Cao Lãng và A Tài trở về đến thành phố C đã là chuyện của rạng sáng hôm sau.
Họ đến khách sạn đối diện công ty nghỉ ngơi một chút, đúng 7h sáng liền mở cuộc họp cổ đông.
Sau cuộc họp, Cao Lãng đã truy ra được nội gián và trực tiếp truy xuất ông ta ra khỏi công ty.
Bên tập đoàn Jex cũng chỉ đả động một trận như vậy rồi kết thúc.
Dưới năng lực và kinh nghiệm trên thương trường lâu năm của tổng tài Cao thị, căn bản không quá khó để giải quyết.
Chiến lược phù hợp, nội gián cũng đã bắt được, chuyện ở công ty xem như đã giải quyết ổn thỏa!
Cao Lãng và A Tài rời khỏi phòng họp cuối cùng.
Cả hai đều mang một dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi.
Một đêm lái xe, chỉ chợp mắt được hơn một tiếng, bọng mắt hai người đàn ông đều đã xuất hiện thâm quầng.
Trở về phòng làm việc, Cao Lãng lập tức rút điện muốn gọi cho Tư Duệ nhưng chợt nhớ ra thôn Hoài còn chưa được phủ sóng.
Anh bực bội vứt điện thoại lên mặt bàn, hai tay day day trán, cảm thấy có chút đau đầu.
Nữ thư ký bưng khay đựng hai cốc cà phê đi vào, đưa cho hai người đàn ông mỗi người một cốc, sau khi trò chuyện đôi ba câu cũng rất nhanh rời khỏi.
Ngoài kia cửa sổ sát đất, trời lại đổ tuyết.
Thành phố hào nhoáng xa hoa với những tòa nhà cao tầng vẫn tất bật rộn ràng với một ngày mới.
Chỉ cách một lớp kính trong suốt, không gian bên trong phòng làm việc lại yên tĩnh lạ thường.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt lên phá lệ sự tĩnh lặng.
Cao Lãng vội cầm lấy điện thoại, là số của Hướng Mạc Thâm:
" Anh Hướng? Có chuyện gì vậy? "
" Cao Lãng! Cậu đang ở đâu? Lập tức cùng A Tài trở lại Đông Sơn, mọi người xảy ra chuyện rồi! " Hướng Mạc Thâm trả lời gấp gáp.
" Xảy ra chuyện gì? " Cao Lãng đứng phắt dậy, ra hiệu cho A Tài đi lấy xe.
Ở bên kia, Hướng Mạc Thâm vừa lái xe vừa nói tiếp:
" Đêm qua bọn người của Đồng Giai Lị đã tìm đến Đông Sơn, chuyện rất lớn! Không có nhiều thời gian, hai cậu trước hết hãy mau trở lại! "
Hướng Mạc Thâm nói xong liền cúp máy.
Anh cho xe tăng tốc hết mức có thể, chỉ mong còn kịp lúc!
Về phần Cao Lãng, hai bàn tay của anh bỗng run lên bần bật, đánh rơi cả chiếc điện thoại xuống mặt bàn.
Lúc này anh thật sự hoảng sợ, viền môi bạc mỏng run rẩy gọi tên cô:
" Duệ… "
_________________________________
Dải hành lang bệnh viện người người bận rộn, hối hả.
Phảng phất trong không khí là mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Thỉnh thoảng, lại có những chiếc giường bệnh được y tá đẩy đi đẩy lại, kéo theo cả nỗi bệnh tật đau xót.
Trước phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Tư Duệ ngồi chết lặng bên băng ghế, bên cạnh là mẹ Thanh đang ôm mặt khóc nức nở.
Đối diện cô là một đôi nam nữ, vừa xa lạ lại cũng rất đỗi quen thuộc.
Nam nhân đứng tựa bên vách tường, ngón tay không an phận nghịch nghịch điếu thuốc lá, hút cũng không được, vứt đi lại chẳng nỡ.
Trái lại, nữ nhân bình thường nổi loạn hôm nay bỗng trở nên cực kỳ trầm tĩnh.
Mái tóc dài uốn sóng được cột cao lên gọn gàng, để lộ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo với lớp trang điểm đã phai mờ.
Tư Duệ tuy không nhìn thấy nhưng cô biết họ là ai.
Định mệnh đã đưa đẩy họ phải gặp nhau.
Hoặc nói đúng hơn, khi cô gặp nguy hiểm nhất, chính họ đã có mặt và ra tay cứu giúp.
Vì vậy ngoại trừ là anh trai cùng cha khác mẹ và là bạn gái của anh ta ra, hai người họ cũng là ân nhân của Tư Duệ.
Nhớ lại những chuyện chỉ vừa mới xảy ra đêm qua, giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, Tư Duệ bỗng ước nó thật sự chỉ là ác mộng.
Là ác mộng mà thôi!
Nếu như đó là ác mộng, sau khi tỉnh giấc, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, về với cuộc sống thường nhật vốn có.
Cô sẽ lại ra băng ghế gỗ ngồi vào mỗi sáng sớm và Hướng Mạc Tâm thì đứng bên kia hàng rào chắn đặt vào lòng cô đóa Cẩm Tú Cầu vừa ngắt.
Thực yên bình và thanh thản biết bao!
Một cuộc sống vẫn luôn thường nhật như thế bấy giờ chỉ còn trong hồi tưởng.
Nước mắt từ đâu lại vô thức trao ra, nhưng cô dường như đã không còn cảm giác, cứ vậy để giọt lệ liên tiếp lăn dài bên má.
Tư Duệ đặt bàn tay lên bụng, cảm nhận sự sống nhỏ bé bên đó, sự sống mà Hướng Mạc Tâm đã dùng cả tính mạng để đánh đổi.
___________________________________
Lúc còn ở trong khe đá, khi nghe thấy tiếng cười của gã đàn ông kia, Tư Duệ đã lập tức lùi sâu vào bên trong như Hướng Mạc Tâm căn dặn.
Cuộc sống mù lòa bao tháng nay cô đã có thể thích nghi được, chỉ cần có chỗ tựa để mò mẫm, Tư Duệ có thể định hướng rất nhanh.
Tuy vậy vẫn không tránh khỏi những nguy hiểm, Tư Duệ không may đã mắc phải một mũi đá nhọn làm rách đi một mảnh tay áo, trên cánh tay cũng bị xây xát nhẹ.
Hắn ta do chỉ có một mình, đi một lúc thấy hang đá càng sâu tối và ẩm thấp cũng cảm thấy sợ sợ liền quay đầu trở ra.
Trong khi đó, Tư Duệ đã đi đến được đầu bên kia an toàn, ra tới thôn Đài bên cạnh.
Nơi đây gần huyện hơn, thậm chí có cả đèn đường.
Nhưng mắt cô đã mù, có đèn hay không đều chẳng khác biệt.
Tư Duệ mò mẫm nhặt được một cành cây đủ dài để làm gậy chống.
Thận trọng từng bước tìm nơi an toàn có thể nấp được.
Khe đá dẫn ra một gò đất trống, the lối mòn đi xuống là đường núi đất đỏ.
Sườn núi có đoạn dốc, lại cũng có đoạn khá thoải, cây mọc trên sườn lởm chởm không ít, tạo cảm giác rất gai góc như một tấm gương được kính hiển vi phóng đại.
Chẳng biết mình đã đi được bao lâu, Tư Duệ chợt cảm nhận được có người đang đi ngược lối, tiến về phía mình.
Là những tên thanh niên hư hỏng, có sở thích đi chơi đêm và trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thấy trên đường bỗng có một cô gái trẻ đi một mình, lại còn xinh xắn đáng yêu như vậy khiến hai tên ấy không khỏi phấn khích mà huýt sáo.
Tư Duệ lập tức khựng lại bước chân cô, thầm rủa cuộc đời đen tối vô cùng.
Cô đã không thấy, cũng coi như không nghe, tiếp tục an nhiên tiến về phía trước.
Nhưng Tư Duệ nhắm mắt làm ngơ không có nghĩa bọn chúng cũng thế!
Tên béo thôi huýt sáo, tay đút túi quần jean thùng thình đi đến trước mặt Tư Duệ trưng ánh mắt thản thưởng nhìn cô.
" Em gái sao giờ này lại lang thang thế? Em bỏ nhà đi à? Có muốn ghé chỗ anh vui vẻ chút không? "
Tên còn lại gương mặt giống nghiện, quần bò đã tuột đến xương chậu, trông hết sức thô kệch.
Hắn huýt sáo vẩn vơ phụ họa thêm lời của tên kia với cái nhìn của một con sói đói.
Cả hai tên ấy sau đó đều đã không ngừng trêu ghẹo Tư Duệ.
Tên béo để ý một lúc bỗng biết được cô không thể nhìn thấy liền vui sướng đến không kìm lại được.
Hắn cười lớn nói với tên bên cạnh:
" Mẹ nó con nhỏ này nó bị mù, xem nó làm gì được chúng ta? "
Nghe vậy Tư Duệ lập tức hoảng sợ lùi về phía sau.
Bọn chúng cũng từng bước tiến lên với điệu cười dâm tà.
Nhưng còn chưa có kịp chạm tới cô, cả hai tên đã bị dọa cho phát khiếp bởi một tiếng súng bất ngờ vang lên.
Bọn chúng nhìn theo hướng bắn ra thanh âm chết chóc kia, tại sườn dốc của ngọn núi phía trên như thoắt ẩn thoắt hiện một bóng đen đang nằm vắt ngang bên gốc cây mọc nghiêng ngả.
Thấy bọn chúng vẫn chưa có ý định bỏ đi, người kia điên tiết bắn thêm hai phát nữa, lần này nhắm thẳng qua đầu chúng.
Tên nghiện thấy chẳng có gì nữa liền muốn tiến lên chụp lấy Tư Duệ thì một phát đạn khác đã lần nữa hung hăng cảnh cáo hắn.
Lượng nhiệt nóng bỏng tử viên đạn xẹt qua mang tai khiến hắn rùng mình, tim như ngừng đập.
Qua một lúc bất động lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Hắn quả thật háo sắc, nhưng hắn quý cái mạng của mình hơn.
Tên béo cũng khiếp vía hớt hải chạy theo sau.
Cho đến khi tiếng bước chân xa dần rồi tắt hẳn, Tư Duệ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô hướng về phía sườn núi, rất muốn nói lời cảm ơn người kia nhưng hiện tại chỉ có thể cúi đầu một cái.
Người kia bỗng lên tiếng nói, giọng nói quen thuộc khiến Tư Duệ sực người trong giây lát:
" Chị Tiểu Duệ, đợi một lát em xuống đó với chị! "
Hướng Mạc Tâm nói rồi ôm bụng gắng gượng ngồi dậy.
Lúc ngã xuống sườn núi mịt mù khói sương, cô may mắn được một gốc cây chặn lại, nhưng phần bụng bị va đập mạnh, kết quả gây nội thương trầm trọng.
Cô chậm rãi bám lấy từng gốc cây lân cận rồi từ từ trườn xuống sườn núi dốc, bả vai vô thức quẹt lên miệng lau đi máu đọng bên khóe môi do thổ huyết.
Tư Duệ lần theo tiếng động chậm rãi tiến về phía chân dốc núi cho tới khi nghe được thanh âm đạp đất mạnh mẽ của Hướng Mạc Tâm.
Cô không kìm được lập tức chạy tới ôm chầm lấy Hướng Mạc Tâm khóc nấc!
Cô bé không sao! Cô bé thật sự đã trở lại! Còn cứu cô thoát khỏi những tên lưu manh nữa!
Thật tốt!
Hướng Mạc Tâm cố chịu đau, cũng ôm lấy cô trấn an:
" Chị không sao chứ? Có sợ lắm không? "
Tư Duệ lắc đầu tỏ ý không sao.
Chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cô sờ lên cánh tay trái của Hướng Mạc Tâm, vừa lạnh vừa ướt đẫm một chất dịch tanh nồng.
' Tâm Tâm, em… em bị thương? ' Tư Duệ đẩy Hướng Mạc Tâm ra, run run bắt lấy cánh tay trái của cô.
" Vâng, vết thương nhỏ thôi ạ! "
Vừa dứt câu, Hướng Mạc Tâm bỗng cảnh giác được đâu đó có động tĩnh.
Cô vội ôm lấy Tư Duệ, thân thể cao gầy bao bọc trọn cô gái nhỏ trong lòng và rồi khi tiếng "đoàng" vang lên, cả hai cùng ngã khụy xuống.
Một sự đau đớn từ bụng sục vào lan ra khắp cơ thể.
Hướng Mạc Tâm gỡ bàn tay vừa chụp lấy bên hông eo ra, chỉ thấy bê bết máu.
Tư Duệ cùng lúc hoảng hốt lay lay cô:
' Tâm Tâm? Vừa rồi có tiếng súng, không phải bắn trúng em chứ? '
Hướng Mạc Tâm bần thần, phát súng vừa rồi cực kỳ chuẩn xác và chính là muốn nhắm vào Tư Duệ.
Nếu không phải cô kịp thời phát hiện ra, Tư Duệ có khi đã… còn có đứa bé trong bụng cô.
Hướng Mạc Tâm không vội đáp mà ngoái đầu nhìn về phía đỉnh sườn núi:
" Không ạ! Nhưng chúng ta… phải mau đi thôi! "
Tư Duệ thật sự đã không thể ngờ được rằng đó lại là một lời nói dối.
Cả hai sau đó đã bị bọn người kia đuổi theo.
Hướng Mạc Tâm vừa bị thương nặng, vừa phải cõng Tư Duệ chạy thục mạng.
Trong khi những tên phía sau không ngừng nổ súng đe dọa.
Đường lớn cách đó không xa, vì chủ quan đêm khuya vắng vẻ không có xe cộ đi lại nên Hướng Mạc Tâm đã băng qua lộ mà không cần suy nghĩ.
Thế nhưng cô đã nhầm.
Trên đường lớn, hàng loạt chiếc xe Jeep lao đến như vũ bão.
Ánh đèn rọi chiếu cả màn đêm thăm thẳm cùng rừng bên sườn núi, rọi vào đôi mắt nâu loãng nhạt như phát sáng.
Thanh âm bánh xe ma sát trên nền đường càng là dấu hiệu cảnh báo sự nguy hiểm khôn lường.
Xen giữa cái âm thanh dồn dập ấy, khi mà Hướng Mạc Tâm còn chưa phản ứng kịp, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên khẩn trương vang vọng bên tai:
" Tâm Tâm, mau hướng đường chạy thẳng! "
Hướng Mạc Tâm vô thức làm theo.
Cô chạy rất nhanh, vừa đủ thời gian cùng khoảng cách cho đoàn xe kia phanh lại kịp thời.
Lúc này cô mới ngộ ra, khi bạn đã đi được nửa chặng đường, muốn quay đầu cũng không được, đi tiếp cũng không xong, vậy thì chỉ còn cách là rẽ sang một hướng đi khác mà thôi.
Những người từ trên đoàn xe cũng lần lượt đi xuống, đầu tiên là những người đàn ông mặc trang phục màu đen, ai nấy đều cao lớn lực lưỡng.
Hướng Mạc Tâm lập tức bật chế độ cảnh giác, cô cõng Tư Duệ từng bước lùi về phía sau.
Những người đàn ông quan sát một lượt hai cô gái trẻ trước mặt như đang dò xét điều gì đó.
Đoạn một cô gái cùng một nam nhân cao lớn vượt trội bây giờ mới từ trên xe bước xuống, đi về phía này.
" Ngô Tư Duệ? " Cô gái khi đã nhìn ra gương mặt của một trong hai người kia liền bất ngờ kêu lên.
Nói rồi còn chạy tới bên cạnh Tư Duệ, nhìn Hướng Mạc Tâm hỏi:
" Chẳng phải mọi người bây giờ đều nên ở trong thôn sao? Đã có chuyện gì xảy ra rồi? "
Hướng Mạc Tâm toan trả lời thì người phía sau đã lên tiếng trước:
" Chị Diệp? "
Giây phút ấy, mọi người đều ngỡ ngàng.
" Ngô Tư Duệ, em… em nói được rồi? " Diệp Mai Chi ngạc nhiên hỏi.
Nam nhân cao lớn lúc này cũng không nhịn được đi tới, anh đỡ Tư Duệ từ trên lưng Hướng Mạc Tâm xuống.
Hướng Mạc Tâm khi ấy quên cả những vết thương trên người, đứng sững sờ nhìn cô gái nhỏ bé bên cạnh.
Cô bỗng nhớ lại lời nhắc nhở vừa rồi khi mà cả hai đang đối diện với nguy hiểm.
Thanh âm trong trẻo ngọt ngào vang lên một cách khẩn trương, giữa cái ồn ào của còi xe cùng tiếng động cơ, vẫn rõ nét hơn bao giờ hết.
Thì ra đó là giọng nói của Tư Duệ.
Thanh âm mà cô luôn ước được nghe thấy dù chỉ một lần.
Tư Duệ toan nói thêm gì đó, dây thanh quản bỗng như bị đứt ngang làm cô ho khan một trận.
Lâu không nói chuyện, cổ họng trở nên rất đau rát khi phải mở miệng trở lại.
Diệp Mai Chi thương cảm vỗ vỗ lưng cô:
" Đừng vội! "
Lúc này, một người đàn ông chạy đến báo cáo với Ngô Hạo:
" Đại ca, chúng tôi phát hiện có một đám người xã hội đen từ trong lối rẽ đi chạy ra, thấy có người bọn chúng lại quay đầu.
Em đã cho nhóm 3 đuổi theo.
"
Ngô Hạo gật đầu, chỉ về phía Tư Duệ và Diệp Mai Chi:
" Đưa hai tiểu thư vào trong xe an toàn trở lại huyện cùng nhóm 2! "
Nói đoạn nhìn đến Hướng Mạc Tâm:
" Còn cô, đi theo chúng tôi! "
" Không được! Con bé đang bị thương! "
Tư Duệ nói, giọng rất nhỏ, dường như không thể nhỏ hơn.
" Em...!không sao! " Nhớ đến vết thương, Hướng Mạc Tâm bất giác nép cánh tay sát bên hông che giấu, bấy giờ chợt cảm thấy đau nhói hơn cả trước đó.
Ngô Hạo hờ hững nhìn Tư Duệ một cái, lại liếc sang tên thuộc hạ:
" Đừng để tôi nhắc lại lần hai! "
Anh nói rồi xoay người trở lại xe.
Hướng Mạc Tâm tinh ý biết người đàn ông này không kiên nhẫn, cũng chẳng nán lại quá lâu, chỉ kịp ôm Tư Duệ một cái tạm biệt:
" Giọng chị thật sự rất đáng yêu nha! "
Những tưởng đã được cứu viện, Tư Duệ rất an tâm nhưng có ai ngờ được rằng, đó lại là lần cuối…
Lần cuối cùng cho một cái ôm vĩnh biệt.
__________________________________
Khi Hướng Mạc Tâm lên xe đã liền có một bác sĩ tư nhân trực sẵn.
Anh ta hỏi:
" Tiểu thư, cô bị thương ở đâu? "
Hướng Mạc Tâm cảnh giác nhìn người đàn ông, trong không gian kín của chiếc xe, chỉ có một mình cô cùng mấy nam nhân lạ mặt.
Cô liền bỏ qua cơn đau, cánh tay khép sát bên eo phải rất đỗi tự nhiên mà lắc đầu:
" Không có! Hồi nãy tôi chỉ bị bập vào thân cây, xốc bụng chút thôi! "
Vì Hướng Mạc Tâm mặc áo bông màu đen nên rất khó để nhìn ra vệt máu.
Vị bác sĩ kia cũng cho là thật bèn cất hộp y tế lớn sang một bên.
Ngô Hạo yêu cầu cô thuật lại toàn bộ vụ việc xảy ra trong tối nay.
Hướng Mạc Tâm kể không sót một chi tiết, chỉ có không biết là vì lí do gì mà Tư Duệ lại phải tự mình đi thật xa khỏi khe đá.
Đột nhiên, Ngô Hạo đổi chủ đề, đánh sang một câu hỏi khác:
" Con bé nói được từ bao giờ? "
Hướng Mạc Tâm: " Là lúc suýt nữa bị xe các anh đâm trúng! "
Vị bác sĩ bên cạnh từ đầu im lặng bỗng lên tiếng:
" Một người bị câm không phải do bẩm sinh mà vì gặp cú sốc nặng sẽ có khả năng khôi phục lại giọng nói nếu tiếp tục gặp một áp lực hoặc cú sốc khác.
Trước tình thế nguy hiểm vừa rồi có lẽ đã thúc ép cô ấy phải lên tiếng để thức tỉnh cô! "
" Ra vậy! " Cô gật đầu.
Nói xong đột nhiên ngất lịm đi.
Vị bác sĩ thấy thế liền hốt hoảng:
" Tiểu thư, cô không sao chứ? " Anh ta nhướng người sang lay lay bả vai Hướng Mạc Tâm.
Lúc này mới phát hiện cánh tay áo trái của cô ướt đẫm máu, dính nham nhở lên cả bàn tay anh ta.
" Tiểu thư, xin mạn phép! "
Anh ta cởi áo khoác của Hướng Mạc Tâm, phát hiện ra không chỉ có vết thương trên tay mà ở bên eo còn bị trúng đạn, máu đã loang đỏ một khoảng chiếc áo len trắng.
" A Hỏa, A Lạc, chuẩn bị thêm vật dụng y tế chuyên dùng để gắp đạn! "
_________________________________
Không biết đã qua bao lâu, Hướng Mạc Tâm tỉnh dậy vẫn thấy mình còn đang ở trong xe.
Chiếc xe lao vút trên con đường tráng nhựa bằng phẳng, một bên là chân núi, một bên là vực thẳm đựng đầy sương muối.
Cô nhìn Ngô Hạo ngồi ở bên trên, anh ta đang làm gì đó trên máy tính với một chiếc bản đồ vệ tinh.
" Đi đâu vậy? Nhà tôi còn chưa có tới nữa cơ mà! Cha mẹ tôi vẫn đang bị bắt giữ ở đó… "
" Cô nghĩ đến thời điểm này bọn người kia còn có thể ở lại chờ cô đem cảnh sát tới dẹp loạn sao? " Ngô Hạo không buồn ngoái đầu lại, lạnh giọng cắt ngang.
" Tiểu thư, vừa rồi cô bị ngất đi nên không biết, nhóm người của chúng tôi đã đến đó trước và thông báo rằng ở thôn Hoài, ngoại trừ những tên đuổi theo hai người đã bị bắt thì tất cả đều đã tẩu thoát.
Do đường đi qua thôn Hoài là đường một chiều nên lối đi và đường xuống núi là hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Hai bên dĩ nhiên sẽ không thể đụng độ! Nhưng với phát minh mới nhất của tiến sĩ bên Tử Thượng, chúng ta có thể theo dõi và đi theo tín hiệu của chúng.
Gia đình của cô chắc chắn cũng đã bị bắt đi cùng rồi! " Vị bác sĩ trẻ sau đó lên tiếng giải thích bổ trợ.
Hướng Mạc Tâm nhìn áo của mình đã bị thay đổi, lại thấy vết thương ở bên hông và tay cũng không còn đau đến chết đi sống lại như trước nữa thì cũng hiểu ra vấn đề.
Ngất đi thật tốt, vì ít nhất cô sẽ không phải cảm nhận được sự tiếp xúc với người khác phái.
Nếu không, Hướng Mạc Tâm sẽ ghê sợ đến phát chết mất.
***
Ở một diễn biến khác.
Những tên thuộc hạ khống chế Mạc Khâm cùng Hướng Mạc Thanh đi vào bên một khu xưởng.
Thẳng tay đẩy hai người quỳ rạp xuống nền đất ẩm thấp lạnh lẽo.
Giọng một người phụ nữ đã ngồi chờ sẵn trong góc tối bỗng vang lên:
" Tại sao chỉ có hai người? Con bé kia đâu? "
Những tên thuộc hạ nhìn nhau, mất mấy giây ấp úng, một tên mới lên tiếng đáp:
" Khi chúng tôi tới căn nhà bên cạnh đã chẳng còn ai! Bên A báo cáo con bé đó đã cõng đứa mù chạy trốn, nhưng ban B trực sẵn ở nhà hàng xóm thân thiết của gia đình đó cũng không bắt được! Tên con trai thích lo chuyện bao đồng thì đã bị bắn thủ tiêu.
"
Câu cuối cùng trong lời hắn nói khiến cơ thể mẹ Thanh bỗng run lên:
" A Thiển… A Thiển… " Thằng bé bị thủ tiêu? Thật sự đã bị thủ tiêu?
Bà căm phẫn trừng mắt nhìn những kẻ khốn nạn trước mặt.
Đến cả những người vô tội không liên quan chúng cũng chẳng tha thì tất cả đều là ác quỷ đội nhân lốt.
" Tại sao chúng mày lại làm thế? Rốt cuộc thì bọn tao đã làm gì chứ? Còn A Thiển, thằng bé vốn không có liên quan gì đến chúng mày cả! Tại sao? "
" Lỗi tại anh! " Mạc Khâm ở bên cạnh bỗng lên tiếng: " Là tại anh liên lụy đến gia đình chúng ta và những người xung quanh! "
" Anh im miệng! Tôi không hỏi anh! " Hướng Mạc Thanh tức giận quát lên, hận cả hai tay đều đã bị trói chặt ở sau lưng.
Nếu không, bà sẽ đánh ông thật nhiều cái.
Lúc này, người phụ nữ từ trong bóng tối mới cao ngạo bước ra.
Ngón tay ả xoắn xoắn lọn tóc, dùng nửa con mắt đầy chán ghét nhìn hai người lớn bị ép phải quỳ rạp dưới chân.
" Ông ta nói đúng rồi đấy! " Đồng Giai Lị nhếch môi: " Nếu không phải ông ta làm trái với thỏa thuận, bán đứng việc xấu của tôi, gia đình các người đâu đến nông nỗi này! "
Ả nhìn những tên thuộc hạ đứng chế ngự phía sau Mạc Khánh và Hướng Mạc Thanh, giả vờ thản nhiên:
" Con gái cưng của ông ta vì chạy trốn đã bị trượt xuống sườn núi, các người không biết sao? Còn Ngô Tư Duệ, con mù đó có khi đã ngã đập đầu ở một xó xỉnh nào rồi! Thật tốt! Không phải tốn công sức gì! Chỉ tiếc là mất cơ hội hành hạ hai cô gái trẻ ấy đến chết đi sống lại thôi! "
_________________________________
-Còn tiếp-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...