Trần Chỉ Chỉ thầm hét lên trong lòng, người đàn ông này chỉ cần nhếch khóe miệng nhưng Trần Chỉ Chỉ cảm thấy hồn mình bị cướp đi, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập rộn ràng của chính mình.
Anh là người đã đánh thức trái tim đã ngủ đông suốt 17 năm qua của cô.
Trần Chỉ Chỉ không biết bữa tiệc kết thúc như thế nào, nhưng cô biết rằng đôi mắt của mình đã nhìn về hướng đối diện không biết bao nhiêu lần.
Nhìn đôi tay kia đôi khi nắm chặt, đôi khi bất động, đôi khi cầm lấy ly rượu và đôi khi nhấc đũa.
Cuối cùng, ông Đặng yêu cầu Đặng Cảnh Trạch đưa Trần Chỉ Chỉ về nhà, Trần Chỉ Chỉ ngồi ở ghế phụ lái của anh, khi đến gần hơn cô có thể ngửi thấy mùi hương quần áo đặc biệt trên người anh.
Khi lên xe, Trần Chỉ Chỉ đã nóng lòng hỏi: "Tối nay anh có đi Tân Đại Địa không?"
Đặng Cảnh Trạch quay đầu lại, dùng ánh mắt nặng nề nhìn Trần Chí Chí, nói "Ừm".
Giọng nói đầy từ tính, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ánh mắt xẹt qua một cách mất tự nhiên để giảm bớt sự xấu hổ, nhìn một hồi mới thấy chiếc áo sơ mi ở băng ghế sau.
Thì ra anh ta đã thay áo ở trong xe này, nghĩ đến cơ thể trần trụi của anh trong xe, Trần Chỉ Chỉ một lần nữa kẹp chặt đôi chân của mình.
Đặng Cảnh Trạch mắt nhìn chiếc xe trước mặt, không để ý đến động tác của Trần Chỉ Chỉ liền hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Đợi một lúc, không thấy cô đáp lại, Đặng Cảnh Trạch quay đầu lại liếc nhìn Trần Chỉ Chỉ, sau đó thấy Trần Chỉ Chỉ nói: "Chúng ta đi thuê phòng đi."
Cho dù Đặng Cảnh Trạch có bình tĩnh đến đâu, khi đột nhiên nghe thấy câu này, anh ta không khỏi xiết chặt tay lái, thân xe khẽ lắc một cái rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Đặng Cảnh Trạch cười nhạt một tiếng, tiểu nha đầu này đang suy nghĩ cái gì đây?
Vừa định mở miệng từ chối, Trần Chỉ Chỉ cúi người, dụi dụi bộ ngực đầy đặn vào cánh tay của Đặng Cảnh Trạch qua lớp vải, Trần Chỉ Chỉ nhìn đôi tay đang cầm vô lăng, tưởng tượng nó sẽ xoa nắn hai vú mình như thế nào, tiểu huyệt liền xiết lại.
Trần Chỉ Chỉ vươn đầu lưỡi ra liếm mút tai của Đặng Cảnh Trạch, sau đó thổi vào lỗ tai anh rồi mới nói tiếp, "Chú Đặng, chú không muốn cháu sao?"
Trần Chỉ Chỉ học được những điều này từ Trình Linh, người thường xuyên đi bar uống rượu và cũng giỏi quyến rũ đàn ông nhất.
Trình Linh nói, chỉ cần khuôn mặt và vóc dáng của Trần Chỉ Chỉ là đủ để hồn bay phách lạc rồi, nếu cô mở miệng thì anh chàng nào có thể cưỡng lại được chứ?
Trình Linh có thể nói những lời này vì cô ấy chưa gặp Đặng Cảnh Trạch.
Đặng Cảnh Trạch một tay cầm vô lăng, dùng tay kia đẩy Trần Chỉ Chỉ ra, ấn cô vào ghế phụ lái, sau đó khẽ nói: "Cô bé, bây giờ hãy chăm chỉ học hành, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa."
Học hành tốt? Học chăm chỉ cái đầu anh! Trần Chỉ Chỉ ngồi trong bồn tắm, nhớ lại chuyện xảy ra ba mươi phút trước, nhắn tin WeChat với Trình Linh - người bạn thân nhất của mình.
"Linh Linh, tớ đã quyến rũ một người đàn ông, nhưng thất bại rồi."
"????? Trần Chỉ Chỉ! Cậu mà cũng thực sự có người mình thích??? Khi nào! Ở đâu! Sao tớ không biết !!"
"Tối nay..."
"!!!!!! Người đàn ông nào mà may mắn vậy ???"
"Là một người chú..."
"Thì ra cậu thích nhiều tuổi...!Thảo nào không thèm đoái hoài đến mấy thích tiểu thịt tươi mà tớ giới thiệu..."
"Không phải, ahh! Anh ấy trông chẳng giống chú chút nào!"
"Được, vậy cậu quyến rũ như thế nào?"
"Tớ chỉ ...!dụi ngực vào anh ấy và hỏi anh ấy có muốn làm tình với tớ không."
"Fuck, Trần Chí Chí, tớ không nhìn ra, cậu thật là không yên phận! Người đó nói sao?"
"Anh ấy nói ...!hãy học hành chăm chỉ đi..."
Đặng Cảnh Trạch đã trở về nhà nhưng vòng ngực đẫy đà, đôi chân thon gọn, đôi giày cao gót nhỏ màu đỏ của cô gái và nét mềm mại đó cứ hiện lên trong tâm trí anh...
Khi ở Tân Đại Địa, anh đã để ý thấy Trần Chỉ Chỉ trong toilet, nhìn từ phía sau, cặp mông tròn trịa ấy đang hướng lên, như thể cô đang mời anh đem côn thịt đến đút vào.
Đặng Cảnh Trạch lắc đầu, cô bé mới 17 tuổi! Mình đang nghĩ gì thế?
Nghĩ đến những suy nghĩ về Trần Chỉ Chỉ của mình, Đặng Cảnh Trạch thấy mình không phải người! Anh bước vào phòng tắm, bật vòi hoa sen tắm bằng nước lạnh, qua nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cơn nóng cũng biến mất, sau đó nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Trần Chỉ Chỉ mới học cấp 3.
Khi vừa đến cổng trường, cô đã thấy hiệu trưởng Đặng đang đón học sinh trở lại trường ở cổng, Trần Chỉ Chỉ nhớ người đàn ông mình đã gặp cách đây một tháng.
Thời gian qua, cô không gặp lại anh ta.
Cô đã từng xấu hổ hỏi ông nội của mình về anh, đến Tân Đại Địa để tìm thông tin liên lạc của anh, nhưng không tìm được gì.
Người này dường như đã biến mất trong cuộc đời của Trần Chỉ Chỉ, như một hiện tượng ngắn ngủi.
Trước khi Trần Chỉ Chỉ mở miệng hỏi, Hiệu trưởng Đặng đã lên tiếng trước, dặn dò Trần Chỉ Chỉ chăm chỉ học tập và không để phụ lòng hy vọng của ông nội.
Suốt đường đến lớp học trong im lặng, Trần Chỉ Chỉ vừa đi tới cửa đã sững sờ, người đàn ông mà cô đang nghĩ đến lúc này đang đứng trên bục giảng, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy cô đứng ở cửa, anh cau mày: "Học sinh Trần Chỉ Chỉ, sao em thất thần vậy, mau vào lớp ngồi đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...