Cô thừa nhận khi đó mình ích kỷ, vì tham vọng, vì tình cảm nhất thời với nam nhân khác mà tự mình đánh rơi mất một người đàn ông tốt như Cao Lãng.
Bấy giờ cô hối hận rồi! Cô muốn quay lại với anh! Muốn đồng hành cùng anh đi hết cuộc đời, trở thành vợ chồng đầu ấp tay gối mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Chỉ có điều hối hận đã quá muộn!
Người qua đường nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước nhà hàng Pháp, nước mắt đầm đìa, cơ thể run rẩy như muốn ngã khụy, ánh mắt bi thương nhìn theo một hướng xa xăm thì không khỏi đau xót.
Châu phu nhân đi cùng con trai đang vui vẻ trò chuyện cũng bị dáng vẻ của cô gái làm cho tò mò.
Càng tiến lại gần, càng cảm thấy quen mắt.
Đến lúc trông thấy rõ diện mạo, bà liền kinh ngạc kêu lên:
" Trời ơi Tiểu Lị, là cháu sao? "
Nghe thấy có người gọi, Đồng Giai Lị quay sang.
Là một người phụ nữ trung niên và một cậu trai trẻ.
Mắt cô nhòa lệ, căn bản không nhận ra là ai.
Nhưng thanh âm này cô cảm thấy có chút quen quen, hình như là giọng nói đã rất lâu rồi mới được nghe lại.
Đồng Giai Lị quét mu bàn tay lên lau nước mắt, lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ ở trước mặt là ai.
Như khúc củi lênh đênh trên dòng nước vô tận bất ngờ tìm được bến bờ, cô không nghĩ ngợi gì mà ôm chầm lấy Châu phu nhân khóc nấc.
Hạ Liên theo bản năng cũng mở rộng vòng tay đón lấy cô, vỗ về an ủi:
" Tiểu Lị đừng khóc! Có chuyện gì từ từ nói! "
"
Châu khu nhân không biết trước kia là Đồng Giai Lị phản bội Cao Lãng, chỉ nghĩ rằng thời gian đó khó khăn, anh mới bước ra đời không thể gánh vác tất cả nên đã chia tay cô.
Do vậy bà đối với Đồng Giai Lị vẫn rất tốt, đồng thời thầm trách cứ thằng cháu Cao Lãng bạc tình, vì thiếu ý chí nghị lực mà bỏ qua một đứa con gái tài sắc vẹn toàn như cô.
Tuy vui mừng vì bây giờ Cao Lãng đã tìm được bạn gái mới, nhưng trong lòng bà thực sự vẫn luôn đau đáu và tiếc nuối cho mối tình 5 năm của anh và Đồng Giai Lị.
Nói đi cũng phải nói lại, trước lốt vỏ điềm đạm trưởng thành mà Đồng Giai Lị vẫn hằng ngày gầy dựng, không ai có thể nhìn ra được trước đây cô là một người tham vọng đến nhường nào.
Cô thậm chí từng một chân đạp hai thuyền, còn chưa chia tay anh nhưng đã quen người khác.
Bà Liên không biết, không có nghĩa Châu Sở Kiệt cũng chẳng hay.
Cậu cũng là một trong những anh em chí cốt của Cao Lãng, chuyện giữa anh và Đồng Giai Lị cậu rất rõ.
Vì vậy trước một màn nước mắt nước mũi của cô ta, Châu Sở Kiệt không những mủi lòng thương hại còn cực kỳ chán ghét.
" Hai người ở lại nói chuyện đi, con vào trong với Tư Duệ trước! "
Không đợi bà Liên lên tiếng, cậu đã xoay người đi vào trong nhà hàng.
Đồng Giai Lị vì câu nói của cậu mà quên cả khóc.
Trước đó vài phút, cô còn hoài nghi Tư Duệ nói đi cùng Châu phu nhân và con trai bà ấy là nói dối vì không muốn để Cao Lãng biết rằng mình theo dõi anh.
Hóa ra lại là sự thật!
Mà Châu phu nhân đi cùng cô, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Trong khi Đồng Giai Lị còn suýt không nhận ra giọng nói của bà.
Với anh cô đã trở nên xa lạ, Đồng Giai Lị không muốn đối với những người thân của anh cũng như vậy! Cô không muốn Tư Duệ chiếm được tình cảm của họ! Cô không muốn Tư Duệ cướp mất vị trí của cô trong lòng ai! Cô không muốn!
Nghĩ đến đây, Đồng Giai Lị vô thức siết chặt tay, đôi mắt đẫm lệ hằn lên tia máu vì cơn ghen tức.
Cô hít một hơi sâu trấn tĩnh, vòng tay siết chặt Châu phu nhân trong lòng.
Bà vẫn còn rất quý cô, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này!
________________________________
Không giống với sự thanh tĩnh của nông thôn, đêm mùa đông ở trung tâm thành phố dù tiết trời lạnh lẽo cắt da cắt thịt vẫn sầm uất tất bật.
Chiếc BMW với tốc độ vừa phải lướt trên con đường rực rỡ ánh đèn.
Thế nhưng lòng anh lại sầu tư, rối bời.
Lát nữa, anh phải giải thích với cô như thế nào đây
Dù nắm chắc trong tay vô lăng, Cao Lãng vẫn không thể giữ được niềm tin của Tư Duệ dành cho anh.
Phía trước là một ngã tư đang hiển thị đỏ.
Cao Lãng phanh xe lại, không kìm được thở dài một tiếng.
Có lẽ do trời tuyết nên trên đường không có mấy xe, người dân chủ yếu đi bộ dạo phố, vừa hay tập thể dục rèn luyện cơ thể.
Liếc mắt nhìn bảng đồng hồ điện tử, bây giờ đã là chín giờ kém mười lăm, anh còn chưa lái xe về tới nhà, chẳng biết khi nào thì Tư Duệ ăn tối với Châu phu nhân xong nhỉ?
Đèn giao thông từ màu đỏ chuyển sang xanh, Cao Lãng lại cho xe chạy.
Vừa lái đến giữa ngã tư, một chiếc vận tải khác ở con đường bên tay phải như hung thần đột nhiên lao ra, đâm thẳng vào xe của anh.
Chiếc BMW bị văng ra rất xa, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng tam đảo cuối cùng bị một cột điện chặn lại.
" Duệ… Duệ… "
________________________________
Choang.
Tư Duệ bần thần nhìn tách trà rơi trong tay rơi tự do xuống mặt đất vỡ tan tành.
Thanh âm của thủy tinh vỡ vụn đinh tai nhức óc như một tín hiệu cảnh báo.
Mí mắt cô từ lúc bước vào trong nhà hàng đến tận bây giờ chẳng hiểu sao cứ giật giật liên hồi.
Châu Sở Kiệt nhìn dáng vẻ như người mất hồn của cô, chân mày không khỏi nhíu chặt:
" Làm sao thế? "
" Này! "
Phải đến tiếng gọi thứ hai, Tư Duệ mới choàng tỉnh ngước lên nhìn xem ai gọi, mí mắt lại giật thêm mấy cái nữa:
" Ơi? "
" Tôi hỏi cậu làm sao thế? Làm vỡ tách rồi! Thật là phiền chết đi được! "
Tư Duệ lại nhìn xuống dưới chân, không gì khác là một mớ hỗn độn.
Mảnh thủy tinh cùng nước trà đỏ đậm rơi vãi tung tóe trên sàn nhà sáng bóng, trông cực kỳ khó coi.
Cô hoàng hồn tá hỏa, một lần nữa ngẩng đầu nhìn cậu dở khóc dở cười:
" Tôi… tôi… "
" Bỏ đi! Tí nữa có người tới dọn dẹp! "
Cậu xua tay, lời vừa dứt liền có một người lao công vội vàng chạy tới thu dọn hiện trường.
Tư Duệ muốn nói gì đó, mí mắt lại giật giật.
Không hiểu sao trong lòng cô đang cực kỳ khó chịu, một nỗi bất an chẳng biết từ đâu xông tới vây bám khắp tâm tư, trái tim thậm chí có chút nhức nhối kỳ lạ.
Cô đưa tay dụi mắt, bắt gặp cái nhìn đầy khó hiểu của Châu Sở Kiệt:
" Từ nãy tới giờ mí mắt cậu giật mãi, ổn chứ? "
" Ừ! " Tư Duệ gật đầu, cũng thôi dụi mắt: " Cô Châu sao chưa thấy tới nữa? "
" Gặp người quen nên đi tán gẫu rồi! Cứ ăn tiếp đi không cần đợi! " Biết quan hệ giữa anh trai và Tư Duệ hiện tại, cậu càng không buồn nói cho cô biết sự xuất hiện của Đồng Giai Lị ban nãy.
Nghe vậy, Tư Duệ cũng không hỏi thêm nữa.
Với mí mắt giật giật liên tục, cô gắp đại một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt.
Mùi vị không tệ, nhưng chẳng còn tâm trạng thưởng thức.
Trong túi áo khoác máng trên ghế, điện thoại bỗng réo chuông inh ỏi.
Tư Duệ máy móc lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị là 'Lãng' không nghĩ ngợi gì liền bấm nút nghe.
Bên kia truyền đến giọng nói khẩn trương của một người đàn ông, nhưng không phải anh.
Sắc mặt của cô thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Bàn tay cầm điện thoại run rẩy cuối cùng không cầm chắc được mà để rơi tự do.
Lạch cạch lạch cạch.
Chiếc Xiaomi Mi 11 Ultra vô lực lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tai Tư Duệ như ù đi, cổ họng tắc nghẽn, môi mấp máy mãi không nói thành lời, chỉ có nước mắt là vô thức rơi lã chã.
Bàn tay thon nhỏ vẫn cứng đờ bên sườn mặt, đôi đồng tử nâu sẫm dường như cũng bất động theo, dán chặt lên người đối diện một cách kinh sợ.
Châu Sở Kiệt dừng ăn, nhíu mày nhìn cô.
Ý thức được dường như có chuyện chẳng lành, cậu nhanh nhẹn đứng dậy nhặt điện thoại lên.
Đầu dây bên kia vẫn còn chưa cúp máy, không ngừng gọi với sang.
" Alo cô Duệ? Cô có còn nghe không? Bạn trai cô đang được đưa tới bệnh viện trung tâm, cô mau đến đó đi! Anh ấy bị xe tải đâm trúng, bị thương rất nặng! "
Nghe xong, bàn tay cậu cuộn thành nắm đấm, hít lấy một ngụm khí lạnh trấn tĩnh:
" Tôi biết rồi! Cảm ơn! "
Dứt câu, Châu Sở Kiệt chủ động tắt máy.
Quay sang xốc Tư Duệ đứng lên, bàn tay to lớn nắm chặt hai vai mảnh khảnh, hạ giọng nhất có thể nói với cô:
" Ngô Tư Duệ, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì! Cậu nín khóc cho tôi! "
Cậu biết bây giờ cô đang rất lo lắng và hoảng loạn.
Nhưng trước những tình huống chẳng ai ngờ đến như vậy, điều con người ta cần nhất chính là sự bình tĩnh đối mặt.
" Đi thôi! Đến bệnh viện! "
Nói rồi Châu Sở Kiệt trực tiếp nắm lấy bàn tay run rẩy của Tư Duệ chạy một mạch xuống tầng.
Lúc chuẩn bị lên xe, bước chân của Tư Duệ bỗng khựng lại:
" Châu Sở Kiệt, còn cô Châu? "
" Lên xe! " Cậu không kiên nhẫn buông một câu, Tư Duệ còn chưa kịp thắt dây an toàn, xe đã phóng đi như một mũi tên thần tốc đến bệnh viện trung tâm thành phố.
______________________________
Vụ tai nạn xe nghiêm trọng bất ngờ xảy ra với Tổng Giám Đốc Cao thị - Cao Lãng rất nhanh chóng đã được báo chí và các bảng tin lan truyền rộng rãi khắp cộng đồng.
Người dân thành phố nói chung và cả nước nói riêng hầu như chẳng ai là không biết tới.
Ai nấy đều kinh ngạc, xuýt xoa.
Có người lo lắng, cũng có kẻ vui sướng ăn mừng.
Ngồi trên ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, một nam một nữ không ngừng đưa mắt lên nhìn bảng đèn màu đỏ hiển thị trước cửa.
Châu Sở Kiệt đứng dựa vào tường, hai tay cho vào túi quần thể thao, dáng vẻ im lìm bất động.
Gương mặt điển trai lạnh lùng của cậu không biểu lộ cảm xúc gì.
Trái lại với sự bình tĩnh ấy, Tư Duệ lại đứng ngồi không yên, vừa thấp thỏm, vừa lo sợ đến run rẩy.
Trời lạnh, bên ngoài tuyết rơi ngày càng nhiều, hai mắt cô vì khóc mà trở nên sưng húp, cả gương mặt non nớt bình thường trắng nõn ửng hồng nay đỏ bừng và tèm nhem nước mắt.
Chỉ mới khoảng một tiếng trước, cô còn đang giận anh.
Nghĩ lại thì cô vì cái gì mà giận anh chứ?
Giận anh, đuổi anh, để rồi có kết quả thế này đây! Tất cả chỉ vì một người phụ nữ khác, có đáng không?
______________________________
-Còn tiếp-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...