi: “Hai đứa hợp hợp tan tan năm năm rồi, bây giờ cũng đã có con, rất cả đều là số mệnh.”

Thẩm Dĩnh tưởng bà đang nhớ tới những chuyện đau lòng trong quá khứ nên liền sáp đến ôm lấy bà: “Mẹ...”

“Mẹ không sao.” Đào Ly Hinh hít một hơi thật sâu: “Thật ra năm năm này, tên tiểu tử Lục Hi đó cũng chả nhàn nhã gì, cậu ta cũng rất là đau lòng, cứ dây dưa mãi với bên cảnh sát, còn thường xuyên gửi đồ cho ba và mẹ, cậu ta chưa bao giờ quên con, nhưng mà trong lòng ba với mẹ vẫn còn có chút thái độ với cậu ta.”

Tuy chuyện năm đó chỉ là nhầm lẫn, Thẩm Dĩnh vẫn còn sống, nhưng cái nỗi đau mất con đó vẫn còn in dấu trong xương cốt này, có muốn quên cũng không được.

Thẩm Dĩnh có thể hiểu tâm trạng này, ngay cả cô lúc đó cũng không thể tha thứ, chứ đừng nói đến Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch: “Mẹ, con biết rồi, nếu như ba và mẹ không thể chấp nhận anh ấy, thì con sẽ không ở bên anh ấy đâu.”


Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn muốn gây ra thêm nhiều rắc rối gì nữa rồi, chỉ muốn an ổn sống cuộc sống sau này, và nuôi dạy Thẩm Tiếu thành người thôi.

Nghe thấy cô nói như vậy, Đào Ly Hinh có chút trầm mặc, bà đã suy nghĩ rất lâu rồi mới lên tiếng: “Dĩnh Dĩnh, thật ra tuy ba và mẹ vẫn còn khúc mắc về chuyện năm đó, nhưng ba mẹ vẫn mong con được hạnh phúc, bây giờ con đã có con, tuy không lo cơm ăn áo mặc, nhưng dù sao trong lòng cũng cô độc, còn cuộc sống sau này nữa, cho dù con có thể chống đỡ được, nhưng đối với thằng bé cũng không tốt, nếu như con thật sự cảm thấy Lục Hi được, thì ba và mẹ cũng không nói gì đâu, nhưng lần này, con phải mở to mắt ra nhìn nhận cho kỹ càng đó.”

Làm cha mẹ sợ nhất chính là con cái sau này không được hạnh phúc, Thẩm Dĩnh bây giờ như vậy, trong lòng Đào Ly Hinh cũng không vui, cô là một đứa con gái tốt, độc lập, mạnh mẽ, cũng có trách nhiệm, thời gian bọn họ có thể ở bên cô cũng không còn nhiều nữa, bọn họ không muốn sau này mất đi sẽ để lại cô một mình đâu.

Nghe vậy, đáy lòng Thẩm Dĩnh vừa chua xót, vừa cảm động, những lời này cũng chỉ có mẹ mới nói với cô: “Mẹ, chuyện năm năm trước thật ra đều là hiểu lầm, con cũng có trách nhiệm, không thể toàn bộ trách anh ấy được.”

Đào Ly Hinh vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Chỉ cần con có thể buông bỏ thì mẹ với ba con cũng sẽ buông bỏ.”

Thẩm Dĩnh ôm lấy bà, lúc này cô mới phát hiện cơ thể của Đào Ly Hinh đã gầy yếu hơn trước rất nhiều rồi, người già đi thì cơ thể sẽ teo lại, cao sẽ thấp hơn, thể trọng cũng sẽ nhẹ đi.

Năm năm nay đối với bọn họ đã quá dày vò rồi, bất tri bất giác đã khiến cho bọn họ già nhanh tận 10 năm.

Thẩm Dĩnh rất đau lòng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”

“Mẹ biết.” Đào Ly Hinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô: “Con cũng làm mẹ rồi, đừng cứ suốt ngày trẻ con nữa, chuyện sau này con phải tự mình suy nghĩ kỹ càng, đừng lo nghĩ cho mẹ và ba con, chỉ cần con có thể vui vẻ và hạnh phúc, thì ba và mẹ cũng sẽ không có oán than gì.”


Đôi mắt Thẩm Dĩnh đỏ hoe, đời này cô đã may mắn biết bao mới có thể gặp được ba mẹ như vậy: “Mẹ, con cảm ơn mẹ và ba nhiều lắm.”

“Nói gì vậy chứ, nhà họ Thẩm chúng ta chỉ có con là con gái, nhất định là phải tốt rồi!” Đào Ly Hinh đẩy cô ra, rồi đưa tay lau lau nước mắt của mình, vừa khóc vừa cười nói: “Bây giờ con đã về rồi, nếu như không định về đó nữa thì xử lý đồ đạc và công việc ở bên đó đi, cứ yên tâm, ba và mẹ luôn ở bên con.”

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Con biết rồi.”

“Được rồi, không còn sớm nữa, mẹ đi lấy chút sủi cảo mới nãy nấu cho con đem về, có đói thì còn được ăn nữa.” Đào Ly Hinh vừa nói vừa mở cửa đi ra ngoài. Bà đi vào bếp lấy hộp giữ nhiệt ra rồi bỏ sủi cảo vào, lúc đưa cho cô còn thuận miệng dặn dò vài câu: “Kêu tên tiểu tử họ Lục đó ăn thử một chút luôn đi.”

Thẩm Dĩnh có chút bất ngờ, không ngờ Đào Ly Hinh vẫn còn nhớ đến người đó, trong lòng cô lúc này chợt dấy lên một chút chua xót và cả một chút mềm nhũn không nói thành lời.

Giống như là hai người mà cô quan tâm, cũng đang quan tâm đến nhau vậy.

“Mẹ...”

Đào Ly Hinh túm lấy cánh tay cô rồi đẩy cô ra khỏi bếp: “Được rồi được rồi, lát nữa bị thằng bé nhìn thấy bây giờ.”

Nói được vài câu với nhau là Lục Hi đã nhắn tin đến nói là đang ở dưới lầu, anh không gọi điện thoại chắc là vì sợ cô ở nhà nên không tiện nghe máy.

Trước khi đi Thẩm Dĩnh đã để lại một tấm thẻ ngân hàng: “Ba mẹ, đây là một phần tích góp của con ở nước Anh, mỗi tháng đều có một khoảng thu nhập cố định được chuyển vào nữa, mẹ với ba cầm lấy đi, có cần gì thì dùng.”


“Không cần không cần, con tự cầm đi, ba với mẹ con còn có tiền mà, không cần dùng của con đâu.” Thẩm Tri Lịch vừa nói vừa nhét thẻ vào túi áo cô.

Thẩm Dĩnh né ra: “Con có cầm cũng không có dùng tới, ba với mẹ bình thường không cần phải tiết kiệm đâu, thích gì cứ trực tiếp mua là được rồi, tỉ giá bảng Anh đổi sang tiền nước ta cũng cao hơn mà.”

“Không cần đâu.” Thẩm Tri Lịch vẫn kiên trì trả cho cô.

Thẩm Dĩnh có chút sốt sắng: “Ba, ba đừng vậy mà, ba để cho đứa con gái như con tận hiếu đi chứ.”

Thấy cô có vẻ sốt sắng, nên Đào Ly Hinh đành ngăn Thẩm Tri Lịch lại: “Được rồi, con gái cho ông thì ông cứ cầm đi, coi như là chúng ta được nhờ!”

“Nhưng mà....”

“Không nhưng nhị gì nữa hết, ông đừng nhây nữa, 8 giờ hơn là Tiếu Tiếu cũng buồn ngủ rồi đó.” Đào Ly Hinh vừa nói vừa tiễn cô ra ngoài cửa: “Con mau về đi, về đến nhà thì gọi điện thoại một tiếng.”

Thẩm Dĩnh sợ mình chậm một bước thì Thẩm Tri Lịch lại đuổi tới nên liền trực tiếp rời khỏi.

Thẩm Dĩnh dắt theo Thẩm Tiếu xuống lầu, ở trước cửa tiểu khu, xe của người đàn ông đang đỗ ở một bên, người đã xuống xe đứng đợi rồi.

..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui