Trần Chỉ Chỉ hoang mang hất cánh tay của người con trai bên cạnh ra, vô thức nói: “Không phải như này đâu, anh nghe em giải thích…”
Trình Linh liếc mắt nhìn hai người, nhưng cũng không quên cung kính chào một tiếng.
Đặng Cảnh Trạch không hề để ý đến Trình Linh, ngay lập tức đi vào nắm tay Trần Chỉ Chỉ kéo ra ngoài.
Trần Chỉ Chỉ thấy đau, hơi giãy giụa nhưng lại bị ánh mắt âm trầm của Đặng Cảnh Trạch dọa sợ đến không dám phản kháng tiếp.
Đặng Cảnh Trạch trực tiếp kéo cô vào nhà vệ sinh bên cạnh, dán đôi môi nóng bỏng lên Trần Chỉ Chỉ, cảm nhận được sự run rẩy của người con gái trong lòng, anh ấn giữ cô vào tường, không cho cô động đậy.
Nụ hôn của anh như một cơn bão rơi lên người Trần Chỉ Chỉ, từ môi đến cần cổ không đâu không có ấn ký của anh.
Đau quá, thật sự rất đau, cổ tay của Trần Chỉ Chỉ đã bị Đặng Cảnh Trạch bóp đỏ lên rồi, người đàn ông vẫn đang gặm cổ cô một cách hung dữ, như thể muốn xé cô ra thành nhiều mảnh.
“Anh đừng như này nữa….
” Trần Chỉ Chỉ hơi hơi ủy khuất.
Người đàn ông sau khi nghe thấy sự cự tuyệt của Trần Chỉ Chỉ càng thêm bạo nộ, anh trực tiếp kéo cao váy ngắn của Trần Chỉ Chỉ lên, nhét tay vào trong quần lót của cô, ngón tay đút vào trong âm hộ.
“Đồ dâm đãng, mặc váy ngắn như này để cho người khác xem bướm à?” Giọng điệu của Đặng Cảnh Trạch mười phần trào phúng, mở miệng nói lời gây tổn thương người khác.
Âm hộ khô khốc bị dị vật bất ngờ xâm nhập, Trần Chỉ Chỉ đau đớn tột cùng.
“Anh đừng như này? Thằng trong phòng kia thì được thế này với em hả?” Đặng Cảnh Trạch cười lạnh lại nhét ngón tay vào sâu thêm một chút.
“Em không quen anh ta….
” Trần Chỉ Chỉ nhịn đau dưới thân, giải thích với anh.
“Oh, em không quen anh ta, không quen anh ta lại có thể uống rượu giao bôi với anh ta, người bạn trai chính tông là anh đây đến đụ em cũng không được đây.
”
Đặng Cảnh Trạch gần như bị chọc tức sắp phát điên rồi, ngay khi biết tin cô ở Tân Đại Địa, anh nhanh nhanh vội vội đến đón cô, kết quả vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cô thân mật với người con trai khác.
Huyệt nhỏ bị đâm chọc đến phát đau, tự nhiên chảy ra dâm thủy làm mềm, ngách nhỏ vốn khô ráo cũng dần trở lên mềm mại ướt át.
“Ahh, Trần Chỉ Chỉ, em thật sự là dâm đãng không có giới hạn rồi đấy? Chọc em như này cũng có thể chảy nước được?”
Ngón tay vốn mang lòng trừng phạt của Đặng Cảnh Trạch trực tiếp vạch quần lót của Trần Chỉ Chỉ sang một bên, đem từng ngón tay nhét vào trong dâm huyệt, huyệt nhỏ vừa mới thích ứng lại bắt đầu khó chịu.
“Đĩ dâm trời sinh đã nên bị đàn ông đụ hỏng.
”
Nếu như trong lòng Trần Chỉ Chỉ cảm thấy ủy khuất, lúc này bị Đặng Cảnh Trạch dùng ngôn từ xúc phạm như vậy cũng sẽ cảm thấy khó mà chấp nhận, bất giác mà khóc thút thít.
Nghe thấy tiếng khóc của Trần Chỉ Chỉ, động tác cáu kỉnh của Đặng Cảnh Trạch đột nhiên dừng lại, từ đâm chọc từ từ biến thành xoa bóp, tuy rằng biểu tỉnh vẫn rất âm trầm, nhưng động tác trên tay anh đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa hồ đang hối lỗi.
Cảm nhận được sự nhẹ nhàng của Đặng Cảnh Trạch, Trần Chỉ Chỉ bắt đầu lên giọng: “Lần nào anh cũng không thật sự làm em…có phải là anh không thích em không…ở trường anh cũng không để ý đến em, em không vui nên mới đến tìm Trình Linh…em thật sự là có quen người kia…hu hu hu…”
Đặng Cảnh Trạch điếng người, từ trên đường đến anh suy nghĩ rất nhiều lý do khiến Trần Chỉ Chỉ đến Tân Đại Địa, có thể là do áp lực học tập lớn, có thể là cãi nhau với bạn không vui, anh còn nghĩ là có phải là do anh ép cô học tập quá rồi không, chỉ là không hề nghĩ tới lý do khiến cô không vui lại là điều này.
Đặng Cảnh Trạch lau lau nước mắt của Trần Chỉ Chỉ, nhỏ giọng dỗ dành: “Chỉ Chỉ, em còn quá nhỏ, nhờ thêm chút, được chứ.
”
Đặng Cảnh Trạch chỉnh lại đầu tóc vì trận cãi nhau vừa này mà loạn lên của Trần Chỉ Chỉ, nghe thấy cô gái trong lòng nhỏ giọng nói: “Em không nhỏ rồi, em sắp mười tám đến nói rồi.
”
Trần Chỉ Chỉ tự mình rơi vào sự hoài nghi rằng Đặng Cảnh Trạch không hề thích cô rồi, nghe thấy là vì lý do này lập tức hết giận luôn, trong lòng còn có chút ngọt ngào nữa, hóa ra anh là vì để tâm đến lý do này mới làm như vậy.
Đặng Cảnh Trạch nghe cô gái nhỏ giọng phàn nàn, cười khẽ: “Được rồi, vậy thì đợi đến khi em mười tám, được không?”
Trần Chỉ Chỉ ậm ừ, Đặng Cảnh Trạch dỗ dành cô bằng miệng, ngón tay cũng chưa từng ngừng nghỉ xoa bóp khiến Trần Chỉ Chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Không bao lâu, Đặng Cảnh Trạch đã dính cả tay đầy dâm dịch.
Đặng Cảnh Trạch cố ý ghé sát vào tai Trần Chỉ Chỉ, ép giọng trầm xuống nói: “Thoải mái không, đĩ nhỏ.
”
Đã biết còn hỏi! Trần Chỉ Chỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn Đặng Cảnh Trạch.
Không nghe thấy Trần Chỉ Chỉ trả lời, Đặng Cảnh Trạch không vui, tùy tiện xoa xoa vài lần, đến khi cảm thấy cô sắp lên đỉnh thì anh buông tay ra.
Trên mặt Trần Chỉ Chỉ tràn đầy dục vọng, lúc này bị Đặng Cảnh Trạch không ra chả vào treo ở đấy, cực kỳ khó chịu.
Thấy Đặng Cảnh Trạch vẫn đang nhìn cô chờ câu trả lời, chỉ đành cắn môi rên rỉ: “Thoải mái, thoải mái quá, chú Đặng nhanh nhanh xoa tiếp bướm nhỏ của Chỉ Chỉ.
”
Lúc này Đặng Cảnh Trạch mới tiếp tục để tay lên hạt đậu nhỏ của cô tiếp tục vuốt ve, cảm giác cô sắp lên đỉnh lại dừng lại.
“Sau này không cho phép mặc váy ngắn như này nữa.
”
Trần Chỉ Chỉ nhìn chằm chằm anh, không thể tin tưởng anh lại ác độc đến vậy, cứ không cho cô cao trào.
Đặng Cảnh Trạch dùng sức chà sát lần nữa, đẩy Trần Chỉ Chỉ lên càng gần đến đỉnh.
“Biết rồi, biết rồi.
” Trần Chỉ Chỉ không chịu nổi tra tấn, chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng.
Đặng Cảnh Trạch lại lần nữa chạm lên hạt đậu thịt, nhưng không hề cử động.
“Không được sát vào người con trai nào khác gần như vậy.
”
Trần Chỉ Chỉ sắp điên lên rồi, thêm lần nữa, lần nữa là được, xoa thêm lần nữa là cô lên đỉnh rồi, nhưng mà Đặng Cảnh Trạch cứ không cho cô, cô lóng lòng muốn dùng tay tự xoa nắn, nhưng vừa động đậy đã bị Đặng Cảnh Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Nói đi.
” Đặng Cảnh Trạch cố ý hành hạ cô, lúc này không thành công thì không buông tay.
“Được, em biết rồi…” Trần Chỉ Chỉ đã như vậy mà khuất phục dưới cường quyền của Đặng Cảnh Trạch, ký lên hiệp định nhục nhã.
“Ngoan.
” Đặng Cảnh Trạch hôn lên mặt Trần Chỉ Chỉ, dùng lực lên tay, nhanh chóng xoa nắn vài lần, liền thấy Trần Chỉ Chỉ run rẩy cao trào.
Bị dừng lại khi chỉ cách cao trào vài lần khiến lần cao trào này rất thoải mái, dư âm cũng kéo dài, đợi đến khi Trần Chỉ Chỉ hết run rẩy, Đặng Cảnh Trạch mới nghe thấy Trần Chỉ Chỉ thở hổn hển nói một câu.
“Chú Đặng, có phải là anh ghen rồi không.
”
Trần Chỉ Chỉ hơi vui vẻ, tuy rằng Đặng Cảnh Trạch không cho cô được cao trào nhanh chóng, nhưng mỗi yêu cầu đều là do ghen tuông mà ra cả.
Trong gian phòng cực kỳ yên tĩnh, cả hai người đều không nói chuyện, lúc lâu sau mới nghe thấy Đặng Cảnh Trạch dùng giọng cực nhỏ lên tiếng: “Ừ…anh ghen rồi, Trần Chỉ Chỉ, m=em phải phụ trách với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...