Đường lên núi gập ghềnh trắc trở, đi không quen căn bản rất khó để di chuyển.
Nhưng kỳ lạ là A Tài lại có thể sải bước rất nhanh, thoạt đầu còn phải bám theo Hướng Mạc Tâm.
Ấy vậy mà chỉ một lát sau cậu đã đi trước cô, còn giúp cô leo lên phần đá lồi trên những đoạn dốc.
Đến Hướng Mạc Tâm là dân leo núi cả chục năm, đường mòn lối tắt đều quen thuộc cả cũng phải kinh ngạc nể phục:
" Anh Bạch, 'tay to' thật đó! "
Lúc cả hai tới được khu vực hái mâm xôi đã là chuyện của hai mươi phút sau.
Do có thân nhiệt nóng hơn người bình thường nên mới leo núi một chút, trán Hướng Mạc Tâm đã đổ một tầng mồ hôi.
Cô cởi khăn quàng cổ cùng áo khoác vắt tùy ý trên một cành cây khô.
Sau đó xách chiếc rổ mây đến bụi mâm xôi thong thả hái.
A Tài thấy vậy cũng đi đến phụ giúp một tay:
" Nóng đến thế sao? " Kì thực, dù là lần đầu tiên nhưng việc leo núi như vậy chẳng tốn chút sức nào của cậu.
Bởi vì trước kia, A Tài cũng từng trải qua một khóa tập quân sự.
Mọi loại cực hình thử thách gian khổ đều phải nhai đi nhai lại không ít đã tôi luyện cho A Tài một sức khỏe cùng kĩ năng dồi dào.
Vậy nên cho dù có chưa từng leo núi thì cũng chẳng thể làm khó được cậu.
" Ừ! Lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi rồi! " Hướng Mạc Tâm bỏ nắm mâm xôi vừa hái vào rổ mây, thở dài một tiếng.
A Tài hơi đưa mắt nhìn cô:
" Cẩn thận thấm mồ hôi lạnh sẽ bị cảm! "
Hướng Mạc Tâm cười sảng khoái:
" Nếu cảm thì đã bị cảm từ hồi đầu đông rồi! Anh Bạch, tôi nói anh biết, Hướng Mạc Tâm này không dễ bị bệnh đâu nhé! "
A Tài cười nhạt, không buồn nói với cô nữa.
Đứa con gái này trời sinh thể lực tốt, cái gì cũng không sợ, càng thêm tự cao tự đắc.
Đến lúc ốm thật, để cậu chống mắt lên xem cô còn mạnh miệng được không!
" À! " Hướng Mạc Tâm bỗng dừng lại động tác, quay sang A Tài nghiêm túc hỏi: " Tại sao các anh đến đây rồi mà vẫn chưa chịu đưa chị Tiểu Duệ đi? Không phải chị ấy còn đang đi học sao? "
A Tài không vội trả lời, đem một quả mâm xôi phủi phủi sơ qua rồi bỏ vào miệng.
Vị ngọt cùng một chút chua nhẹ làm giọng nói cậu như thêm muộn phiền:
" Không sai! Nhưng Tiểu phu nhân tạm thời chưa thể tha thứ cho cậu chủ.
Nếu về lại thành phố cô ấy phải phụ thuộc vào cậu chủ, có lẽ vì vậy mà Tiểu phu nhân muốn ở lại đây! Ít nhất thì cho tới khi đứa bé được sinh ra! "
Hướng Mạc Tâm lập tức trợn trừng mắt:
" Đứa...đứa bé? " Đến giọng nói cũng bị loại thông tin này làm cho lắp bắp cả rồi!
A Tài cũng có chút ngạc nhiên vì Hướng Mạc Tâm cho đến tận bây giờ mới biết Tư Duệ mang thai.
Nhưng nghĩ lại, cái thai còn chưa lớn lắm, mặc quần áo mùa đông dày rộng căn bản không nhìn ra điều bất thường.
Hơn nữa Tư Duệ không những bị câm còn sống trầm lặng khép mình như vậy Hướng Mạc Tâm không biết cũng là chuyện tất nhiên.
" Về sau sẽ là cậu chủ nhỏ của chúng tôi! " Cậu cười nói, lần này để lộ ra hàm răng đều đặn trắng muốt.
Từ nụ cười có thể nhìn ra niềm vui len lỏi bên trong những phiền muộn trước kia.
Hướng Mạc Tâm nhất thời bị thu hút bởi nụ cười này.
Đây là lần đầu tiên cô thấy nam nhân này cười, một nụ cười để lộ cả tâm tư.
Không chỉ là niềm vui, Hướng Mạc Tâm còn phát hiện ra nhiều điều khác nữa.
Nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nói thành lời.
Hai người không nói gì nữa, im lặng tiếp tục hái mâm xôi.
Bóng lưng thiếu nữ mảnh mai trong tà áo len trắng, tấm vai của nam nhân thì dài rộng khỏe khoắn, dường như có thể bao trọn cả cô gái đứng bên cạnh.
Nhưng khoảng cách của hai người không gần không xa, vừa đủ cho một mối quan hệ chưa thân thiết.
Mãi cho đến khi mâm xôi đã đầy quá nửa chiếc rổ mây, Hướng Mạc Tâm bỗng hướng về phía A Tài, ánh mắt kiên định chắc nịch:
" Tôi sẽ cùng giúp anh hàn gắn mối quan hệ giữa hai người họ! " Nói rồi nở một nụ cười thật tươi, nhưng khóe mắt cô lại long lanh sáng rõ.
A Tài khựng người.
Cô gái này…
Hướng Mạc Tâm thôi nhìn cậu, ngẩng đầu hướng đi chỗ khác cho nước mắt khỏi trào ra, cũng là để cho cậu khỏi phải trông thấy hình ảnh này.
Phải! Cô đang muốn khóc! Cô thật sự sắp khóc rồi đây!
Hướng Mạc Tâm có cách để thuyết phục Tư Duệ trở lại thành phố, cũng đồng nghĩa cô mất đi một người bạn, còn là một người chị mà cô xem như ruột thịt, như cốt tủy.
Như vậy cô sẽ rất buồn! Rất đau! Nhưng đổi lại, Tư Duệ sẽ hạnh phúc, hai người họ sẽ đoàn tụ.
Người phụ nữ kia cũng sẽ không thể động đến Tư Duệ dưới vòng tay bảo vệ của Cao Lãng nữa! Điều mà Hướng Mạc Tâm không thể làm cho cô ấy!
____________________________________
Hôm ấy là đêm 31, một đêm trước Tết Tây.
Tết Tây thường không được người phương Đông ăn mừng quá lớn.
Ví như gia đình Hướng Mạc Tâm mọi năm cũng chỉ làm một mâm cỗ.
Nhưng năm nay lại là ngoại lệ!
Để chúc mừng sự hàn gắn tình cảm giữa mẹ Thanh và Mạc Khâm, đồng thời tiếp đãi những vị khách đến từ thành phố mà nhà họ Hướng đã tổ chức một bữa tiệc ngoài trời thật lớn.
Có mời thêm vài hàng xóm, trong đó đặc biệt không thể thiếu gia đình A Thiển.
Lần này, A Thiển cũng có mặt.
Hắn đến từ khá sớm, mục đích là muốn phụ giúp mọi người một tay.
Hướng Mạc Tâm đang ngồi chơi với Tư Duệ, từ xa xa bắt gặp bóng dáng quen thuộc có chút bất ngờ.
Cô còn nghĩ là hắn sẽ không thèm tới cơ, hẳn là nghĩ thông suốt rồi!
Hôm nay dù là ngày đặc biệt, A Thiển vẫn mặc chiếc quần rằn ri như thường ngày.
Bên trên mặc áo giữ nhiệt đen, khoác ngoài chiếc áo gió cùng màu.
Cô nhớ đó là chiếc áo lần trước đi chợ huyện đã chọn mua cho hắn.
Là món đồ đẹp nhất cô chọn được nên Tiểu Hà đã không đổi.
Tư Duệ thấy Hướng Mạc Tâm không nói gì nữa thì lấy làm lạ, cô lay lay tay cô bé.
Hướng Mạc Tâm giật mình thu tầm mắt về, vỗ vỗ vai cô:
" Chị ngồi đây đợi em một lát nhé! "
Nói rồi đứng dậy thong thả tiến về phía A Thiển, nở nụ cười thoải mái với hắn:
" Trốn em đủ chưa? "
A Thiển như có như không liếc Hướng Mạc Tâm một cái, trực tiếp lách sang một bên lướt ngang qua cô đi thẳng vào trong nhà.
Một chữ cũng chẳng thèm đáp lại.
Nụ cười trên môi Hướng Mạc Tâm cứng nhắc.
Hồi sau vẫn không phản ứng kịp.
Tên A Thiển này! Hắn cạch cô thật rồi!
Được! Được lắm!
Cô cũng không cần hắn! Cô có anh trai là Hướng Mạc Thâm, còn cần thêm một người anh trai là hắn sao?
Không cần! Cô mới không cần!
Đã không thể là thứ tình cảm kia, càng không thể là anh trai, vậy thì sẽ chẳng là gì cả! Giống như hắn muốn!
Hướng Mạc Tâm hít một hơi khí lạnh, vui vẻ xoay người ngồi lại bên cạnh Tư Duệ, nắm lấy bàn tay trắng nhỏ sưởi ấm cho cô:
" Chị nói xem! Sắp năm mới rồi, những thứ cần thay đổi, những thứ cần vứt bỏ, cũng nên triển luôn cho xong nhỉ? "
Tư Duệ lập tức hiểu được ý của cô bé.
Gần đây Hướng Mạc Tâm không biết là bị hai người đàn ông kia dụ dỗ cái gì, mua chuộc cái gì mà lại luôn đứng về phía họ, đi nói những chuyện rất vô nghĩa với cô, hết khuyên cô tha thứ rồi lại nhanh chóng trở về thành phố.
Mới ngày nào Hướng Mạc Tâm còn đứng chắn trước mặt cô, bảo vệ cô khỏi Cao Lãng.
Vậy mà bây giờ lại đang nói giúp cho anh ta?
Tư Duệ không thích! Càng cực kỳ không vui!
Mày đẹp của cô khẽ chau lại.
Hơi rụt tay về đem vùi trong túi áo.
Nếu Hướng Mạc Tâm vẫn cứ tiếp tục nói giúp cho bọn họ, cô bất quá sẽ không nói chuyện với cô bé nữa.
Hướng Mạc Tâm biết Tư Duệ đã mất kiên nhẫn nghe mình luyên thuyên về chuyện này vội đổi đề tài:
" A Thiển bây giờ thật giống chị nha! Giận người ta không thèm chào hỏi luôn chứ! Đáng ghét chết được! "
Tư Duệ lúc này mới thôi cau mày, hướng mặt về phía người bên cạnh, mấp máy môi:
' Hồi nãy là đi gặp anh ấy sao? '
Hướng Mạc Tâm gật gật đầu:
" Vâng! Sau đó thì chỉ muốn úp mặt vào sông quê thôi ạ! " Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy quê thực sự nha!
Hướng Mạc Tâm trước đó cho dù có thù ghét A Thiển tới đâu, cũng đâu đến nỗi để hắn ăn bơ như hắn đối với cô bây giờ đâu.
Thật là quá đáng mà!
" Em ghét anh ta rồi! Không nói chuyện với anh ta nữa! Chắc Cao Lãng sẽ không bao giờ có suy nghĩ này với chị đâu nhưng cứ 'chiến tranh lạnh' như vậy cũng chẳng giải quyết gì cả! Tiểu Duệ, chị vẫn là nên tha thứ cho anh ấy! "
Nói xong, Hướng Mạc Tâm đột nhiên cảm thấy hối hận.Đã chuyển đề tài rồi vậy mà cô vẫn lái về chuyện cũ cho bằng được.
Đang định nói tiếp để chữa cháy thì ngoài cổng bỗng có người đi vào.
Là một đôi nam nữ.
Cô gái nhìn chằm chằm về phía này, chính xác thì ánh mắt dán chặt lên người Tư Duệ, dưới ánh chiều nhập nhoạng, giọt cảm xúc đọng bên khóe mắt như lóe sáng.
Cô vỡ òa chạy ùa tới quỳ rạp bên chân ghế, mặt úp lên đùi Tư Duệ khóc nấc.
Tư Duệ giật mình, lúc định hình được người này là ai cũng không kiềm được nước mắt, khom người vòng tay ôm lấy cô nghẹn ngào.
Là Tiểu Miểu đây mà! Đã bao lâu rồi cô không gặp chị cơ chứ? Chị sống thế nào? Có tốt không? Có còn bị người đàn ông kia bắt nạt không? Cô nhớ chị! Rất nhớ chị!
" Chị xin lỗi! Tiểu Duệ! Chị thực sự xin lỗi! Lúc ấy chị không nên để em một mình! Đáng lẽ em sẽ không khổ thế này! Là tại chị! Tất cả là tại chị! "
Trong khi đó, Hướng Mạc Tâm ngơ ngác nhìn hai người đầy khó hiểu.
Chợt phát hiện ra ở đây còn một người đàn ông, cô ngước lên nhìn anh ta.
Nam nhân này cực kỳ cao lớn, dáng người so với Cao Lãng kia còn hơn mấy lần.
Dưới bộ trang phục mùa đông tối màu, trông hắn có phần lạnh lùng, nguy hiểm.
Bị nhìn chằm chằm một cách hoài nghi, Tề Vỹ Thiên hờ hững đánh mắt sang thiếu nữ ngồi bên Tư Duệ trên băng ghế.
Bị đáp trả vậy mà cô vẫn không thôi nhìn hắn, thậm chí còn nheo mặt lại chặt chẽ hơn.
Lúc này, từ trong nhà có người đi ra, là Cao Lãng.
Anh nhìn bạn mình, rồi chuyển sang Tư Duệ và Tiểu Miểu, lướt qua Hướng Mạc Tâm rồi lại dừng trên người Tề Vỹ Thiên:
" Hơi trễ đấy! " Cao Lãng cười nhạt, đi đến vỗ vai Tề Vỹ Thiên.
Còn tưởng hắn sẽ đến sớm, nào có ngờ đến tận đêm cuối năm mới vác mặt đưa bạn gái tới đây.
Tề Vỹ Thiên thì vẫn đứng bất động tại chỗ, không có phản ứng gì.
Hắn nhìn Tư Duệ, nhìn người con gái đã bỏ rơi bạn hắn, đến sống ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này với đôi mắt mù lòa và không có giọng nói.
Vậy mà ngày đó, hắn thề là nếu gặp cô, sẽ đánh chết cô bởi vì cô dám phản bội và lừa bạn thân hắn.
Bây giờ, rốt cuộc là ai phụ ai? Vì ai mà cô gái này thành ra như vậy? Còn không phải tại Cao Lãng bạn hắn sao?
Hướng Mạc Tâm cảm giác mình có chút thừa thãi bèn lặng lẽ đứng dậy đi vào trong nhà.
Dù gì đã có cô gái kia lo cho Tư Duệ, cô vào nhà tranh thủ phụ mọi người ít việc vậy.
__________________________________
-Còn tiếp-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...