Trans-edit: Pino and Lytaa
----
Bầu trời hôm qua mưa tầm tã, đổi lại hôm nay có chút thoáng đãng. Tuy rằng không có nhiều nắng, nhưng mọi người vẫn mong sẽ không có cơn mưa nào ập tới làm phá hỏng bữa tiệc kỉ niệm ngoài trời của nhà văn hoá.
Các giảng viên và học viên của các bộ môn đều đang gấp rút thực hiện công việc. Tổ bộ môn thiết kế đang loay hoay với cái cổng chào, tổ âm nhạc thì đang dựng sân khấu, các tổ bộ môn còn lại mỗi người một tay sắp xếp bàn ghế, ai nấy đều tươi cười hớn hở, xoá tan đi không khí ẩm ướt âm u kia.
Tổ nấu ăn là bận rộn nhất, từ sáng tới giờ các giảng viên và học viên vẫn đang liên tục xào xào nấu nấu, cắt cắt gọt gọt. Văn Hán chạy việc như con thoi, trong lòng một mực đặt ra câu hỏi - Ngô Ẩn đâu ? -
Giờ phút này tiệc kỉ niệm đã khai mạc giữa sân lớn nhà văn hoá, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ muôn màu, không khí hân hoan náo nức. Tổ nấu ăn cũng đã sẵn sàng lên mâm các loại mỹ thực.
Sau khi quản lý Đinh đọc xong tuyên bố, lần lượt các món ăn được bưng ra đặt lên trên bàn tiệc.
Văn Hán giờ phút này đang cực kì căng thẳng và bận rộn. Cậu ta không những bị người trong tổ nấu ăn sai vặt mà còn bị những người khác xoay như chong chóng.
"Văn Hán, giúp tôi khiêng nồi súp Bạch Quả Vị Tẩm"
"Tiểu Hán, nhớ kiểm tra nhiệt độ lò bánh tráng miệng nhé"
"Này cậu trai, giúp chúng tôi nâng bục sân khấu vào cánh gà nào! "
"Phiền cậu rót dùm tôi ly rượu"
"À cho hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào?"
"Chào cậu, chúng tôi là đến từ công ty bảo hiểm...."
"Có nhầm lẫn không đây là tiệc kỉ niệm mà"
Quay trở lại nhà bếp, cậu ta đang đảm nhiệm canh lửa món Bánh Quế Đào, đây là món tráng miệng được đưa lên sau cùng nhưng thời gian hấp bánh rất lâu. Lượng nhiệt ban đầu phải hạ xuống cực thấp, cứ mỗi ba mươi phút lại phải nâng lửa lên một lần, liên tục trong 6 tiếng. Vì thế cậu ta cứ tranh thủ ba mươi phút đó làm chuyện khác, ba mươi phút sau lại quay lại lò bánh.
"Xoẻng" tiếng một người làm chén bát vỡ.
"Ôi chao, tôi bất cẩn quá!"
Văn Hán nhanh nhạy phản ứng kịp thời để tránh việc đổ vỡ này làm ảnh hưởng đến nhịp làm việc của mọi người, cũng như để tránh gây thương tích.
"Thím Hà, cứ để đó cho cháu dọn, thím cứ múc một chén canh hầm khác rồi đem lên bàn tiệc. Mọi người di chuyển tránh xa khu vực này một chút."
Chưa kịp nói cảm ơn, Văn Hán đã vội đi lấy giẻ lau và chổi nhựa để dọn dẹp đống chén vỡ đó.
Tiệc kỉ niệm vẫn hân hoan ồn ào, Văn Hán vẫn đang xoay vòng như chong chóng. Mặc dù mang danh nghĩa là hỗ trợ, nhưng quả thực là quá sức có thể tưởng tượng tới. Đến cuối ngày, cậu ta hoàn toàn có thể được xưng là "Bắc Kinh đệ nhất tạp vụ".
Tại văn phòng công ty.
"Trong tối nay cậu phải hoàn thành bản báo cáo, không xong không được bước ra khỏi công ty."
Chết tiệt thật, rõ ràng là đã lưu lại nhưng sao bây giờ không thấy đâu. Đây là bản báo cáo rất quan trọng, không có nó sếp Trương không thể đàm phán với đối tác vào sáng mai. Bây giờ phải làm lại từ đầu, nhưng làm xong là một chuyện, kiểm tra chỉnh sửa lại càng là chuyện mất thời gian. Điện thoại thì Văn Hán gọi liên tục, muốn tôi phải làm sao chứ?
Lao lực hơn 6 tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, gần 9 giờ tối Ngô Ẩn có mặt tại nhà văn hoá.
Lúc này bước vào thì người đi ra đã khá nhiều, các bông hoa trang trí ở cổng chào cũng đã rơi lả tả. Vỏ chai bia nằm khắp sân, sân khấu vẫn còn vài người ca hát ầm ĩ. Quan sát một hồi thì nhìn thấy Văn Hán.
"Văn Hán ....tôi..." giọng điệu khó xử.
Văn Hán lúc này nhìn không còn giống con người. Quần áo cậu ta lấm lem vết thức ăn, vết dầu mỡ, toàn thân đẫm ướt mồ hôi đang đứng thở hổn hển nhìn Ngô Ẩn.
"Cậu không cần giải thích! Tôi hiểu mà!"
Ngô Ẩn kinh ngạc rồi lại cảm động. Đúng là Văn Hán, đúng là anh em tốt của tôi, ở Bắc Kinh này không ai tốt và hiểu tôi bằng cậu.
"Cậu đi theo tôi" Văn Hán dùng sức mở miệng.
Ngô Ẩn vì đang ở thế bị động, cậu ta kêu đi đâu đành phải đi đấy. Vốn tưởng Văn Hán sẽ đưa mình vào phòng thực hành nấu ăn cùng mình hỏi rõ chuyện hôm nay, trong đầu vẫn đang suy nghĩ ra lời giải thích hợp lý nhất. Cùng lắm sẽ mời cậu ta đi mát xa xông hơi để bù đắp, cuốicùng....
"Tất cả những thứ này là dành cho cậu." Văn Hán căm phẫn lên tiếng.
Đảo mắt nhìn sang, một núi chén dĩa dao nĩa, ly tách đang chất đống trước mặt Ngô Ẩn. Nào là vết sốt cà ri, vết mì tương đen, nước sốt thịt hầm củ sen và vân vân các thứ, hỗn hợp những thứ nhớp nháp này đang đợi Ngô Ẩn ra tay rửa sạch.
Văn Hán cay nghiệt mà lên tiếng: "So với những gì hôm nay tôi đã trãi qua, chừng này vẫn còn không thấm thía gì. Là anh em với nhau tôi nhường cậu phần việc nhẹ nhàng này đấy."
Nói xong ném cho Ngô Ẩn một cái găng tay cao su, một miếng xốp tạo bọt và một chai dung dịch rửa chén bát, cũng không quên đưa cậu ta một cái thau cực lớn.
Vừa định quay người bỏ đi, lại nói thêm một câu.
"Tổng số lượng chén bát dao muỗng nĩa đều được lão sư kiểm kê, cậu cứ cẩn thận mà làm việc."
Nói xong bước chân quay đi vô cùng dứt khoác, bỏ lại Ngô Ẩn vẻ mặt ngơ ngác giống như là "không biết gì".
Hết chương!
Trans-edit: Pino and Lytaa
----
Bầu trời hôm qua mưa tầm tã, đổi lại hôm nay có chút thoáng đãng. Tuy rằng không có nhiều nắng, nhưng mọi người vẫn mong sẽ không có cơn mưa nào ập tới làm phá hỏng bữa tiệc kỉ niệm ngoài trời của nhà văn hoá.
Các giảng viên và học viên của các bộ môn đều đang gấp rút thực hiện công việc. Tổ bộ môn thiết kế đang loay hoay với cái cổng chào, tổ âm nhạc thì đang dựng sân khấu, các tổ bộ môn còn lại mỗi người một tay sắp xếp bàn ghế, ai nấy đều tươi cười hớn hở, xoá tan đi không khí ẩm ướt âm u kia.
Tổ nấu ăn là bận rộn nhất, từ sáng tới giờ các giảng viên và học viên vẫn đang liên tục xào xào nấu nấu, cắt cắt gọt gọt. Văn Hán chạy việc như con thoi, trong lòng một mực đặt ra câu hỏi - Ngô Ẩn đâu ? -
Giờ phút này tiệc kỉ niệm đã khai mạc giữa sân lớn nhà văn hoá, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ muôn màu, không khí hân hoan náo nức. Tổ nấu ăn cũng đã sẵn sàng lên mâm các loại mỹ thực.
Sau khi quản lý Đinh đọc xong tuyên bố, lần lượt các món ăn được bưng ra đặt lên trên bàn tiệc.
Văn Hán giờ phút này đang cực kì căng thẳng và bận rộn. Cậu ta không những bị người trong tổ nấu ăn sai vặt mà còn bị những người khác xoay như chong chóng.
"Văn Hán, giúp tôi khiêng nồi súp Bạch Quả Vị Tẩm"
"Tiểu Hán, nhớ kiểm tra nhiệt độ lò bánh tráng miệng nhé"
"Này cậu trai, giúp chúng tôi nâng bục sân khấu vào cánh gà nào! "
"Phiền cậu rót dùm tôi ly rượu"
"À cho hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào?"
"Chào cậu, chúng tôi là đến từ công ty bảo hiểm...."
"Có nhầm lẫn không đây là tiệc kỉ niệm mà"
Quay trở lại nhà bếp, cậu ta đang đảm nhiệm canh lửa món Bánh Quế Đào, đây là món tráng miệng được đưa lên sau cùng nhưng thời gian hấp bánh rất lâu. Lượng nhiệt ban đầu phải hạ xuống cực thấp, cứ mỗi ba mươi phút lại phải nâng lửa lên một lần, liên tục trong 6 tiếng. Vì thế cậu ta cứ tranh thủ ba mươi phút đó làm chuyện khác, ba mươi phút sau lại quay lại lò bánh.
"Xoẻng" tiếng một người làm chén bát vỡ.
"Ôi chao, tôi bất cẩn quá!"
Văn Hán nhanh nhạy phản ứng kịp thời để tránh việc đổ vỡ này làm ảnh hưởng đến nhịp làm việc của mọi người, cũng như để tránh gây thương tích.
"Thím Hà, cứ để đó cho cháu dọn, thím cứ múc một chén canh hầm khác rồi đem lên bàn tiệc. Mọi người di chuyển tránh xa khu vực này một chút."
Chưa kịp nói cảm ơn, Văn Hán đã vội đi lấy giẻ lau và chổi nhựa để dọn dẹp đống chén vỡ đó.
Tiệc kỉ niệm vẫn hân hoan ồn ào, Văn Hán vẫn đang xoay vòng như chong chóng. Mặc dù mang danh nghĩa là hỗ trợ, nhưng quả thực là quá sức có thể tưởng tượng tới. Đến cuối ngày, cậu ta hoàn toàn có thể được xưng là "Bắc Kinh đệ nhất tạp vụ".
Tại văn phòng công ty.
"Trong tối nay cậu phải hoàn thành bản báo cáo, không xong không được bước ra khỏi công ty."
Chết tiệt thật, rõ ràng là đã lưu lại nhưng sao bây giờ không thấy đâu. Đây là bản báo cáo rất quan trọng, không có nó sếp Trương không thể đàm phán với đối tác vào sáng mai. Bây giờ phải làm lại từ đầu, nhưng làm xong là một chuyện, kiểm tra chỉnh sửa lại càng là chuyện mất thời gian. Điện thoại thì Văn Hán gọi liên tục, muốn tôi phải làm sao chứ?
Lao lực hơn 6 tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, gần 9 giờ tối Ngô Ẩn có mặt tại nhà văn hoá.
Lúc này bước vào thì người đi ra đã khá nhiều, các bông hoa trang trí ở cổng chào cũng đã rơi lả tả. Vỏ chai bia nằm khắp sân, sân khấu vẫn còn vài người ca hát ầm ĩ. Quan sát một hồi thì nhìn thấy Văn Hán.
"Văn Hán ....tôi..." giọng điệu khó xử.
Văn Hán lúc này nhìn không còn giống con người. Quần áo cậu ta lấm lem vết thức ăn, vết dầu mỡ, toàn thân đẫm ướt mồ hôi đang đứng thở hổn hển nhìn Ngô Ẩn.
"Cậu không cần giải thích! Tôi hiểu mà!"
Ngô Ẩn kinh ngạc rồi lại cảm động. Đúng là Văn Hán, đúng là anh em tốt của tôi, ở Bắc Kinh này không ai tốt và hiểu tôi bằng cậu.
"Cậu đi theo tôi" Văn Hán dùng sức mở miệng.
Ngô Ẩn vì đang ở thế bị động, cậu ta kêu đi đâu đành phải đi đấy. Vốn tưởng Văn Hán sẽ đưa mình vào phòng thực hành nấu ăn cùng mình hỏi rõ chuyện hôm nay, trong đầu vẫn đang suy nghĩ ra lời giải thích hợp lý nhất. Cùng lắm sẽ mời cậu ta đi mát xa xông hơi để bù đắp, cuốicùng....
"Tất cả những thứ này là dành cho cậu." Văn Hán căm phẫn lên tiếng.
Đảo mắt nhìn sang, một núi chén dĩa dao nĩa, ly tách đang chất đống trước mặt Ngô Ẩn. Nào là vết sốt cà ri, vết mì tương đen, nước sốt thịt hầm củ sen và vân vân các thứ, hỗn hợp những thứ nhớp nháp này đang đợi Ngô Ẩn ra tay rửa sạch.
Văn Hán cay nghiệt mà lên tiếng: "So với những gì hôm nay tôi đã trãi qua, chừng này vẫn còn không thấm thía gì. Là anh em với nhau tôi nhường cậu phần việc nhẹ nhàng này đấy."
Nói xong ném cho Ngô Ẩn một cái găng tay cao su, một miếng xốp tạo bọt và một chai dung dịch rửa chén bát, cũng không quên đưa cậu ta một cái thau cực lớn.
Vừa định quay người bỏ đi, lại nói thêm một câu.
"Tổng số lượng chén bát dao muỗng nĩa đều được lão sư kiểm kê, cậu cứ cẩn thận mà làm việc."
Nói xong bước chân quay đi vô cùng dứt khoác, bỏ lại Ngô Ẩn vẻ mặt ngơ ngác giống như là "không biết gì".
Hết chương!
Nguồn: .wattpad.com/pinoneverdie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...