Sau sinh nhật, Tư Duệ vẫn tiếp tục những ngày tháng đến lớp học như thường lệ.
Bất ngờ là Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy cũng biết sinh nhật cô, nhưng hôm đó là ngày nghỉ nên không thể tặng quà.
Thế là họ quyết định tặng bù vào hôm nay.
" Duệ Duệ sinh nhật vui vẻ! " Cả hai cô nàng đồng thanh nói, đồng thời đưa đến trước mặt Tư Duệ hai hộp quà được đóng gói cẩn thận.
Bên ngoài bao giấy hoa tinh tế, trên hộp còn thắt một sợi ruy băng lớn hình nơ màu hồng nhạt rất xinh xắn, đính kèm là một tấm thiệp đề bốn chữ: Chúc Mừng Sinh Nhật!
Tư Duệ ái ngại một lúc vẫn vui vẻ nhận lấy, cảm ơn rối rít.
Bỗng từ đằng xa, một dáng người thư sinh cao ráo không nhanh không chậm tiến lại gần chỗ cả ba đang đứng.
Phát hiện có người đến, Lý Kỳ Nhan khẽ quay sang nhìn, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc:
" Chủ nhiệm Tần! "
Lý Kỳ Nhan gọi chào một tiếng, Tư Duệ và Hàn Tiểu Hy cũng đảo mắt nhìn theo.
Giây phút nhìn thấy thầy giáo chủ nhiệm mới của lớp, cả người Tư Duệ bỗng trở nên cứng đồ, cảm giác như lại sắp có chuyện gì không vui xảy ra.
" Thầy có chuyện gì cần chúng em giúp đỡ ạ? "
Thấy thầy, Hàn Tiểu Hy nhanh nhẹn cất tiếng hỏi.
Tần Khiêm nhìn cô một cái, sau đó chuyển sang Tư Duệ trầm giọng nói:
" Ngô Tư Duệ, mời em theo tôi có chút việc! "
Quả nhiên, linh cảm của cô không bao giờ sai.
Tư Duệ mím môi, vẫy tay với Hàn Tiểu Hy và Lý Kỳ Nhan rồi ôm hai hộp quà nối gót theo sau thầy.
" Không biết thầy ấy gọi Duệ Duệ có chuyện gì nhỉ? " Hàn Tiểu Hy khó hiểu hỏi, mắt vẫn chăm chú dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của Tư Duệ.
Lý Kỳ Nhan trầm ngâm một lúc, quyết định kéo Hàn Tiểu Hy trở về lớp:
" Chắc là gia đình gọi có việc! "
" Hình như Duệ Duệ chưa bao giờ kể cho chúng ta nghe chuyện của cậu ấy nhỉ? "
" Ừ! " Lý Kỳ Nhan gật đầu " Mình nghĩ cậu ấy còn có điều khó nói! "
_______________________________
Sau khi rời đi, Tần Khiêm dẫn cô đi đến phòng giáo viên.
Hiện giờ còn rất sớm, các giáo viên hầu như đều chưa có mặt.
Vừa bước vào, Tư Duệ đã liền nhận ra bóng lưng quen thuộc của một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên bàn trà.
Là Mạc Tư Nhan - mẹ cô.
Bước chân khựng lại, Tư Duệ bỗng cảm thấy hồi hộp lo sợ, muốn xoay người rời đi ngay lập tức.
Tại sao bà lại tìm đến cô?
Tư Duệ thừa nhận mình bây giờ hệt như một con nhím xù lông để bảo vệ bản thân.
Thứ cô muốn trốn tránh ở đây không phải nguy hiểm mà là quá khứ, là người mẹ đã sinh ra cô.
Như nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, Mạc Tư Nhan vội ngoảnh đầu ra.
Đập vào mắt bà là hình ảnh thiếu nữ mảnh mai trong bộ đồng phục mùa đông của trường Hoàng thành phố C.
Tuy khoác trên mình bộ trang phục danh giá, nghiêm chỉnh nhưng ở Tư Duệ vẫn luôn toát ra vẻ năng động và mang nét dễ thương trong sáng đặc trưng của một nữ sinh trung học.
Tuy mới gặp nhau cách đây không lâu nhưng thoạt đầu, Mạc Tư Nhan chút nữa đã không nhận ra Tư Duệ.
Khí chất của cô bây giờ hoàn toàn khác biệt với đứa con gái hôm nào còn mặc áo sơ mi quần jeans đơn giản tới tìm bà.
Thấy Tư Duệ cứ đứng đực ở cửa không chịu vào, lại quan sát phản ứng không nói thành lời của mẹ kế.
Tần Khiêm bất đắc dĩ thở dài, xoay người nói với cô:
" Em vào trong gặp mẹ đi! Dì có chuyện cần nói với em! "
Lúc này, Tư Duệ mới choàng tỉnh.
Cô thu hồi tầm mắt đặt trên người mẹ kia, "Vâng!" một tiếng rồi chậm rãi bước vào.
" Ngồi xuống đi! "
Đi đến trước bàn trà, Tần Khiêm lại hạ giọng nói.
Cô không ý kiến, đi đến gần đầu ghế bên kia, cách một khoảng trống chừa chỗ cho thầy.
Chờ Tần Khiêm yên vị trước, Tư Duệ mới dám ngồi xuống.
Mạc Tư Nhan từ đầu chí cuối không giây phút nào rời mắt khỏi người cô.
Chỉ sợ chớp một cái đứa con gái này sẽ lại vụt mất như ngày đó.
Nhớ lại, lòng bà bỗng trở nên đau nhói.
Thấy bà vẫn chăm chú nhìn mình, đáy mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.
Tư Duệ không khỏi bồn chồn, có chút khó chịu trong lòng.
Người phụ nữ này là mẹ của cô, nhưng cô lại không tài nào nhìn ra được bà đang nghĩ gì.
Hoặc có lẽ do khoảng cách giữa hai người đã quá xa, không chỉ đơn giản là quãng thời gian 10 năm thiếu hụt tình cảm nữa, mà còn là một đứa bé gái, một danh phận cao quý của bà.
Cuối cùng, Tư Duệ khẽ hít một hơi sâu, bình tĩnh ngước lên mỉm cười khách sáo, mở lời trước.
" Tần phu nhân tìm con không biết là có chuyện gì vậy ạ? "
Nét mặt Mạc Tư Nhan thoáng chốc cứng đờ.
Động tác rót trà của Tần Khiêm cũng khựng lại giây lát.
Anh quay mặt nhìn cô, không nói gì lại tiếp tục rót trà.
Mạc Tư Nhan nén lại sự run rẩy trong lòng, bà biết bà có lỗi với con gái, hiện tại không thể vì câu nói kia, vì tiếng gọi 'Tần phu nhân' mà trách cứ cô được.
Bà muốn hỏi thăm cô, nhưng không biết phải nói thế nào, lại sợ làm ảnh hưởng đến giờ học nên cũng không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Bà lấy trong túi xách ra một phong thư, đưa đến trước mặt Tư Duệ, dịu giọng nói:
" Đây là số tiền mà mẹ nợ A Hạo và con, cảm ơn hai con đã thay mẹ trả nợ! Còn có một khoản là mẹ muốn bù đắp cho hai đứa! "
Bù đắp? Tư Duệ chợt cảm thấy thật nực cười.
Tình cảm vốn có thể bù đắp bằng đồng tiền như cách mẹ ruột của cô đang làm ư?
Còn có…
" Trả nợ? " Nghe vậy, Tư Duệ không khỏi nhíu nhíu mày: " Khi nào ạ? "
Mạc Tư Nhan cả kinh:
" Con không biết sao? "
Cô lắc đầu, cầm lấy phong thư mở ra xem.
Bên trong có hai tờ chi phiếu, một cái đề 120 triệu, cái còn lại đề 80 triệu.
Nhiều tiền thế này, cô đã giúp bà trả nợ khi nào chứ? Còn có Ngô Hạo nữa?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhét lại hai tờ chi phiếu vào bên trong phong bì, Tư Duệ nghiêm túc nhìn bà, ánh mắt kiên định quyết không bỏ qua chuyện này, buộc bà phải giải thích cho ra lẽ.
Mạc Tư Nhan do dự một lúc, vốn định thuận theo không nói cho cô biết.
Tránh cho cô có cái nhìn khác về mình.
Nhưng đối diện với ánh mắt vừa kiên định vừa lạnh lùng kia, bà chỉ có thể thở dài.
Không nói ra sợ quan hệ mẹ con giữa hai người còn trở nên tồi tệ hơn.
" Tiểu Duệ, thú thật năm đó mẹ bỏ đi, để lại cho Ngô Tiến và các con một khoản nợ không nhỏ.
Chủ nợ là một người quen, nhưng cũng chỉ ở mức độ xã giao.
Dạo trước khi để dành ra được đủ tiền, mẹ đã đem đi trả.
Nhưng ông ấy bảo hằng tháng từ mười năm trước đã có một cậu thanh niên tên Ngô Hạo thanh toán rồi, vừa hoàn nợ cách đây không lâu, cả gốc lẫn lãi.
Mẹ quay về nhà cũ tìm người nhưng có vẻ đã bị san lấp mặt bằng rồi.
Thế nên...!" Nói đoạn nhìn sang Tần Khiêm: " Mẹ nhờ Tần Khiêm giúp, gọi con ra để giải quyết.
Hai đứa chắc đã vất vả lắm! Mẹ rất cảm kích các con! "
Tư Duệ ngớ người, dường như không thể tiêu hóa được hết lời Mạc Tư Nhan nói.
Mẹ cô trốn nợ đã đành, Ngô Hạo vậy mà giúp bà thanh toán nợ nần trong suốt ngần ấy năm ư?
Bỗng chốc, những sự ám ảnh trong ký ức ùa về.
Lời mắng nhiếc vô tình, những phát roi tàn nhẫn, gương mặt hùng hổ dữ tợn,...!Tất cả đều như một bóng ma đáng sợ, kinh hãi đang bủa vây lấy cô - ký ức tệ hại về người anh trai cùng cha khác mẹ.
Ngô Hạo lớn hơn cô 10 tuổi.
Còn nhớ thời điểm Mạc Tư Nhan bỏ đi, Tư Duệ mới bảy tuổi.
Ngô Hạo sau đó đều đi sớm về khuya, có khi còn đi suốt đêm không cả về nhà.
Cha bảo với cô rằng anh trai vừa đi học vừa đi làm cùng ông.
Quãng thời gian đó, anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, hờ hững với cha và xem cô như kẻ thù.
Cứ vậy, Ngô Hạo tốt nghiệp với học lực khá tốt nhưng anh không học đại học mà tiếp tục đi làm cả ngày, đến tối muộn mới trở về.
Dần dà, không hiểu sao lại lăn vào rượu chè, cờ bạc.
Nhiều lần vì quá say mà làm sai sót nên bị đuổi việc.
Cũng có lần mất việc do kích động đánh nhau với khách hàng.
Từ đó, Ngô Hạo không đi làm nữa, nhưng vẫn thường xuyên không có ở nhà.
Tư Duệ đoán anh ta tụ tập đi đánh bạc rồi cũng mặc kệ.
Vì cô chẳng còn dư thời gian mà quan tâm.
Lên 16 tuổi, do cha đột nhiên trở bệnh nặng không thể đi làm được nữa.
Tư Duệ cuống cuồng xin việc ở khắp nơi nhưng người ta đều không nhận trẻ vị thành niên.
Đến cuối cùng do xót thương cho hoàn cảnh gia đình cô mà ông chủ tiệm bánh ngọt gần nhà đã nhận cô vào làm.
Buổi sáng cô dậy 4 giờ đến tiệm bánh, làm đến 7 giờ kém 15 thì lên trường.
Trưa về nhà phụ cha cơm nước, nghỉ ngơi chốc lát rồi lại phải mau chóng đi đến tiệm bánh làm tiếp.
Hôm nào không có tiết học chiều, cô sẽ làm một mạch đến gần khuya.
Vì vậy, sinh hoạt ở nhà, Ngô Hạo cùng cha làm gì Tư Duệ căn bản không hay cũng chẳng biết.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, anh ta rất thường hay chờ cô trở về rồi vòi tiền.
Bảo là đi mua rượu bia hoặc đánh bạc.
Hai chữ "trả nợ" gì đó tuyệt nhiên chưa bao giờ được nhắc đến.
Hơn nữa, bộ dáng của Ngô Hạo lúc đó rất tiều tụy, lại vô cùng nhếch nhác, trên tay luôn luôn cầm một chai bia, xung quanh lon lóc vứt đầy.
Tư Duệ trông thấy cảnh đó, không giận thì cũng là căm ghét tột độ với một nỗi sợ anh ta xông tới, không kiềm chế được cầm chai bia đập lên đầu mình.
Mỗi lần như vậy cô bảo không có, thì Ngô Hạo sẽ tức giận mắng chửi cô, chửi chán thì lôi cả Mạc Tư Nhan vào.
Tư Duệ im lặng thì chốc nữa mọi chuyện sẽ lắng xuống, nhưng hễ mà cô lên tiếng cãi lại thì anh ta sẽ không ngại xuống tay với cô.
Thật không thể ngờ được sau tất cả những chuyện đó, người anh cùng cha khác mẹ tàn bạo vô tình là đang âm thầm trả nợ thay mẹ cô.
Mà số nợ kia, cô đến tận bây giờ cũng mới hay biết.
_______________________________
-Còn tiếp-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...