10 Triệu Một Đêm Em Đi Không


Đang suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên làm Tư Duệ sực người.
" Con gái! "
Tư Duệ quay đầu, đập vào mắt cô là dáng hình quen thuộc của một người phụ nữ.

Chính xác thì đó là mẹ cô!
Mạc Tư Nhan bước đến bên cạnh Tư Duệ, niềm nở chào hỏi Cao Thành, còn cảm ơn ông vì đã mời bà tới đây.

Cao Thành lái xe lăn đi đến trước mặt hai mẹ con:
" Đó là điều tất nhiên! Hôn lễ sẽ không thể diễn ra nếu thiếu vắng bà! "
Mạc Tư Nhan mỉm cười, đoạn nhìn sang Ngô Tiến, bà gật đầu một cái với ông.
" Đã lâu không gặp, ông có khỏe không? "
Ngô Tiến cũng rất tự nhiên đáp lại, giống như đây chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa bọn họ.

Tình cảm nhiều năm trước, tựa hồ chưa bao giờ tồn tại.
" Tôi khỏe, còn bà, cuộc sống hiện tại như thế nào? "
" Rất tốt! Cảm ơn ông! "
Dứt câu, bà nhìn sang Tư Duệ:
" Tưởng Tâm không ở cùng con à? "
Tư Duệ chỉ vào bên trong tòa nhà:
" Tưởng Tâm bị anh Hạo bế đi rồi thưa mẹ! "
" Chà! Đã lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy Tưởng Tâm, từ lúc con sinh nó ra cho đến tận bây giờ.

Mẹ nhớ hai đứa lắm! "
Tư Duệ gượng cười rồi lại cúi gằm mặt.

Đúng vậy! Sau những chuyện đã xảy ra, cô vẫn là chưa thể đối diện với mẹ mình một cách bình thường được.

Tuy lúc hạ sinh Tưởng Tâm, ngoài mẹ Thanh từ tận Đông Sơn lên chăm sóc cô, còn có cả Mạc Tư Nhan hằng ngày kề cận.

Khi ấy, Tư Duệ thật sự đã bị sự săn sóc chu đáo của bà làm cho mềm lòng.

Cô một lần nữa khao khao được mẹ mình yêu thương như vậy mãi mãi.

Nhưng bỗng một hôm, bà không tới, kể từ đó về sau cũng chẳng bao giờ xuất hiện nữa.

Niềm tin yêu mãnh liệt trong cô cũng cùng lúc sụp đổ, giống như ánh lửa cuối cùng còn sót lại của người đi rừng đêm bị cơn gió thổi tắt.
Tư Duệ mỉm cười, tìm cớ thối lui.

Cô đi đến phòng chuẩn bị bế lại bé con từ tay Ngô Hạo:
" Để em! Anh mau ra xe rước dâu đi kẻo muộn! Khách cũng tới đông đủ cả rồi! "
" Em có đi cùng không? "
Ngô Hạo đứng dậy chỉnh lại trang phục.

Chợt phát hiện trên vai áo bị thấm lại một ít nước dãi của Tưởng Tâm.

Mà Tư Duệ lúc này cũng trông thấy, cô hoảng hốt, vội tìm giấy lau cho anh:
" Thật sự xin lỗi anh Ngô Hạo! "
" Không sao! Để anh! "
Ngô Hạo muốn lấy miếng giấy trên tay cô nhưng Tư Duệ không cho.
" Em làm được! "
Lúc này, Tưởng Tâm bỗng kêu lên:
" Mẹ, khách kìa! "
Cả hai cùng lúc ngoái đầu nhìn lại, là Mạc Tư Nhan.

Bà đứng ngoài cửa nhìn vào, thất thần một lúc.
Hai đứa trẻ năm nào vẫn luôn gây gổ xích mích với nhau, lớn lên căm hận, day dứt lẫn nhau, tưởng chừng như không thể cứu vãn.

Bây giờ lại có thể hòa thuận lo nghĩ cho đối phương như vậy.

Mạc Tư Nhan nở nụ cười hạnh phúc của một người mẹ dành cho đàn con khi chúng đã trưởng thành, bà đi tới, dang rộng vòng tay đón tất cả vào lòng:
" Lỗi lầm quá khứ, mẹ thật sự xin lỗi! Mẹ có lỗi với hai con, có lỗi với gia đình chúng ta! Mẹ thực sự xin lỗi! "
Ngưng một lúc, Mạc Tư Nhan quan sát vẻ mặt của cả hai lại nói tiếp:
" Nhưng bây giờ nhìn thấy hai con có thể hòa thuận đối xử tốt với nhau như vậy, thấy cha các con khỏe mạnh và vui vẻ như vậy, mẹ vui lắm! "
" Cho dù có chuyện gì xảy ra, hãy cứ luôn mỉm cười và và sống hạnh phúc như vậy các con nhé! "
Tư Duệ nhìn Ngô Hạo, anh cũng đưa mắt nhìn cô, cuối cùng dừng lại trên người Mạc Tư Nhan.

Anh cười nhạt:
" Cảm ơn dì! "
Nói đoạn đặt tay lên vai Tư Duệ, vỗ nhẹ.
Tư Duệ bừng tỉnh, đột nhiên không biết phải nói gì.


Cô của hiện tại, cảm thấy có mẹ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mạc Tư Nhan hết lần này đến lần khác cho cô tình thương rồi lại dập tắt nó, khiến cô không còn muốn tin tưởng trông mong điều gì.
Mạc Tư Nhan giống như đọc được tâm tư của cô.

Bà đành lảng sang chuyện khác:
" Để mẹ bế Tưởng Tâm, ngày trọng đại của anh con nhất định phải có mặt mọi lúc mọi nơi! "
Không đợi cô trả lời, Mạc Tư Nhan đã trực tiếp bế lấy Tưởng Tâm.

Tư Duệ muốn từ chối, lại thấy Tưởng Tâm có vẻ thích bà.

Tuy lần đầu tiên gặp nhau, con bé mới chỉ 7 tháng tuổi, nhưng bây giờ lại có thể quấn quýt với Mạc Tư Nhan như vậy, đúng là chỉ có máu mủ ruột thịt mới làm được điều đó!
Cô thầm thở dài:
" Vậy phiền mẹ ạ! "
___________________________________
Từ Thành Hoa đến nhà gái không quá xa, đi xe qua mấy con đường là tới.

Đoàn rước dâu bao gồm chú rể, phụ rể bê tráp và một số khách đi cùng sau khi làm xong các thủ tục thì sẽ lên phòng " cướp dâu ".
Tư Duệ cũng đi theo lên tầng lầu, hành lang tối tăm trống vắng chẳng có lấy một bóng ma.
Cô chậc lưỡi cười khổ, đột nhiên cảm thấy các cô nàng thật bày trò, chính là không muốn để anh trai cô lấy vợ đây mà!
Ngô Hạo đi đến trước phòng của cô dâu, gõ cửa:
" Diệp Mai Chi, anh tới rồi! Mau mở cửa! "
Ở bên trong vẫn lặng thinh không phản hồi.
Ngô Hạo nhíu mày, lại gọi:
" Không nghe anh nói sao? "
Lúc này, bên trong mới có động tĩnh:
" Mời vào tìm dâu! "
Một giọng nữ dõng dạc vang lên, sau đó, cánh cửa cũng từ từ được mở ra.

Mấy chàng phụ rể hớn hở bước vào xem nhưng chỉ vừa mới đi tới cửa đã bị một màn bên trong dọa sợ hét toáng, sống chết chuồn chạy ba vạn dặm.
" Ôi mẹ ơi ma! "
" Mẹ nó trò đùa ma quỷ gì thế này! "
Trong gian phòng chuẩn bị tối tăm, lạnh lẽo,  cô dâu cùng phụ dâu trong bộ váy cưới trắng tinh, đầu phủ mạng che mặt đứng xếp thành một hàng dài, chờ đợi chàng rể tới đưa đi.
Chỉ tiếc, tất cả đều bị dọa sợ mà chạy mất dép.
Chỉ có Ngô Hạo và Nặc Hiên vẫn đứng đó.

Nặc Hiên phì cười, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền đi đến bên cạnh một nàng dâu.

Cậu mở mạng che mặt của cô, ôn nhu nhìn gương mặt xinh đẹp được che giấu phía sau lớp vải voan:
" Tìm thấy cậu rồi, Nhan Nhan! "
Lý Kỳ Nhan tủm tỉm cười, đánh yêu lên ngực cậu một cái:
" Đừng có mà điêu, cậu thậm chí chả tốn một chút công sức nào để tìm tớ! "
Nặc Hiên cười, chìa khuỷu tay ra cho cô khoác vào:
" Thân thuộc cậu đến vậy còn phải mất công tìm sao? "
" Tại mọi người đều mặc váy cưới mà, rất khó để nhận dạng! "
" Trong mắt tớ, cậu đặc biệt được chưa! Cho dù cậu có mặc cái gì lên người, tớ cũng vẫn sẽ tìm được cậu thôi! "
Nặc Hiên nói đoạn vỗ lên mu bàn tay của Lý Kỳ Nhan:
" Bây giờ, xin mạn phép được hộ tống cô dâu của tôi đi ra bên ngoài nhé! "
Tư Duệ nhìn một màn tình cảm trước mặt cảm thấy hạnh phúc thay, tuy chưa có gì lót dạ nhưng đã muốn bội thực vì nhai phải cơm chó.

Lại nhìn đến Ngô Hạo vẫn đứng đực ở trước cửa, cô gõ gõ lên lưng anh.

Ngô Hạo bừng tỉnh, đi vào bên trong tìm công tắc đèn bật lên.

Căn phòng lập tức sáng sủa trở lại.
Một cô gái tự vén mạng che mặt, tức giận nhìn chú rể mắng nhiếc:
" Tôi bảo các anh vào chọn dâu chứ có phải phá hỏng nghi thức của người ta đâu, mẹ nó! "
Ngô Hạo trừng mắt, cô gái lập tức im bặt, tiếp tục giấu gương mặt xinh đẹp trong chiếc mạng cưới, hậm hực ngồi xuống bàn trang điểm.
Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì, theo bản năng tìm đến người phụ nữ của mình, vén mạng che mặt của cô lên:
" Em cũng có hứng thú với mấy trò này à? Dở chứng không muốn gả cho anh nữa rồi phải không? "
Diệp Mai Chi trợn mắt, dẩu môi:
" Đúng! Đồ đần nhà anh đứng đực ở đó làm gì!? Phụ rể người ta còn bắt phụ dâu đi trước, tình tứ, ngọt ngào, lịch lãm thế kia! Anh làm chú rể mà chỉ biết đần thối nhìn tôi! Thật là quá thất vọng! "
Lúc này, Tư Duệ cũng đã gọi mấy phụ rể trở lại.

Vừa vặn để Diệp Mai Chi xã cơn tức giận:
" Còn các anh nữa! Đường đường là vệ sĩ, chiến binh của Tử Thượng.

Bao năm tay cầm dao súng, áo vấy máu mà lại để thua một cậu nam sinh cấp ba, có còn đáng mặt đàn ông nữa không? Tử Thượng các anh rốt cuộc đào tạo nam nhân thành cái loại nhát chết nào rồi!? "
Cánh đàn ông lúc này câm nín.


Bởi vì cô nói rất đúng, bọn họ nghiễm nhiên không thể cãi lại.

Hàn Tiểu Hy thấy tình hình quá mất hứng, vội lên tiếng giải vây:
" Được rồi được rồi! Dù gì mọi người cũng đã có mặt đông đủ không nên chậm trễ nữa! "
" Đúng đó! Mau lên thôi, sắp đến giờ tiến hành hôn lễ rồi! " Tự Duệ cũng hỗ trợ một câu.
Diệp Mai Chi hừ lạnh, lách sang một bên tránh Ngô Hạo đương đứng trước mặt để đi ra bên ngoài.

Được nửa bước thì bị anh kéo trở về giam chặt trong lòng.
" Ra ngoài trước đi! "
Mọi người nhiều mắt nhìn nhau, cũng không dám không nghe theo, nhanh chóng thối lui ra bên ngoài.

A Sở còn tử tế đóng cửa lại giúp đôi vợ chồng nọ.
Khi mọi người đã rời đi, Diệp Mai Chi vẫn còn tức giận, càng thêm khó hiểu trừng nam nhân trước mặt:
" Anh muốn gì? " Cô cao ngạo hất cằm.
Ngô Hạo không nói không rằng đáp xuống môi cô ngấu nghiến hôn.
***
Lúc hai người từ phòng chuẩn bị trở ra đã là chuyện của mười phút sau.
Diệp Mai Chi bấy giờ đã không còn tức giận nữa, cô ngoan ngoãn để anh dắt đi, chiếc mạng voan che khuất gương mặt xinh đẹp, càng không để cho người ta nhìn thấy, thật ra mặt cô đang đỏ bừng.
Ngô Hạo thì vẫn rất thản nhiên, anh nhìn mọi người đang đứng đợi ở sảnh lớn Diệp gia, nắm chặt bàn tay mềm mại kia, nguyện cả đời không buông.
" Đi thôi! "
_________________________________
Hôn lễ diễn ra trong tốt đẹp, lấy đi bao nhiêu tiếng cười lẫn giọt nước mắt hạnh phúc.

Tiệc cưới được tổ chức theo phong cách Newsstand, hay còn gọi là tiệc đứng.

Trong không gian rộng lớn của phòng tiệc được chia thành năm gian.

Một phần là sân khấu chữ T, lấn sang hai phần kế tiếp dùng để giao lưu, khiêu vũ, hai gian cuối cùng là bàn tiệc, thực khách khi dùng bữa có thể đứng hoặc ngồi và tùy ý chọn món.
Mạc Tư Nhan bế cháu gái đi đến từng bàn tiệc có món con bé thích, chủ yếu đều là bánh kem, bánh ngọt, rau câu.

Bà lắc đầu thở dài, nhưng vẫn vui vẻ hết lòng chiều bé con, lại cảm thấy cô giống hệt Tư Duệ khi con bé.
Trên một bàn tiệc chỉ còn một phần bánh socola cuối cùng.

Bà đi tới, toan gắp vào đĩa cho Tưởng Tâm, lại trùng hợp cũng có người muốn vậy.

Cô gái rụt tay đang cầm kẹp gắp thức ăn về, luống cuống nhìn Mạc Tư Nhan và đứa bé gái:
" Xin lỗi ạ! Để cháu tìm cái khác, bác cứ lấy cho bé con ăn đi ạ! "
" Không sao con cứ gắp lấy mà ăn! Bé con từ nãy giờ ăn nhiều quá rồi, thiếu điều ăn hết cái bàn tiệc thôi! "
Bà nói rồi véo má bé con mà cười một cách cưng chiều.

Cô gái nọ cũng cười, gắp miếng socola vào đĩa, nhưng lại đút cho cô bé con:
" Vậy hai chúng ta cùng ăn nha! "
Bé con há miệng ngậm lấy miếng bánh socola ngọt ngào thơm phức, cười tít mắt:
" Ngon ngon "
" Vậy ăn thêm nhiều miếng nữa! " Cô gái lại đút thêm bánh cho bé con.

Cứ vậy vừa ăn vừa đút cho con bé.
" Bác gái ơi, bé con tên gì vậy ạ? "
Mạc Tư Nhan mỉm cười nhìn cô trả lời:
" Là Tưởng Tâm, cái tên rất hay phải không? "
Cô gái bỗng khựng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn đứa bé có chút kỳ lạ.

Nhưng rồi điều ấy rất nhanh bị cô giấu đi:
" Vậy ạ! Bé con dễ thương quá, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp mới có thể sinh ra một cực phẩm như vậy! "
" Đúng vậy! Kỳ thực mẹ của Tưởng Tâm rất xinh đẹp! "
Cô gái hỏi tới:
" Bác ơi, chị ấy là ai vậy bác? "
Mạc Tư Nhan đáp lại không cần suy nghĩ:
" Con bé là con gái của ta! Ngô Tư Duệ! À! Chính là người đang đi tới, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền! "
Bà nói đoạn chỉ ra phía sau cô gái.

Cô gái theo phản ứng xoay người lại nhìn, thấy Tư Duệ, cô liền không thể rời mắt.
Tư Duệ mặc một bộ váy đuôi cá màu hồng đất, chất voan vừa thanh lịch, vừa có phần gợi cảm.

Dọc thân áo đính những hạt cườm lấp lánh khiến đường cong mềm mại, quyến rũ của  cô như thêm yêu kiều, tỏa sáng.


Tư Duệ đi tới, thấy còn có người khác đứng bên cạnh Mạc Tư Nhan thì gật đầu mỉm cười:
" Chào em! "
Cô gái hồi sau mới phản ứng lại kịp:
" Dạ! Đã lâu… À không! Em chào chị ạ! Chị có khỏe không? "
Tư Duệ thấy câu hỏi có chút là lạ, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
" Chị khỏe! Cảm ơn em! "
Nói đoạn quay sang Mạc Tư Nhan:
" Mẹ ăn gì đi! Để con bế Tưởng Tâm! "
Mạc Tư Nhan muốn chơi với cháu thêm một chút nên vẫn khư khư ôm Tưởng Tâm, không có ý định đưa bé con cho Tư Duệ:
" Con cũng chưa ăn gì phải không? Mau đi ăn đi, còn phải tiếp khách phụ anh trai con, Tưởng Tâm cứ để cho mẹ! "
Tư Duệ nói một hồi cũng không được, hết cách đành chào hai người rồi rời đi.

Ngay sau đó, cô bị mấy nàng phụ dâu lôi đi chụp hình.

Tư Duệ cũng lấy điện thoại ra chụp, còn có chụp cùng cô dâu và chú rể.
Ngô Hạo bỗng đi tới khoác vai cô:
" Mấy đứa giúp anh chụp một tấm riêng với em gái xem nào! "
Hàn Tiểu Hy phấn khích nhận việc:
" Để em để em! "
A Sở gõ đầu cô:
" Đúng là Hy hí hửng! "
Tư Duệ cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, vui buồn có, đau thương có, mất mát cũng rất nhiều,...!Nhưng con người ta vẫn cứ mạnh mẽ sống, vẫn cứ lạc quan bước tiếp và hướng về một tương lai hạnh phúc.
Cô ngước lên nhìn Ngô Hạo.

Hắn ta từng là người anh trai cùng cha khác mẹ, tàn nhẫn, khốn nạn và đối với cô tệ bạc thế nào.

Tư Duệ vĩnh viễn không thể ngờ rằng có một ngày, anh cứu cô, anh lo cho cô, trở nên dịu dàng yêu thương cô, còn có khoác vai bá cổ thân thiết như bây giờ.
Đã là quá khứ, hãy cứ để nó chìm vào đáy hồ dĩ vãng, cho những đau thương, mất mát trôi đi theo dòng chảy của thời gian.

Hạnh phúc đang chờ bạn ở phía trước! Hãy luôn tin vào điều đó!
Diệp Mai Chi cảm thấy không công bằng, từ phía sau gọi với theo:
" Kìa Ngô Hạo, em cũng muốn chụp chung với Tư Duệ một kiểu! "
________________________________
Sau một hồi chạy show chụp ảnh, Tư Duệ sợ hãi trốn ra một góc tẩu thoát.

Cô đứng lấp ló gần tấm mành vàng, mở điện thoại lên xem giờ, nhân tiện xem luôn những tấm hình vừa chụp cùng mọi người.
Tư Duệ vô thức mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới Hướng Mạc Tâm.

Phải mà cô bé ở đây, cùng được tận hưởng niềm vui náo nhiệt này thì thật tốt! Chỉ tiếc…
Cô đau lòng tắt điện thoại, cả người dựa sát vách tường.

Chỉ tiếc cô bé đã không còn nữa!
Tư Duệ lại mở điện thoại lên, không có gì làm liền xem hết album này đến album khác.

Từ lúc Cao Lãng mua cho cô chiếc máy này, Tư Duệ vẫn chưa chính thức kiểm tra chi tiết các chức năng của nó.

Bởi cô rất ít khi cần dùng tới điện thoại, cũng chẳng có thời gian để tâm đến.

Sau khi sinh, Tư Duệ cũng không trở lại trường nữa mà được A Tài thuê gia sư giảng dạy tại nhà.

Cô tập trung ôn các môn thi và khối tổ hợp tự nhiên.

Với lực học tốt sẵn có cùng khả năng tiếp thu nhanh, liền đuổi kịp các bạn cùng lứa.

Kỳ hai năm trước, Tư Duệ trở lại trường để thi tốt nghiệp, đến tháng 7 thì thi đại học.

Tư Duệ đỗ vào đại học Y ở thành phố C chuyên ngành phụ sản hay còn chính là nguyện vọng không thể thực hiện của Hương Mạc Tâm.

Nay cô giúp cô bé thổi cánh diều ước mơ ấy chạm đến bầu trời xanh thẳm xa xăm.
Hiện tại đã hai năm trôi qua, cô đã là sinh viên năm hai, sáng đi học, tối về chơi với con.

Cao Thành và cha cô đều dọn đến Cao gia sống cho đông người, Dì Liễu cũng đã trở lại làm quản gia kiêm bảo mẫu cho Tưởng Tâm.

Còn Tiểu Miểu thì chính thức được đưa về Tề Gia.
Lại nói, Tiểu Miểu cũng đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố C.

Ban đầu, Tề Vỹ Thiên muốn cô gả ngay cho hắn sau khi tốt nghiệp cấp ba nhưng sau khi bị Lão Tề mắng cho một trận thì hắn miễn cưỡng đổi ý.

Đang nghĩ, Tư Duệ chợt phát hiện ra lối vào một album ẩn có mật khẩu.

Cô lấy làm lạ, chức năng này Tư Duệ chưa từng biết qua, làm sao có thể cài đặt mật mã cho nó.

Cao Lãng thì càng không, anh chẳng hơi đâu làm ba cái trò này.

Qua một lúc đăm chiêu, Tư Duệ bỗng nhớ đến một người và chắc chắn nghỉ có thể là người đó.

Ngặt nỗi, cô lại không biết mật khẩu là gì.
Tư Duệ tùy ý vẽ bừa một hình trên 9 chấm tròn được xếp thành hình vuông, mật mã không đúng.

Cô lại vẽ một ký tự chữ khác, là chữ T, cũng không đúng.


Cứ vậy, Tư Duệ thử vẽ hết chữ này đến chữ khác, đều cho ra mật mẩu sai.

Cô kêu lên một tiếng bất lực, muốn ném điện thoại đi.

Đúng lúc này, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Tư Duệ hít một hơi sâu, bình tĩnh vẽ lại một mã hình mà cô đoán rằng người kia đã dùng để đặt mật khẩu.
Quả nhiên đã mở được!
Tư Duệ phì cười, người có thể nghĩ ra cái mật khẩu này không ai khác chỉ có thể là Hướng Mạc Tâm mà thôi!
Đó là hình thoi, biểu tượng của đá quý hay còn là ước mơ được làm phú bà của cô bé!
Khi đã vào được album ẩn, nhìn những tấm ảnh bên trong, tổng cộng có năm tấm ảnh và một video.

Sau khi cẩn thận xem từng tấm một và chiếc video kia, Tư Duệ bỗng ôm mặt bật khóc.

Đó là những tấm hình tự chụp của Hướng Mạc Tâm, chính là tối hôm mà cô bé mặc váy Thổ Cẩm chạy sang cho cô và Tiểu Hà xem.

Tuy đây không phải lần đầu Tư Duệ được thấy mặt cô bé qua ảnh từ khi mắt sáng trở lại.

Nhưng là chiếc video tự quay với những lời của cô bé nói khi đó đã làm cô không kìm được nước mắt.

' Hello Tiểu Tư, là em Tâm Tâm đây! Chắc chắn khi tìm thấy video này chị đã có thể nhìn thấy em rồi nhỉ? Chị có thấy rõ mặt của em không? '
Hướng Mạc Tâm nói đoạn phóng đại từng ngũ quan trên gương mặt mình lên trước camera:
' Chị thấy em có giống mẹ không nè? '
Dứt câu, cô bé bật cười.

Một nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương khiến cho lòng người phải xao xuyến.
Đoạn video kết thúc tại đó.

Tư Duệ ôm điện thoại lòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cô nghẹn ngào nói trong hạnh phúc:
" Tâm Tâm, chị thấy rồi! Cuối cùng cũng thấy được em rồi! "
Lần đầu tiên, Tư Duệ có thể nhìn thấy Hướng Mạc Tâm cười và nói chuyện với cô.

Cho đến bây giờ Tư Duệ mới biết, thì ra cô bé vẫn 'sống'!
Hướng Mạc Tâm quả thật giữ lời hứa, cô bé vẫn luôn ở đó, ngày ngày bên cạnh cô, đồng hành cùng cô.
_______________________________
Tư Duệ khóc xong, sợ bị ai phát hiện liền đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi trở ra, cô vẫn thất thần đứng một chỗ, ánh mắt dõi theo dòng người trong không khí hân hoan, náo nhiệt trước mặt.

Qua một lúc, Tư Duệ toan rời đi tìm Mạc Tư Nhan và Tưởng Tâm thì bỗng có một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô.
Anh ta mặc trang phục màu đen, kiểu dáng hoàng tử thời Tây Âu cổ xưa, kết hợp mặt nạ lông vũ cùng màu, vừa bí ẩn vừa mê hoặc.
Người đàn ông chìa lòng bàn tay, ngỏ ý muốn khiêu vũ cùng cô.

Tư Duệ nhíu mày lắc đầu từ chối, vừa định xoay người rời đi liền bị anh giữ lại, tay đặt bên eo cô dán chặt vào thân mình.

Tư Duệ nhất thời không kịp phản ứng, cứ vậy bị anh ta điều khiển.

Tay còn lại của anh ta đan vào bàn tay nhỏ bé của cô, hai người cùng đong đưa theo điệu nhạc trầm lắng.

Cô không tình nguyện, muốn tìm cách thoát khỏi vòng tay người đàn ông.

Nhưng càng kháng cự, anh ta càng siết chặt cô hơn, hai người vì thế gắt gao dán vào nhau, chặt không kẽ hở.

Cách một lớp mặt nạ, Tư Duệ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng từng đợt phả xuống đỉnh đầu cùng mùi hương nam tính trên người anh ta.

Nơi bàn tay anh ta đặt trên người cô, Tư Duệ cũng nhận thấy rõ nó nóng ran, khiến cô bối rối vô cùng.

Cô cúi gằm mặt, không còn cách nào khác đành thả lỏng, hòa theo nhịp bước của người đàn ông.

Tư Duệ chưa từng khiêu vũ, không tránh khỏi những lần đạp lên chân anh ta.

Mà mỗi lần như vậy, cô biết anh ta sẽ bị đau, nhưng anh lại rất điềm nhiên như chẳng có chuyện gì, không than vãn kêu ca, càng không nói với Tư Duệ câu nào.
Tư Duệ bỗng cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh ta:
" Tại sao lại ép tôi nhảy cùng anh? "
Nói xong, cô đưa mắt nhìn đến chỗ khác, còn rất nhiều cô gái vẫn chưa tìm được bạn nhảy, cũng đứng lẻ loi một mình như cô.

Nhưng người đàn ông này đã chọn cô, thậm chí cưỡng ép Tư Duệ khi mà cô từ chối hắn.
Người đàn ông cũng nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ảo, lãng mạn tại gian khiêu vũ, đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ của anh như được bao phủ bởi trầm tư.
Tư Duệ cắn cắn môi:
" Tôi cảm thấy… anh rất quen, dường như chúng ta đã từng gặp ở đâu đó rồi, có đúng không? "
Anh ta lắc đầu, đột nhiên tách khỏi Tư Duệ nắm bàn tay cô đưa lên cao rồi xoay cô một vòng.

Lúc hai người áp lại vào nhau, cô choáng váng phải dựa vào người anh ta.

Cao thủ không bằng tranh thủ, bàn tay người đàn ông đang từ eo cô bỗng trườn xuống cặp mông căng tròn, bóp nhẹ một cái.
Tư Duệ bị xúc phạm lập tức đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh ta, dùng sức đẩy ra nhưng không được.
" Này, anh đừng có quá đáng nha! Tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối đó! "
Lúc này, người đàn ông bỗng phát ra một tiếng cười xấu xa, anh ta ghé sát bên vành tai cô, thì thầm một câu, giọng nói trầm thấp ủy mị:
" 10 triệu một đêm em đi không? ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui