Cách năm năm, không ngờ anh ta còn giữ số điện thoại của mình, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Dĩnh có hơi mất tự nhiên, hai chữ cũng nói lắp bắp: “Là… là em.”
Vốn cho rằng La Quyết Trình sẽ nghi ngờ vì sao cô đột nhiên liên lạc, nhưng không ngờ đối phương bình tĩnh lại dịu dàng hỏi: “Mấy năm nay, em vẫn ổn chứ?”
Thẩm Dĩnh nghĩ đến người đàn ông dịu dàng như nước này, anh ta vẫn luôn như thế, chỉ là giọng nói và vẻ mặt đã khiến người ta cảm thấy có thể nương tựa, ở cùng với anh ta mãi mãi như một cơn gió xuân, trước giờ đều không thấy áp lực.
Nghĩ đến mình có chuyện muốn nhờ mới tìm đến anh ta, cô hơi xấu hổ: “Em rất tốt, còn anh thì sao?”
“Anh cũng ổn.” Nói xong, La Quyết Trình tự nhiên cười khẽ: “Thật ra tình huống của em Hi cũng từng nhắc tới với anh.
“Ừm.”
Một đoạn đối thoại kết thúc, đột nhiên trở nên im lặng.
Năm ngón tay Thẩm Dĩnh cầm điện thoại siết chặt, rõ ràng lời muốn nói đã tới bên miệng, nhưng lại khó mà nói thành lời, tuy không phải chuyện lớn gì, nhưng đã lâu rồi bọn họ không liên lạc, hơi xa lạ.
Dường như nhận ra sự khó xử của cô, La Quyết Trình đúng lúc giải vây: “Gọi điện thoại cho anh là muốn hỏi về chuyện của Hi sao?”
Anh có thể chủ động hỏi, Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, trong lòng rất cảm động: “Đúng.”
“Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm sẽ cố gắng hết sức.”
Anh đã nói đến mức này, Thẩm Dĩnh cũng không khách sáo nữa, lề mề thêm có vẻ rất giả tạo, lo lắng trong điện thoại nói không được rõ ràng, cô dứt khoát hẹn anh ta ra ngoài, La Quyết Trình cũng rất sảng khoái đồng ý, bèn hẹn ở quán cà phê ở khách sạn năm sao trước căn hộ khoảng ba bốn km.
Sau khi cúp điện thoại, La Quyết Trình vừa lấy chìa khóa đi ra ngoài vừa gọi cho Lục Hi, điện thoại vừa có người nghe máy, anh ta đã bắt đầu trách móc: “Có phải cậu lại lạnh nhạt thờ ơ với Thẩm Dĩnh không?”
Lục Hi đang ở trong biệt thự chơi bóng với Thẩm Tiếu, nghe anh ta hỏi như vậy thì hơi bất ngờ nhíu mày: “Sao cậu biết?”
Gần đây anh vẫn không liên lạc với Thẩm Dĩnh, chuyện này chưa từng nói với người khác, sao anh ta lại biết?
La Quyết Trình không nói nên lời: “Khi nãy Thẩm Dĩnh gọi điện thoại muốn hẹn gặp tôi, tôi vừa nghĩ đã biết chắc chắn cậu lại làm bộ làm tịch, nếu không người ta sẽ đến bước đường cùng đến hẹn tôi sao?”
Anh không có trả lời, chỉ hỏi: “Cậu muốn đi?”
“Đi chứ, nếu tôi không đi cô ấy phải nôn nóng đến mức nào nữa!” La Quyết Trình thở dài, lo lắng vì chuyện của hai người: “Tôi đã sắp thành mẹ của cậu luôn rồi, Lục Hi, cậu làm thế là được rồi, một mình Thẩm Dĩnh mang theo đứa nhỏ về nước không dễ dàng, cậu còn không dỗ người ta đã ra vẻ kiêu ngạo, tôi thấy cậu không muốn cưới vợ đúng không?”
“Tôi dỗ cô ấy cô ấy nghe à?” Lục Hi nói chuyện cũng trở nên nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ đến những lời kia của cô đã tức giận không có chỗ trút ra: “Cậu gặp cô ấy cũng đừng nói gì khác, cô ấy hỏi cậu chuyện thằng nhóc cậu cứ nói không biết, không hù dọa cô ấy, cô ấy cho rằng tôi nhịn được mọi chuyện, nắm tay Mã Thiên Xích đến trước mặt tôi lắc lư, quá đáng.”
Nói đến cùng, anh chỉ là để bụng cô không ở bên mình, còn dây dưa không rõ với người đàn ông khác.
Dù sao tình cảm cũng là chuyện của hai người, La Quyết Trình chỉ làm một người dàn xếp trung gian, còn ý kiến và quyết định vẫn do hai người chọn.
Anh nhắc nhở Lục Hi trước: “Tôi nói trước cho cậu biết, nếu dọa người chạy rồi, đến lúc đó đừng có đến chỗ tôi khóc.”
“Không thể nào.” Người đàn ông cực kỳ tự tin, cúi đầu nhìn cậu nhóc chơi đùa đến quên trời quên đất cách đó không xa: “Cô ấy trở về thì đừng nghĩ sẽ đi nữa, nếu không hai chữ Lục Hi của tôi sẽ đọc ngược lại.”
…
Lúc La Quyết Trình chạy tới quán cà phê của khách sạn, Thẩm Dĩnh đã ở đó, cô cách đây khá gần, cho nên đến sớm hơn một lát.
Anh nhìn bóng lưng gầy yếu của người phụ nữ, bước tới nhanh hơn, tầm mắt dừng trên khuôn mặt quen thuộc, khựng lại mất một lúc.
Thời gian năm năm lặng lẽ trôi qua, cô gái nhỏ trong trí nhớ trở nên càng chín chắn hơn, dáng người đẫy đà hơn trước đây một chút, ít đi một phần ngây ngô, nhiều thêm một chút gợi cảm, ngũ quan thanh thoát không hề thay đổi, làn da còn tốt hơn trước, chỉ khuôn mặt đã có thể nhìn ra mấy năm nay cô được chăm sóc rất tốt.
Nếu không biết, ai có thể nhìn ra đây là người từng sinh con chứ.
Thẩm Dĩnh nhận thấy có một bóng đen phủ xuống bên cạnh, cô nâng mắt đối diện với ánh mắt của anh ta, đứng dậy cười chào hỏi: “Anh Quyết Trình, đã lâu không gặp.”
Lâu, đúng là đã lâu rồi.
La Quyết Trình đột nhiên hiểu ra tâm trạng của Lục Hi lúc nhìn thấy cô, ngay cả người làm bạn như anh cũng hơi ngây người, huống chi là người yêu nhau.
Ở trong lòng bọn họ, Thẩm Dĩnh luôn tồn tại dù cô có mất tích.
Anh cho cô một cái ôm lịch sự ấm áp, chạm nhẹ rồi nhanh chóng buông ra: “Đã lâu không gặp.”
Hai người ngồi xuống, La Quyết Trình không thích uống cà phê, gọi một bình trà Long Tĩnh, mùi trà lượn lờ bốc lên sương khói màu trắng lay động giữa hai người, bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút.
Vốn lúc chờ đợi Thẩm Dĩnh còn hơi căng thẳng, nghĩ gặp mặt phải nói cái gì, nhưng thật sự gặp mặt rồi lại không cẩn thận như vậy nữa, cô với La Quyết Trình không hề xa lạ như trong tưởng tượng, anh không thay đổi, không hề thay đổi một chút nào.
Thẩm Dĩnh có thể nhìn thấy sự vui mừng và bao dung với mình từ ánh mắt anh, dù sao cũng lớn tuổi hơn cô một chút, vẫn có thể mang lại rất nhiều ấm áp cho cô.
“Anh Quyết Trình, thật ngại quá, mới trở về đã làm phiền anh.”
“Nói cái gì đó, cho dù em không nói anh cũng sẽ chủ động hỏi Hi, mỗi ngày cậu ấy bị anh nói đến đầu óc choáng váng, đang lo không có ai thay cậu ấy đây.” La Quyết Trình không muốn khiến cô quá áp lực.
Thẩm Dĩnh hiểu, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy thì càng áy náy hơn: “Chuyện giữa hai người bọn em thật sự quá phức tạp.”
La Quyết Trình cười khẽ, từ chối cho ý kiến, anh bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, giữa môi với răng nhiều hơn một chút hương trà: “Phức tạp thì phức tạp, bao nhiêu năm trôi qua rồi, suy cho cùng hai người vẫn chưa quên nhau.”
Thẩm Dĩnh không muốn thừa nhận: “Dù sao cũng từng ở bên nhau một khoảng thời gian, chắc chắn là không quên được.”
“Anh không phải ý này.” La Quyết Trình nở nụ cười, không để cô làm mờ mắt mình: “Em còn yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu em.”
Anh nói lời này quá thẳng thừng, khiến cô hơi không chịu được.
Nhưng muốn phủ nhận, cũng có vẻ rất yếu ớt.
Cô đã sinh cho anh một đứa con, còn có thể ngụy biện cái gì nữa, nếu không yêu ai sẽ mạo hiểm, đi chịu tội như vậy?
Thẩm Dĩnh im lặng mấy giây, cười khổ nói: “Bọn em ở cùng chỉ có thể là giày vò lẫn nhau, thay vì như thế không bằng mỗi người đều bình yên, nếu không phải vì đứa nhỏ, em sẽ không trở về.”
La Quyết Trình hiểu tâm trạng và tình cảnh của cô, biết cô vẫn chưa hoàn toàn buông được chuyện năm đó: “Anh biết trong lòng em oán hận Hi, nhưng nếu để cậu ấy biết em còn sống, thậm chí là có một đứa nhỏ, nói cậu ấy ích kỷ cũng được, nói cái khác cũng thế, mấy năm nay cậu ấy đã tìm em đến sắp điên rồi, nếu không phải luôn tin rằng em còn sống, cậu ấy đã sớm không chịu được nữa, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy em, cậu ấy sẽ không buông tay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...