“Húc ca ca, rời
giường mau…” Tiểu Kiệt túm túm áo ngủ của Doãn Húc còn đang ngủ say, mà
Doãn Húc tựa hồ không có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Trên thực tế Doãn
Húc vẫn luôn tỉnh, chỉ là hắn không muốn rời giường, không muốn đối mặt
với người mà hắn muốn quên mà quên không được.
“Húc ca ca!” Chưa
từ bỏ ý định, Tiểu Kiệt như cũ nỗ lực lay tỉnh hắn. Húc ca ca xảy ra
chuyện gì? Ngày hôm nay muộn vậy rồi mà vẫn chưa có tỉnh, bình thường
đều là hắn gọi tỉnh mình dậy a.
Thấy Doãn Húc không chịu dậy,
Tiểu Kiệt lo lắng: Húc ca ca có phải sinh bệnh rồi không? Cậu lập tức
trèo lên giường Doãn Húc, lấy tay nhẹ nhàng xoa cái trán của hắn.
“Có khi nào lại nóng rần lên rồi?” Tiểu Kiệt vẻ mặt lo lắng nhìn Doãn Húc.
Nghe thấy thanh âm lo lắng của Tiểu Kiệt, Doãn Húc tâm có chút dao động. Nếu như làtrước đây, hắn sẽ không chút do dự đem cậu ôm vào trong ngực! Thế nhưng hiện tại, hắn không thể…
“Anh không sinh bệnh.” Giật ra đôi tay nhỏ bé đang nhẹn nhàng xoa xoa cái trán của mình, Doãn Húc lạnh lùng nói.
“Húc ca ca, Anh tỉnh!” Cuối cùng thấy Doãn Húc mở mắt, Tiểu Kiệt hưng phấn
muốn nhào tới trong lòng hắn, lại bị Doãn Húc tay không lưu tình ngăn
lại.
“Tiểu Kiệt đói bụng rồi, anh đi ra ngoài mua bữa sáng.” Nói xong, liền xuống giường rời khỏi phòng.
Không có cảm giác được sự kì lạ của Doãn Húc, Tiểu Kiệt lên tiếng nhảy xuống giường đi theo phía sau Doãn Húc.
“Tiểu Kiệt, bài tập hè làm xong rồi sao? Sắp khai giảng rồi.” Thấy bóng dáng nho nhỏ vẫn đi theo phía sau, Doãn Húc mở miệng.
“Còn chưa có xong, còn có một chút.” Tiểu Kiệt đắc ý cười cười.
“Vậy đi làm xong đi!” Xoay người, Doãn Húc nghiêm túc nhìn Tiểu Kiệt.
“Tiểu Kiệt muốn Húc ca ca giúp!” Nắm lấy tay Doãn Húc, Tiểu Kiệt ngây thơ làm nũng. Húc ca ca còn chưa làm bài tập cùng cậu a.
“Không được! Em tự mình làm đi!” Kìm xuống đau lòng, Doãn Húc run rẩy nói ra những lời này.
“Vì sao a?” Con mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Doãn Húc. Trước đây, mặc kệ cậu đưa ra yêu cầu gì, Húc ca ca đều sẽ đồng ý, thế nhưng hiện tại…
“Có phải Tiểu Kiệt không ngoan, muốn làm anh tức giận?” Cắn chặt môi dưới, Tiểu Kiệt khổ sở buông ra áo của hắn.
“Ai…” Doãn Húc ngồi xổm xuống, gạt đi giọt nước mắt đã chảy ra viền mắt.
Thực sự là! Kiên trì tới cuối cùng, hắn chính là đánh không lại nước mắt của cậu…
“Tiểu Kiệt không có không ngoan, thế nhưng bài tập là phải tự làm mới đúng a, thầy giáo cũng đã nói qua đúng không?” Ham muốn được ôm lấy Tiểu Kiệt
ngừng lại, trái lại vỗ vỗ lên vai cậu.
“Dạ…” Tiểu Kiệt hấp hấp mũi.
“Ngoan, anh ra ngoài mua bữa sáng, Tiểu Kiệt sẽ được ăn bánh kem.” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng Doãn Húc rời đi, Tiểu Kiệt cảm thấy cảm giác cô đơn nói không nên lời…
Doãn Húc đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm.
Nghĩ đến Tiểu Kiệt khóc, trong lòng Doãn Húc hối hận không ngừng.
“Xin lỗi… Thế nhưng… Anh chỉ có thể làm như vậy…” Mở ra nước lạnh dội lên
người, Doãn Húc không cảm nhận được cái lạnh một chút nào…
Ngỳ
khai giảng rất mau sẽ tới, thế nhưng đối với người đang tâm loạn như
Doãn Húc mà nói thì đây chính là cơ hội trốn tránh tốt nhất. Chỉ cần đến khai giảng, thời gian hắn cùng Tiểu Kiệt ở chung sẽ ít đi, như vậy đối
với tình cảm của hắn… Hẳn là cũng có thể nhạt đi?
Đối với sự lạnh nhạt của Doãn Húc, Tiểu Kiệt cũng dần dần có thể cảm giác được.
“Húc ca ca, ngày hôm nay anh chưa có hôn Tiểu Kiệt!” Tiểu Kiệt nhắc nhở Doãn Húc.
“Tiểu Kiệt là con trai, sao có thể luôn muốn anh hôn em a? Nếu như bạn học
của em mà biết được sẽ cười em nha!” Vỗ vỗ đầu Tiểu Kiệt, Doãn Húc cười
cười nói.
“Thế nhưng…”
“Ngoan, nhanh đi ngủ, ngày mai còn khai giảng nữa.” Cắt đứt lời Tiểu Kiệt, Doãn Húc nói xong liền rời đi.
Húc ca ca… Có phải đã ghét Tiểu Kiệt rồi hay không…
Ôm lấy con hà mã màu lam bên cạnh, Tiểu Kiệt khổ sở hỏi.
Mà Doãn Húc cùng lúc đó:
“Ngủ ngon, bảo bối của anh.” Doãn Húc hôn môi heo con, sau đó đem nó ôm vào trong ngực.
Hai người chỉ có thể đối vật thay thế mà thẳng thắn, mà đối phương chân chính… lại nghe không được…
Sau khi mất đi sự ngọt ngào, tâm tình tưởng niệm sự ngọt ngào đó sẽ hình thành nên sự đau xót…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...