Trong gian phòng khách thoáng đãng, không khí trở nên trầm mặc, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Hàn Tiểu Hy.
Châu Sở Kiệt thất thần nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt cô mờ nhạt, trống rỗng.
Đôi đồng tử nâu sẫm, long lanh luôn nhìn cậu một cách dè chừng đã không còn.
Trước kia, cậu mong Tư Duệ đừng dùng ánh mắt đó nhìn cậu biết bao! Bây giờ có muốn trông thấy thêm một lần nữa cũng chẳng được.
Tư Duệ mệt mỏi hơi nghiêng người tựa vào Hàn Tiểu Hy.
Cô không thể nhìn thấy ai, nhưng chí ít, cô cảm nhận được họ! Cảm nhận được sự ấm áp thân thuộc này!
Anh không tìm cô, cô mất anh, nhưng thật may cô còn bạn! Bọn họ không quên cô! Luôn tìm kiếm cô!
Tư Duệ không kìm được, xúc động bật khóc.
Đã thực lâu cô mới lại trở nên mềm yếu như vậy!
Trước kia nếu không nhờ có Hướng Mạc Tâm và Tiểu Hà luôn bên cạnh, cô chắc chắn sẽ không thể kiên cường tới ngày hôm nay.
Còn bây giờ, cô chỉ muốn được thả lỏng, được buông tha cho chính mình.
Chỉ vậy thôi!
Những giọt lệ châu trĩu nặng tủi thân, uất ức và tức tưởi nay cùng lúc được giải thoát.
Tư Duệ hoàn toàn ngã vào lòng Hàn Tiểu Hy, vùi mặt bên vai cô, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tay áo cô, khóc không thành tiếng.
Châu Sở Kiệt nhắm mắt hít một hơi đau lòng, nắm tay thành quyền tự dằn vặt bản thân.
Tại sao khi đó cậu lại chủ quan để lại cô một mình? Tại sao cậu không tìm ra cô sớm hơn? Để rồi cô phải sống cô đơn ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, từng ngày từng ngày chịu đựng, vừa mù lòa vừa câm nín mang trong lòng tình sâu nghĩa nặng với người đàn ông đã hiểu nhầm cô và thậm chí đi đính hôn với người khác.
Cậu đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của người con gái đang khóc đến run người, trấn an cô.
" Tư Duệ! Không sao rồi! " Có tôi ở đây! Cô ta sẽ không thể bắt nạt cậu nữa!
Qua một lúc, Châu Sở Kiệt lưu luyến rút tay về, dứt khoát đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cậu rút điện thoại trong túi áo, khẩn trương bấm gọi một dãy số.
Phải mất hai hồi chương, bên kia mới nhấc máy, dường như là đang bận rộn:
// Sở Kiệt, có chuyện gì để sau rồi nói! // Cao Lãng vừa nói vừa điên cuồng điều khiển xe tăng tốc, thiếu điều muốn mượn cánh cửa thần kỳ của Doraemon để có thể đặt chân đến Đông Sơn gặp cô ngay lập tức.
" Em tìm thấy Tư Duệ rồi! Anh đến… "
Châu Sở Kiệt còn chưa nói hết đã bị Cao cắt ngang:
" Đông Sơn phải không? Anh đang trên đường đến đấy! Nhanh thôi! "
Châu Sở Kiệt bị lời anh nói làm cho bất ngờ vài giây:
" Tại sao anh biết Tư Duệ ở đây? "
" Cô ấy rõ ràng có để lại lời nhắn, là anh ngu ngốc không nhận ra! Sở Kiệt, mau bật định vị! Mọi chuyện để sau nói! " Anh hạ giọng, đôi mắt đan phượng chỉ hướng thẳng về phía trước, hướng về phía cô.
" Được! Anh đi đường cẩn thận! "
Cúp máy, Châu Sở Kiệt rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu vẫn là không thể ích kỷ! Mối tình đầu thì đã sao chứ? Bởi vì chỉ có bên Cao Lãng, Tư Duệ mới được hạnh phúc.
Hơn nữa,...
Đoạn Châu Sở Kiệt qua khe cửa sổ khép hờ nhìn vào trong gian phòng khách, ánh mắt rơi trên người con gái tóc ngắn, bóng lưng nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu.
Đúng vậy! Cậu thấy mình gần đây rất bị cô gái nhỏ này làm cho phân tâm.
_________________________________
" Đồ thầy giáo chết tiệt! Anh bỏ tôi xuống! "
Ở một diễn biến khác, Hướng Mạc Tâm ở trên vai người đàn ông cao lớn vạm vỡ giãy sống giãy tử gào thét ầm trời.
Nhưng một chữ người đàn ông kia cũng chẳng thèm để vào tai, trực tiếp đem cô ra cửa sau vác về phòng mình.
Vì bóng ma tâm lý sau vụ việc xảy ra năm ngoái, Hướng Mạc Tâm rất sợ ở cùng một chỗ với A Thiển.
Vậy mà bây giờ hắn lại vác cô về phòng, về phòng hắn.
Nhà A Thiển rất rộng, lại có đến hai tầng, phòng hắn tận cùng sau nhà, nếu lỡ xảy ra chuyện gì có hét đằng trời những người ở gian trước cũng chẳng cách nào nghe thấy.
Lúc này, Hướng Mạc Tâm thực sự sợ hãi!
Cô có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch, thiếu điều nhảy vọt ra khỏi lồng ngực để cô chết quắt đi.
A Thiển thẳng chân đá cửa phòng, không mạnh không nhẹ ném cô lên giường rồi áp xuống, nằm đè lên người Hướng Mạc Tâm, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Hơi thở nam tính phả từng đợt nặng nề vào da thịt khiến hô hấp cô như ngừng lại, cả người thấp thỏm, không tránh khỏi run rẩy.
Nhưng tuyệt nhiên, chẳng thể nào đẩy được tảng than đang đè trên người ra, đành ấm ức chịu đựng.
Chưa bao giờ Hướng Mạc Tâm thấy hắn biểu lộ phản ứng này, thực sự làm cô vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Qua một thời gian, như đã ổn định cảm xúc, A Thiển mới cất giọng trầm ổn, nói bên tai cô:
" Mấy ngày gần đây không hiểu sao anh luôn cảm thấy bất an về em.
Trực giác của anh đã không sai, Tâm Tâm, em thực sự xảy ra chuyện! "
Hướng Mạc Tâm sững người, hồi sau mới nhỏ giọng lên tiếng:
" Em không sao mà! "
" Nếu bọn người kia bắt cóc em không chỉ vì điều tra sự việc mà còn muốn làm hại em, em còn tự tin nói mình không sao? Hơn nữa… "
Ngưng một lúc, A Thiển hơi nhổm người dậy nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:
" Cảm giác bất an trong lòng anh vẫn chưa biến mất! "
Gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc nhìn Hướng Mạc Tâm:
" Thậm chí bất an mỗi ngày một lớn! "
Cô cứng người, nhất thời không biết nói gì, bất động nhìn A Thiển chăm chăm.
A Thiển thấy cô không phản ứng, lại cúi gằm siết chặt cô trong lòng.
Sợ là một ngày sẽ không được ôm cô, cảm nhận được cô như vậy nữa!
" Tâm Tâm, em ghét anh không? " Hắn hỏi, ngữ khí điềm tĩnh đến lạ.
Hướng Mạc Tâm thành thật lắc đầu:
" Không ghét! "
" Vậy em có tình cảm đặc biệt với anh không? "
Lần này, cô cũng không nghĩ ngợi gì liền đáp, câu trả lời tựa như vạn tiễn xuyên thẳng vào trái tim hắn:
" Không có! Em chỉ xem anh như anh trai thôi! Từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là vậy! "
________________________________
Sau một trận khóc buông xõa tất cả những gì phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, Tư Duệ mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Hàn Tiểu Hy.
Cô ngủ say đến nỗi được Châu Sở Kiệt lái xe chở về ngôi nhà từng ở cùng Tiểu Hà mà cũng chẳng hề hay biết.
Lại nói, không biết Mạc Khâm và Hướng Mạc Thanh đã nói chuyện với nhau thế nào nhưng quan hệ giữa hai người sau một đêm bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất không còn xa cách, không còn trốn tránh, không còn âm thầm dõi theo đối phương.
Hai người trên huyết thống không trên danh nghĩa là cha và mẹ, Mạc Khâm và Hướng Mạc Thanh đã ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện với hai con là Hướng Mạc Thâm và Hướng Mạc Tâm về quá khứ của họ.
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới biết thì ra mẹ cô và người đàn ông này thực chất đều là tình đầu của nhau.
Bọn họ xảy ra quan hệ khi mà mẹ cô còn đang học lớp 12, ấy là bà mang thai anh trai cô Hướng Mạc Thâm.
Nhưng gia đình của Mạc Khâm vì không chịu cho ông lấy bà nên đã sống chết ép hôn ông với một người phụ nữ khác.
Thời đó, xã hội còn chưa phát triển, phận nữ nhân bụng mang dạ chửa ngoài ý muốn thường bị lên án, chê trách rất nhiều.
Nhưng mặc người đời có lời ra tiếng vào, miệng lưỡi rắn độc ra sao Hướng Mạc Thanh vì quá yêu ông, càng yêu hơn cốt nhục kết tinh tình yêu của hai người nên nhất quyết giữ lại đứa trẻ.
Một mình bỏ lên nơi thâm sơn cùng cốc này dưỡng thai và sinh con.
Sau tám năm, Mạc Khâm rốt cuộc cũng tìm thấy bà và con trai.
Lúc này, ông đã ly hôn với người vợ kia, ngỏ ý muốn bà quay về, hai người sẽ kết hôn và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng Hướng Mạc Thanh đã một mình kiên cường 8 năm, bà không thể chỉ vì lời nói này mà phá vỡ bức tường thành mà bản thân đã gầy dựng để bảo vệ lòng tự tôn của một người phụ nữ.
Khi ấy, vì không thể thuyết phục mẹ cô mà Mạc Khâm đã cưỡng ép bà, tạo thêm một ràng buộc mới.
Tưởng chừng như Hướng Mạc Thanh sẽ vì sự tồn tại của đứa trẻ sau này là Tâm Tâm mà đồng ý nhưng điều đó chẳng những phản tác dụng.
Ngược lại khiến bà từ không yêu không hận chuyển sang căm ghét và coi thường ông hơn bao giờ hết, cho đến tận bây giờ.
Nhưng Mạc Khâm rõ hơn ai hết, khi ấy, Hướng Mạc Thanh sở dĩ không đồng ý là vì ông còn đang nuôi dưỡng một đứa con trai.
Nếu như kết hôn với bà, đồng nghĩa với việc con của người sẽ được hưởng trọn hạnh phúc và sự chăm sóc đầy đủ của cha lẫn mẹ.
Nhưng còn đứa trẻ đáng thương kia thì sao?
Mẹ nó vốn dĩ đã là một người phụ nữ tham vọng, ly hôn xong cũng chẳng thèm đoái hoài tới nó nữa.
Tuy rằng bà có thể thay vị trí mẹ ruột bù đắp cho thằng bé, nhưng liệu nó có cảm nhận được? Có chấp nhận được? Có thừa nhận người mẹ trên danh nghĩa như vậy hay không? Kể cả tình yêu của người cha duy nhất cũng sẽ bị san sẻ cho hai đứa trẻ khác, đặt bà vào hoàn cảnh ấy, bà cũng sẽ không can tâm.
Lại nói, cũng bởi vì lớn lên trong sự thiếu hụt tình thương và quan tâm của người mẹ mà thằng bé đã trở nên sa đọa, không lo học hành, ngày ngày rong ruổi đua đòi với những thiếu niên côn đồ trong thành phố.
Trong một lần tụ tập đua xe cùng bạn bè vào hai năm, cậu đã không may gặp tai nạn và qua đời.
Đáng buồn làm sao, ngay cả đám tang con trai ruột của mình, người mẹ kia cũng chẳng buồn tới đưa tiễn.
Mọi sự việc trên, Hướng Mạc Thâm đều đã biết.
Bởi tuy mẹ cắt đứt với ông, nhưng anh và cha vẫn luôn bí mật giữ liên lạc.
Ông hướng cho con trai học tập thoát nghèo và nối nghiệp chính mình.
Khi anh đỗ vào học viện Y Dược lớn nhất cả nước, Mạc Khâm đã tạo đủ mọi điều kiện để cho con trai có một môi trường học tập tốt nhất, phát triển tiềm năng và năng lực của bản thân để rồi có một bác sĩ Hướng Mạc Thâm lừng lẫy ngày hôm nay.
Anh biết ơn cả cha lẫn mẹ, yêu thương hai người và thật sự muốn cha mẹ có thể có một ngày làm hòa, trở về bên nhau, làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới, một gia đình bốn người hạnh phúc.
Ngày nay đã và đang tới thật gần, anh vui mừng khôn xiết.
Vấn đề chỉ còn là ở chỗ Hướng Mạc Tâm.
Còn tưởng cô sẽ gắt gao không thể chấp nhận chuyện này, nào có ngờ Hướng Mạc Tâm lại rất đỗi thản nhiên, nhún vai nói:
" Mẹ cũng cô đơn lẻ bóng nhiều năm rồi, nay có người bầu bạn cũng không tệ nha! Lại còn là cha ruột của con, đối với con không có cha cũng được mà có cha cũng tốt! Lần đầu tiên được cha liều mạng và bỏ cả chữ tín để bảo vệ cái mạng nhỏ, cảm giác mới mẻ này con xin ghi nhận cha! "
Mạc Khâm hạnh phúc vỡ òa, ôm cô con gái vào lòng, không biết nói gì khác ngoài lời: " Cảm ơn con gái! Cha yêu con! "
_________________________________
Sáng sớm hừng đông, trời lạnh giá.
Tư Duệ bất chợt tỉnh giấc, từ sau khi bị câm rồi đến mù, cảm giác của cô trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Vì vậy, có thể dễ dàng nhận ra trên giường, ở chỗ nằm bên cạnh còn có một người đang nằm.
Cô hơi khựng lại một chút khi ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh sạch có chút xa lạ lại rất đỗi quen thuộc.
Nhưng ngẫm lại, làm sao có thể có chuyện đó!
Đoán rằng chỉ có thể là Hàn Tiểu Hy, Tư Duệ không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi bước xuống giường, sợ làm đánh thức cô.
Nào đâu, chỉ là một động tác gỡ chăn rất nhẹ nhàng cũng có thể kinh động tới người đó.
Phút chốc, Tư Duệ bị một lực kéo ngã nhào về phía sau, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đó.
Lưng cô áp sát khuôn ngực rắn chắc, đã từng rất thân thuộc rồi trở nên xa xỉ, nay chân thật hơn bao giờ hết.
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp cất lên, một đòn đánh tan những suy nghĩ mơ hồ hỗn loạn trong đầu cô:
" Duệ Duệ, mới 5 giờ sáng, em định đi đâu? "
_________________________________
-Còn tiếp-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...