100 Cách Câu Dẫn Chú Yêu


Kể từ lần hai người nói chuyện nghiêm túc, phương thức chung sống đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trong sự bình đạm lại lộ ra chút ngọt ngào, giống như cuộc sống của đôi vợ chồng già.

Trần Chỉ Chỉ thỉnh thoảng sẽ bí mật nháy nháy mắt với Đặng Cảnh Trạch trong lớp, đổi lại chính là bộ mặt nghiêm túc giả vờ tức giận của Đặng Cảnh Trạch, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy Đặng Cảnh Trạch lúc tức giận giống như con cá nóc dễ thương, khiến anh trông càng thêm sức sống.

Khi ở trường, hai người cũng không dám trắng trợn quá mức, dù sao chuyện tình cảm của hai người cũng chỉ có mỗi Trình Linh biết, mỗi lần nhìn hai người mắt qua mày lại, Trinh Linh đều trợn mắt đến sắp lộn ngược ra sau.

Trần Chỉ Chỉ còn làm người đại diện môn sinh học của lớp, như vậy có thể tiện lợi cho việc thường xuyên đến phòng làm việc của Đặng Cảnh Trạch.

Vốn muốn đến phòng làm việc của anh có thể vụng trộm làm tình, nhưng không ngờ tới lần nào cũng bị anh dạy dỗ một trận.


Đặng Cảnh Trạch còn đe dọa nói rằng lần kiểm tra hàng tháng này bắt buộc phải ở trong top hai trăm toàn khối, nếu không thì lời hứa giữa hai người sẽ không được tính, Trần Chỉ Chỉ tức đến mức lỗ mũi bốc khói, lão già này không chỉ xảo trá mà da mặt cong dày, căn bản là không thể chơi lại được!
Nhưng mà Trần Chỉ Chỉ cũng là có ý đồ riêng, tháng sinh của cô khá lớn, chầm chậm tính thì còn không đến một tháng nữa là sinh nhật cô, thế nên lúc đó cô mới sảng khoái đáp ứng Đặng Cảnh Trạch như vậy, không ngờ Đặng Cảnh Trạch cũng là một con cáo già, đã sớm biết ý đồ nho nhỏ này của cô, khiến cho cô muốn từ chối cũng không có lý do từ chối.

Trần Chỉ Chỉ chỉ đành đồng ý, thành tích vốn có của cô cũng không tính là kém, nhưng cũng chỉ là hạng tầm trung, xếp tầm sáu trăm trên bảng thành tích cả khối, lần này Đặng Cảnh Trạch trực tiếp yêu cầu cô thi lên top hai trăm, đối với cô mà nói thì đây là thử thách không nhỏ.

Từ sau khi có thêm yêu cầu này, Trần Chỉ Chỉ cũng không còn tâm tư đâu mà đi tán tỉnh Đặng Cảnh Trạch mỗi ngày nữa, cắm đầu vào sách mà học, cũng không thèm để ý đến ánh mắt như nhìn tên ngốc của mọi người xung quanh, mỗi ngày nghiêm túc nghe giảng, thành khẩn làm bài tập, đến cả khi Đặng Cảnh Trạch lên lớp cũng bị ánh mắt khát cầu tri thức của Trần Chỉ Chỉ dọa sợ.

Đặng Cảnh Trạch vốn muốn khuyên Trần Chỉ Chỉ không cần liều mạng đến thế đâu, nhưng mà mỗi lần định nói ra khỏi miệng đều bị ánh mắt ai oán của Trần Chỉ Chỉ đẩy lời về, đành phải bỏ cuộc.

Trùng hợp là ngày kiểm tra hàng tháng lại trùng với sinh nhật của Trần Chỉ Chỉ.

Trần Chỉ Chỉ ngồi trong phòng thi, nhìn góc mặt nghiêng của Đặng Cảnh Trạch trên bục giảng đến thất thần, người đàn ông an tĩnh ngồi trên bục giảng, của phòng thi chưa đóng, vài sợi nắng lén lút chạy vào trong khiến cho gương mặt của anh càng thêm trắng sáng, bàn tay với những đốt tay rõ ràng cầm lấy bút bi gel mực đỏ khoanh khoanh trên sách, có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn của Trần Chỉ Chỉ, anh ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, Trần Chỉ Chỉ nở một nụ cười thật tươi, Đặng Cảnh Trạch dùng khẩu hình nói câu “cố lên”.

Trước khi làm bài kiểm tra trong lòng của Trần Chỉ Chỉ vẫn rất không chắc có thể thi tốt được không, đến khi cầm lấy đề chợt nhận ra phần lớn cô đều làm được, thế nên cũng yên tâm hơn, quả nhiên là thời gian ôn luyện gia sư với Đặng Cảnh Trạch vẫn rất có ích.

Sau khi nộp xong giấy kiểm tra môn cuối cùng, Trần Chỉ Chỉ lập tức đến bãi đỗ xe tìm Đặng Cảnh Trạch, ông nội đã nhắc là tối nay sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Chỉ Chỉ, hai người đã hẹn là tan học sẽ đi đến cùng nhau.

Trần Chỉ Chỉ lên xe của Đặng Cảnh Trạch với nụ cười trên môi, Đặng Cảnh Trạch nhìn dáng vẻ tươi cười của Trần Chỉ Chỉ cũng nhếch nhếch khóe miệng: “Sao rồi, làm bài rất tốt?”
Nghe thấy câu này trong lòng Trần Chỉ Chỉ liền có chút thấp thỏm: “Chắc là…chắc là vẫn ổn đấy, nhưng mà có mấy câu hỏi lớn không chắc lắm, không biết có vào được top hai trăm không nữa.



Không ngờ cô gái ngốc này vẫn còn nhớ đến lời hứa lần trước, Đặng Cảnh Trạch hơi buồn cười, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của Trần Chỉ Chỉ, chỉ đành sờ sờ đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, cố gắng hết sức là được rồi.


Không ngờ Trần Chỉ Chỉ không hề thấy cảm kích, trợn trắng mắt, ôm cánh tay nói: “Còn không phải do tên đàn ông đểu cáng này sao! Cứ phải thêm cái điều kiện này làm gì, nếu không thì bây giờ em sẽ thấp thỏm như thế này sao!”
Nhin Trần Chỉ Chỉ lại bắt đầu dở tính trẻ con, Đặng Cảnh Trạch cũng không cáu gắt, chỉ gõ gõ vào vô lăng: “Thắt dây an toàn vào, đi thôi.


Trần Chỉ Chỉ vốn muốn để Đặng Cảnh Trạch dỗ mình vài câu lại thấy Đặng Cảnh Trạch thờ ơ với lời nói của mình càng thêm tức giận, không hề nghe lời dặn của anh: “Em không! Anh thắt cho em, bạn trai của người ta đều sẽ thắt dây an toàn cho bạn gái hết!”
Nói xong thì nhìn chằm chằm Đặng Cảnh Trạch không nói nữa, Đặng Cảnh Trạch không còn cách nào khác là nghiêng người qua kéo dây an toàn, không ngờ tới vừa mới kéo dây an toàn đã bị Trần Chỉ Chỉ hôn lên.

Hai người đã lâu không thân mật như vậy, Đặng Cảnh Trạch hơi ngơ người, nhưng rất nhanh thì phản ứng lại, trầm giọng nói: “Trần Chỉ Chỉ, em lại nghịch lửa đấy.



Sau đó là hôn lên môi cô, nụ hôn của Đặng Cảnh Trạch luôn cháy bỏng, lần này cũng không ngoại lệ, hai người hôn nhau không rời, cho đến khi Trần Chỉ Chỉ bắt đầu cảm thấy khó thở thì Đặng Cảnh Trạch mới thả cô ra.

Đặng Cảnh Trạch thắt dây an toàn cho cô xong, ngồi về chỗ của mình lại bắt đầu dạy dỗ Trần Chỉ Chỉ: “Đây là bãi đậu xe của trường, lần sau không được tùy hứng như vậy nữa, kẻ qua người lại nhiều như vậy, anh thì không có vấn đề gì, cô gái nhỏ là em có chịu được miệng lưỡi người đời không?”
Trần Chỉ Chỉ cả mặt hỏi chấm, lẽ nào không phải chú chủ động sát mặt đến hôn càng dễ bị để ý hơn sao, chú Đặng, da mặt là một thứ đồ tốt, tiếc rằng anh không có.


*Lời tác giả: Có ai đang đọc không thế…cảm giác bản thân như đang viết văn ở Âm phủ vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui