Trên đường đi Trần Chỉ Chỉ đều không an phận chút nào, cô lôi kéo tay áo Đặng Cảnh Trạch, giật tóc của anh.
Đặng Cảnh Trạch thực sự bị cô làm phiền đến mức không sao nhịn được, đành phải trầm mặt dạy dỗ một câu: “Trần Chỉ Chỉ, đừng quấy rầy anh lái xe.”
Trần Chỉ Chỉ hoàn toàn không hề sợ hãi trước sự nghiêm túc giả vờ của Đặng Cảnh Trạch.
Bây giờ cô đã hiểu, Đặng Cảnh Trạch chỉ là một con hổ giấy mà thôi, thế nên cô không những không thu liễm mà còn vung tay trước mặt Đặng Cảnh Trạch: “Chú Đặng, em muốn nắm tay.”
Vừa vặn đang đợi đèn đỏ, Đặng Cảnh Trạch nghiêng đầu sang, trừng mắt với Trần Chỉ Chỉ.
Anh vừa định nổi cơn tam bành thì nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, đành phải nhận mệnh, vươn một tay ra nắm lấy tay cô.
Trần Chỉ Chỉ cười khúc khích, chú Đặng đúng là hổ giấy, cô chỉ cần nhõng nhẽo một chút là anh liền mềm lòng.
Bữa tiệc sinh nhật lần này được tổ chức tại ngôi nhà cũ của nhà họ Trần, cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ cũng từ nước ngoài trở về.
Hai người bọn họ bởi vì công việc kinh doanh bận rộn nên ít có cơ hội ở bên cạnh Trần Chỉ Chỉ, thế nên chỉ có thể trở về vào ngày sinh nhật của cô, để bù đắp chút ít cho cô.
Trước kia, Trần Chỉ Chỉ từng rất mong chờ được gặp cha mẹ mình, nhưng mà từ khi có Đặng Cảnh Trạch thì cô cảm thấy mình không còn ỷ lại vào cha mẹ như trước nữa.
Khi đến nhà họ Trần, hai người nhanh chóng xuống xe.
Trần Chỉ Chỉ vô thức muốn nắm lấy cánh tay của Đặng Cảnh Trạch, nhưng lại bị Đặng Cảnh Trạch từ chối, điều này khiến cô cảm thấy hơi bực bội.
“Anh là giáo viên của em, Trần Chỉ Chỉ.” Đặng Cảnh Trạch nghiêm túc nói.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đặng Cảnh Trạch gặp cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ, anh không muốn xảy ra rắc rối gì, nên muốn nghiêm túc đối xử với cô.
Trần Chỉ Chỉ lại không dè dặt như trước, trực tiếp nhảy lên lưng Đặng Cảnh Trạch, ghé vào tai anh thì thầm: “Sao lúc thầy Đặng liếm tiểu huyệt của em thì lại không nghĩ đến chuyện là giáo viên của em thế? Hay là thầy Đặng thích liếm tiểu huyệt của học sinh mình...”
Trong một sự kiện nghiêm túc như thế này mà Trần Chỉ Chỉ vẫn còn có thể nói đùa được, Đặng Cảnh Trạch giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ muốn ném Trần Chỉ Chỉ đi.
Nhưng mà Trần Chỉ Chỉ đã sớm có phòng bị, cô ôm chặt lấy cổ anh, không chịu buông tay.
“Trần Chỉ Chỉ, em mau xuống cho anh!” Đặng Cảnh Trạch lúc này đã giận đến tái mặt rồi.
“Không nha, không nha, em muốn chú Đặng cõng em vào trong cơ...” Trần Chỉ Chỉ làm nũng không chịu quan sát xung quanh, kết quả là còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy có người gọi mình.
"Trần Chỉ Chỉ!"
Trần Chỉ Chỉ ngẩng đầu lên nhìn một chút, ngay lập tức cảm thấy tóc gáy của mình dựng hết cả lên rồi.
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người Đặng Cảnh Trạch, chỉnh trang lại quần áo, nhìn thấy người càng lúc càng tới gần thì sợ hãi chào: “Cha...”
Đặng Cảnh Trạch đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì thực sự muốn đánh nát mông Trần Chỉ Chỉ...
Cha Trần cũng vừa tới, vừa dừng xe liền nhìn thấy một cô gái giống con gái mình đang treo trên người một người đàn ông, biểu cảm còn vô cùng ngọt ngào.
Cha Trần cảm thấy mình sắp ra tay đánh nhau đến nơi rồi, may mà ông vẫn còn sót lại chút lý trí.
Ông nhanh chóng đi đến, đen mặt nhìn Đặng Cảnh Trạch.
Trần Chỉ Chỉ hơi sợ hãi, cô vô thức co lại sau lưng Đặng Cảnh Trạch.
Cảnh tượng này tình cờ bị cha Trần thấy được, ông càng thêm chắc chắn con gái mình và người đàn ông trước mặt có mối quan hệ đặc biệt với nhau.
Chẳng lẽ ông vất vả mười tám năm nuôi lớn bắp cải trắng xinh đẹp, vừa trưởng thành đã bị heo ăn mất rồi à?
“Chỉ Chỉ, con lại đây cho cha!” Cha Trần đè nén cơn tức giận, trừng mắt nhìn con gái mình.
Trần Chỉ Chỉ nhìn cha Trần, rồi lại nhìn Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch gật đầu với cô một cái, cô mới dám yên lặng đi về phía cha Trần.
Trần Chỉ Chỉ vừa đi được một bước đã bị cha Trần nhanh chóng kéo lại.
Cha Trần kéo Trần Chỉ Chỉ ra sau lưng mình, lúc này mới nhìn thẳng vào Đặng Cảnh Trạch: “Cậu là ai?”
Đặng Cảnh Trạch nhìn ra được cha Trần có địch ý với mình, lúc này đành phải cung kính trả lời: “Chào chú, cháu là chủ nhiệm lớp Chỉ Chỉ, tên là Đặng Cảnh Trạch.”
“Ai là chú của cậu?” Cha Trần không thèm quan tâm đến Đặng Cảnh Trạch, nhanh chóng kéo Trần Chỉ Chỉ rời đi.
Ông cảm thấy người đàn ông có thể cướp mất con gái ông khi con bé vừa trưởng thành thế này chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì!
Trần Chỉ Chỉ bị cha Trần kéo đi, còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn lại Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch cười khổ vẫy tay với cô để cho cô yên tâm.
Lúc này anh cũng chẳng có cách nào khác, nịnh nọt cha Trần mới là điều quan trọng nhất, lỡ như nịnh nọt thất bại thì chỉ sợ cả đời này anh không gặp lại được cô vợ nhỏ của mình, thế nên anh nhất định phải suy nghĩ một cách kỹ càng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...