Đang lúc Đặng Cảnh Trạch chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, thì có người gõ cửa.
Trần Chỉ Chỉ lúc này quần áo không chỉnh tề, áo ngực cũng bị ném trên bàn, muốn dọn dẹp cũng đã muộn rồi.
Cô chỉ có thể ôm áo ngực, trốn dưới bàn làm việc của Đặng Cảnh Trạch.
Cô vừa trốn xong thì người ở bên ngoài cũng đi vào.
Đặng Cảnh Trạch nhìn nhìn thấy người tới thì cũng kinh ngạc: “Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Hiệu trưởng Đặng vừa biết được Trần Chỉ Chỉ đứng đầu kỳ thi lần này thì định tới hỏi Đặng Cảnh Trạch một chút, nhân tiện dặn dò anh phải để ý đến cô cháu gái của người bạn cũ này.
Ông vừa bước vào phòng thì lại thấy Đặng Cảnh Trạch lộ ra vẻ mất tự nhiên, đối diện còn có một ly nước nóng.
“Vừa rồi có người tới à?” Hiệu trưởng Đặng nhìn về phía Đặng Cảnh Trạch, ánh mắt dò hỏi.
Đặng Cảnh Trạch cảm giác được Trần Chỉ Chỉ trốn dưới gầm bàn, từ lúc hiệu trưởng Đặng vào thì tay vẫn đang kéo quần anh.
Anh hơi phân tâm một chút, không chuyên tâm nghe hiệu trưởng Đặng nói chuyện, thế nên lúc này phải dừng khoảng chừng là hai giây mới phản ứng lại được, tranh thủ thời gian trả lời: “Vâng, vừa rồi có học sinh tới hỏi cháu mấy vấn đề.”
Trần Chỉ Chỉ chui dưới gầm bàn càng thêm làm càn hơn, cô kéo khóa quần của Đặng Cảnh Trạch ra, cầm lấy thứ to lớn của anh.
Toàn thân Đặng Cảnh Trạch bắt đầu căng thẳng, anh không biết Trần Chỉ Chỉ muốn làm gì.
Trần Chỉ Chỉ cũng sửng sốt vô cùng, côn thịt của Đặng Cảnh Trạch vốn đã vừa to vừa dài, giờ phút này, thứ đó đang dần dần trở nên to lớn hơn trong tay cô, phía đầu tròn trịa như quả trứng gà, ở chính giữa có một cái lỗ nhỏ, bây giờ đang hơi rỉ nước.
Trần Chỉ Chỉ rất khó tưởng tượng thứ này làm sao có thể cắm vào trong tiểu huyệt của cô mà cô không vỡ bụng.
Dương vật của anh nở to ra, những đường gân nổi trên đó càng ngày càng trở nên rõ ràng, lan tràn đến gốc, sau cùng biến mất sau bộ lông màu đen.
Hai bao tinh hoàn tròn tròn, nhìn bụ bẫm và sung mãn.
Trần Chỉ Chỉ đột nhiên muốn đùa giỡn một chút, cô nắm lấy một sợi lông dài, dùng sức giật một cái, lập tức cảm nhận được thân thể Đặng Cảnh Trạch run lên.
Côn thịt của Đặng Cảnh Trạch cũng vì kích thích mà bật ra khỏi mép quần lót, đánh thẳng lên mặt Trần Chỉ Chỉ, sau đó đung đưa trước mặt cô, quy đầu cao ngạo chĩa thẳng lên.
Nghĩ đến chuyện dương vật này giương cung bạt kiếm mà công thành đoạt đất trong tiểu huyệt của cô, Trần Chỉ Chỉ không nhịn được mà thè lưỡi ra, liếm lỗ nhỏ trước côn thịt.
Mùi hơi mặn khiến Trần Chỉ Chỉ run lên nhè nhẹ.
Cô có thể cảm giác được tiểu huyệt của mình bắt đầu trào ra dâm thủy, mút chặt lấy quần lót của mình.
Hiệu trưởng Đặng thấy Đặng Cảnh Trạch dường như không có tâm trạng trò chuyện với mình nên quyết định nói ngắn gọn: “Có học sinh hỏi bài là chuyện tốt, lúc cháu ở trên lớp cũng nên quan tâm tới cô cháu gái nhà lão Trần nhiều hơn một chút.”
Bây giờ Đặng Cảnh Trạch rất muốn trực tiếp kéo người đang làm loạn giữa hai chân mình lên mà hung hăng đụ một trận.
Nghe thấy hiệu trưởng Đặng nói như vậy, anh nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Tất nhiên, cháu nhất định sẽ! Quan! Tâm! Cô! Ấy! Thật! Tốt.”
Hiệu trưởng Đặng nhìn thấy vẻ không hài lòng của Đặng Cảnh Trạch thì còn tưởng anh không thích ông can thiệp quá sâu vào chuyện giảng dạy của mình.
Nghĩ lại thì cũng đúng, anh là chủ nhiệm lớp, tất nhiên sẽ có những phương pháp giảng dạy của riêng mình, nếu ông quản nhiều quá thì không được thích hợp cho lắm.
Thế là, hiệu trưởng Đặng dặn dò thêm vài câu nữa rồi rời đi.
Trần Chỉ Chỉ còn không có động tác kế tiếp thì đã bị Đặng Cảnh Trạch kéo lên rồi.
Gương mặt cấm dục của Đặng Cảnh Trạch lúc này giống như bao phủ một tầng sương, trong đôi mắt tịch mịch đang che giấu đi địa ngục bạo ngược.
“Xin...!Xin lỗi...” Trần Chỉ Chỉ chịu không được ánh mắt này của Đặng Cảnh Trạch, lập tức thừa nhận sai lầm của mình, đáng tiếc Đặng Cảnh Trạch lại không dễ dàng buông tha cho cô như thế.
“Cởi quần áo ra.” Đặng Cảnh Trạch lạnh lùng ra lệnh.
Trần Chỉ Chỉ nuốt một ngụm nước bọt, vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm đôi môi khô khốc của mình, nâng mắt đánh giá Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch nhìn thấy cô vẫn không có động tác gì thì cười lạnh một tiếng: “Sao thế? Vẫn không cởi à? Em muốn bị anh đụ chết ở chỗ này đúng không?”
Mặc dù bình thường tính cách của Đặng Cảnh Trạch rất tốt, nhưng từ trước đến nay đều là nói một không hai.
Thấy anh không có ý định buông tha cho mình như vậy, Trần Chỉ Chỉ chỉ đành chậm chạp cởi quần áo ra.
Lúc cởi quần lót thì cô dừng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đặng Cảnh Trạch.
, Đặng Cảnh Trạch chỉ nhìn cô một cái, lạnh lùng nói tiếp: “Cởi nốt.”
Trần Chỉ Chỉ đành phải cởi cả quần lót ra.
Cô quay lưng về phía anh để cởi quần áo, lúc này cởi quần lót nên người cũng hơi cúi xuống, để lộ cặp mông tròn trịa, còn cả khe mông duyên dáng, nhìn giống hệt như một quả đào thơm ngọt.
Đặng Cảnh Trạch trực tiếp ôm Trần Chỉ Chỉ đè lên bàn làm việc, để cô đối diện với cửa mà tách hai chân ra.
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô sợ lát nữa lại có người tự nhiên xông vào như hiệu trưởng Đặng, nếu thế thì vừa mở cửa đã nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng lộ cả tiểu huyệt ra của cô.
Đặng Cảnh Trạch nhìn ra được sự sợ hãi của Trần Chỉ Chỉ, anh đè lên hai chân cô, không cho cô cử động: “Có người vào thì vào, cứ để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của em, nhìn thấy em vạch tiểu huyệt ra cho người khác nhìn.”
Đặng Cảnh Trạch nói xong cũng không có động tác nào, anh không nhào nặn bầu ngực của Trần Chỉ Chỉ, cũng không sờ tiểu huyệt của cô.
Trần Chỉ Chỉ nghi hoặc nhìn Đặng Cảnh Trạch, chỉ nghe thấy anh nói: “Bây giờ, em tự xoa nắn âm đế cho anh nhìn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...