May là Đặng Cảnh Trạch còn nghĩ đến việc cô còn phải đi học không dày vò cô thêm nữa nếu không thì cô có khả năng phải xin nghỉ ốm thứ Hai rồi.
Khi Trần Chỉ Chỉ đến trường vào thứ Hai thì bảng điểm đã được dính trên bảng đen rồi, Trần Chỉ Chỉ hơi hơi không dám lên xem.
Tuy cô đã nắm chắc tám phần rằng sẽ thi được kết quả tốt, nhưng thật sự đến lúc công bố kết quả thì cô vẫn có chút lo lắng.
Các bạn trong lớp Trần Chỉ Chỉ không thích thú gì bảng điểm cả, đám đông tụ tập quanh bảng điểm dần dần rời đi, chờ đến khi người cuối cùng cũng đi xuống thì Trần Chỉ Chỉ mới tiến lên bục giảng, lúc này cũng sắp đến giờ vào lớp.
Trần Chỉ Chỉ đi từng bước rất chậm, cô cũng không rõ rốt cuộc bản thân đang sợ hãi điều gì, đến khi đứng trước bảng điểm thì chuông vào lớp đã kêu rồi, Trần Chỉ Chỉ nhanh chóng ngẩng đầu tìm tên mình.
Trong lớp cô vốn là học sinh tầm giữa, lần này cũng bắt đầu tìm từ khoảng giữa, càng lướt lên trên nhịp tim càng nhanh, bàn tay buông thõng bên người cũng dần dần nắm chặt lại.
Đến khi tìm thấy tên bản thân ở dòng đầu tiên.
Trần Chỉ Chỉ, xếp hạng lớp: 1; xếp hạng khối: 189
Hai mắt Trần Chỉ Chỉ nóng dần lên, cảm giác mọi sự nỗ lực của bản thân cuối cùng cũng nhận được đền đáp thật là quá tuyệt đi, thậm chí cô còn muốn vỗ tay hoan hô ngay tại chỗ, sau đó liền nghe thấy một tiếng ho nhắc nhở ở cửa lớp.
Đặng Cảnh Trạch đang đứng ngay cửa lớp, không biết là đã đứng bao lâu, anh chăm chú nhìn Trần Chỉ Chỉ như sắp khóc trên bục giảng, nở nụ cười rạng rỡ, mắt sáng như sao.
Trần Chỉ Chỉ nghẹn ngào: “Thầy Đặng…em làm được rồi…”
Lúc này Đặng Cảnh Trạch mới bước vào lớp, đứng trước mặt Trần Chỉ Chỉ, dưới ánh mắt của cả lớp, làm ra hành động có lẽ là không phù hợp giữa thầy trò.
Anh ôm chặt Trần Chỉ Chỉ vào lòng, vuốt vuốt tóc của cô, nhỏ giọng nói chỉ để mình Trần Chỉ Chỉ nghe thấy: “Anh biết em sẽ làm được, Chỉ Chỉ của chúng ta đỉnh nhất mà.
”
Trần Chỉ Chỉ lúc này mới khóc như mưa, khóc đến lê hoa đái vũ, Đặng Cảnh Trạch chỉ đành thả lỏng Trần Chỉ Chỉ, cố ra vẻ nghiêm túc nói đùa: “Bạn Trần Chỉ Chỉ thi được nhất lớp quá kích động rồi hả? Có cần thầy Đặng bế em xuống khỏi bục giảng không?”
Các bạn trong lớp được một trận cười, Trần Chỉ Chỉ ngại ngùng quên cả khóc, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.
Hết một tiết học, Trần Chỉ Chỉ vẫn chưa thể bình ổn lại cảm xúc, khó khăn lắm mới cố được đến hết tiết, cô lập tức theo đuôi Đặng Cảnh Trạch về phòng làm việc của anh.
Trần Chỉ Chỉ đã rất lâu không đến phòng làm việc của Đặng Cảnh Trạch, tuy rằng cô là học sinh đại diện của môn học anh dạy, nhưng Đặng Cảnh Trạch chưa bao giờ sắp xếp công việc cho cô, lại lần nữa đến căn phòng này, Trần Chỉ Chỉ cảm giác như thời gian đã qua rất nhanh, lần trước hai người vẫn còn giấu giấu diếm diếm tư tình, Đặng Cảnh Trạch tranh thủ mọi giờ ra chơi lớn để liếm huyệt nhỏ cho cô, hiện tại cô và anh đã là người yêu rồi, có thể cùng nhau về nhà, cũng có thể làm tình ở bất kể ngóc ngách nào.
Đặng Cảnh Trạch kéo ghế để Trần Chỉ Chỉ ngồi xuống, lại đi rót cho cô một cốc nước đặt ngay trước mặt, Trần Chỉ Chỉ nhìn Đặng Cảnh Trạch quanh trước quanh sau đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, có một người bạn trai thật là tốt.
Chỉ là Đặng Cảnh Trạch vẫn bình thản như bình thường, gần như không bị sốc vì thành tích của cô một chút nào, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy hơi không vui, thế là lập tức đứng dậy, chạy đến ngồi lên đùi Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch vốn tính ngồi viết giáo án đấy, bị Trần Chỉ Chỉ chắn mất tầm nhìn, cũng chỉ đành bỏ cuộc, anh lập tức nắm lấy eo cô sợ cô không ngồi vững mà ngã xuống.
“Anh sao lại không vui chút nào vì thành tích của em thế!” Trần Chỉ Chỉ cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Đặng Cảnh Trạch đặt cằm lên vai Trần Chỉ Chỉ, nghịch nghịch tóc cô nói: “Bởi vì anh đã sớm biết rằng em có thể thi tốt á, đến cả phần thưởng lúc trước đồng ý với em cũng tính được từ sớm rồi còn gì?”
Nghĩ đến cuộc ân ái mây mưa hai ngày trước của hai người, Trần Chỉ Chỉ lại đỏ mặt, cả hai người đều là lần đầu nếm trải tư vị tình dục, tự nhiên là khó mà tách rời.
“Anh không sợ không may em thi không tốt à?” Trần Chỉ Chỉ nghi hoặc hỏi.
Đặng Cảnh Trạch nghe thấy Trần Chỉ Chỉ nói vậy, mím môi cười cười, anh áp sát mũi vào gáy Trần Chỉ Chỉ, hít sâu hương thơm của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “Không sợ, kể cả em không thi tốt, anh cũng muốn làm em đấy, anh đợi không nổi nữa…”
Nghe Đặng Cảnh Trạch nói thế, Trần Chỉ Chỉ mặt càng đỏ hơn, quay đầu lại nhìn Đặng Cảnh Trạch, không để cho anh tiếp tục vùi đầu vào cổ cô nữa.
Hai người sát gần nhau, cô quay đầu lại như này khiến cho hai người mặt đối mặt, nhịp tim của Trần Chỉ Chỉ nhanh kinh khủng, cô chưa từng có giây phút nào cảm thấy Đặng Cảnh Trạch mê người đến như vậy.
Đặng Cảnh Trạch mím nhẹ môi mỏng, hơi thở toát ra vẻ cấm dục, anh nhìn như một tảng băng trôi nhưng đôi tay lại đang làm việc không phù hợp với vẻ ngoài đấy.
Đặng Cảng Trạch dùng hai tay chạm vào ngực Trần Chỉ Chỉ, cởi áo lót của cô ném sang một bên: “Chỉ Chỉ dâm như vậy, sau này trên lớp cũng không mặc áo ngực nữa nhé, thế này thầy Đặng mới có thể nghịch vú sữa của em mọi lúc mọi nơi, được không?”
Trần Chỉ Chỉ nuốt nước bọt, cảm giác bướm nhỏ của mình đã hơi hơi ngứa, cô kẹp kẹp đùi lại để giảm bớt cơn ngứa này.
Nhưng hành động nhỏ này làm sao qua mắt Đặng Cảnh Trạch được, anh trực tiếp tách hai chân Trần Chỉ Chỉ ra không cho cô tự ma sát giảm bớt.
Trần Chỉ Chỉ vốn đã mặc váy ngắn, bị Đặng Cảnh Trạch tách hai chân ra váy ngắn lập tức cuộn lên đến eo lại càng tiện hơn cho hai tay làm loạn của Đặng Cảnh Trạch.
Anh trực tiếp đưa tay từ bụng của Trần Chỉ Chỉ xuống quần lót, tuy là không nhìn thấy, nhưng cũng đã lần mò tới lỗ nhỏ của cô.
Lông mu của Trần Chỉ Chỉ thưa thớt, Đặng Cảnh Trạch rất dễ dàng có thể chạm tới khe suối, anh trực tiếp dùng ngón trỏ và ngón áp út tách môi dưới của Trần Chỉ Chỉ, ngón giữa chạm vào âm vật bên trong, hai mép môi âm hộ không thể khép lại được do sự khống chế của ngón tay, quần lót trực tiếp ma sát tại lỗ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...