Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Mặt mày tóc tai của Nghiêm Chí Kiên bị nước mưa làm ướt đẫm, ánh đèn đường rọi lên gương mặt nửa sáng nửa tối, biểu cảm giống như vớ được một cái phao giữa biển lớn khi gặp được Lạc Phong.
Hai gã có vũ khí nhanh chóng đứng dậy tiếp tục hung hăng giao chiến, chỉ có Lạc Phong là "bình chân như vại".
Quyền cước tuôn ra không nương tình, hai gã có vũ khí cuối cùng cũng bỏ chạy thoái lui. Lạc Phong đứng đó nhìn hai bóng lưng của họ mờ dần đi trong mưa, quay đầu lại thì không còn thấy Nghiêm Chí Kiên đâu nữa.
Trong lúc Lạc Phong giao đấu, Nghiêm Chí Kiên đã nhanh chóng bỏ đi và người cậu ta đuổi theo chính là một gã nam nhân đi xe moto màu đen.
"Chó má! Anh đứng lại cho tôi."
Nghiêm Chí Kiên vừa chạy thục mạng vừa gào thét trong mưa, chiếc xe kia vẫn chạy, dẫn lối cậu ta tới một con hẻm vắng không người.
Tiếng moto dừng lại, Nghiêm Chí Kiên nhào tới đánh đập người đàn ông kia. Gã nam nhân vừa tháo mũ bảo hiểm xuống liền khống chế Nghiêm Chí Kiên, ôm chặt lấy hắn, nói.
"Tôi nhớ em."
Ba chữ này vừa được nói ra, Nghiêm Chí Kiên liền nước mắt tuôn trào. Đã rất lâu rồi Nghiêm Chí Kiên không còn được nghe giọng nói của người này, hắn là tên đại ca xã hội đen, cũng là người tình của cậu ta.
Dùng nắm đấm đập vào lưng của gã đại ca mấy cái tức giận, Nghiêm Chí Kiên vừa khóc trong mưa vừa nói.
"Tại sao? Tại sao anh để cho bọn đàn em truy sát tôi? Tại sao ngày đó anh phủ nhận tôi?"
Hai người họ ướt đẫm ôm lấy nhau, tên đại ca một lúc sau mới nói.
"Em biết tôi không thể làm gì khác. Nếu giữ em ở lại, em sẽ chết, còn nếu để em đi em sẽ có cơ hội sống sót. Em phải hiểu rằng tôi vô phương ngăn cản bọn đàn em truy sát em...."
Nghiêm Chí Kiên lập tức đẩy gã đại ca ra và đấm vào mặt hắn một cú, tức giận nói.
"Tôi hiểu cho anh? Vậy ai sẽ hiểu cho tôi? Khi nào anh mới chịu từ bỏ cái danh vị đại ca vô nghĩa kia? Anh vì muốn chứng minh hai ta không có quan hệ liền đồng ý để bọn chúng truy sát tôi? Mẹ kiếp! Anh dừng moto ở đó chứng kiến hai gã kia dùng vũ khí đánh tôi? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp !!!"
Nghiêm Chí Kiên vừa nói vừa hung hăng đánh vào ngực của gã đại ca, nước mưa hoà lẫn vào nước mắt.
Cuộc đối thoại diễn ra ngắn ngủi, Nghiêm Chí Kiên lau lệ xoay người bỏ đi. Lang thang dưới màn mưa mà lòng đau như cắt, đoạn tình cảm đắng cay này làm sao có thể nguôi ngoai? Nhớ lại ngày trước, ban ngày thì là đồng đội sánh cánh bên gã đại ca, đêm đến lại trở thành đôi tình nhân hạnh phúc vui vẻ. Ngày đó có lần hắn bị thương, lòng của Nghiêm Chí Kiên tựa như xát muối nhưng cũng không hề dám tỏ ra ngoài mặt, chỉ khi màn đêm dần chìm sâu, bọn lâu la đàn em đều đã ngủ, Nghiêm Chí Kiên mới dám tiến vào phòng của hắn, giận dỗi hắn vì sao để bị thương? Vì sao lại không cẩn thận như vậy? Cuộc sống của ban xã hội đen lênh đênh không biết ngày mai sống chết ra sao, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh thì Nghiêm Chí Kiên cũng đã đủ nghị lực để sinh tồn. Là một đứa mồ côi đầu đường xó chợ, gã đại ca vừa là người anh, người cha, người thân duy nhất và cũng là người mà cậu ta yêu nhất. Thế nhưng cái ngày bị đám đàn em phát hiện, cái ngày mà gã ta đứng trước đám đông dõng dạc lên tiếng phủ nhận mối quan hệ giữa hai người...Nghiêm Chí Kiên như rơi xuống đáy vực thẳm. Đám đàn em vì muốn diệt trừ hậu hoạn nên nhất quyết truy sát Nghiêm Chí Kiên, khiến cậu ta luôn phải lẩn trốn trong cái xã hội này. Sống mà chánh phái không thu, tà phái không nhận thì còn ý nghĩa gì? Sãi bước nhanh trong màn mưa, Nghiêm Chí Kiên tiến về nhà của Lạc Phong. Từ ngày được Lạc Phong cứu giúp lần trước, Nghiêm Chí Kiên như nhận thấy cuộc sống tốt đẹp hơn. Mặc dù tiếp xúc không lâu, nhưng chính khí và tinh quang của Lạc Phong như tiếp thêm sức mạnh cho cậu ta để cải tà quy chính, xem Lạc Phong như là một mẫu người để mình trở thành.
Chuông cửa vang lên Lạc Phong chạy ra mở cửa, Nghiêm Chí Kiên liền ào tới ôm chầm lấy Lạc Phong mà khóc oà nức nở. Cái mà Nghiêm Chí Kiên cần lúc này đơn thuần chỉ là một điểm tựa.
Sau khi vào nhà, đưa cho Nghiêm Chí Kiên một cái khăn lông và một bộ quần áo, Lạc Phong nói.
"Cậu đi tắm trước đi đã, đây là quần áo của tôi, có chút rộng so với cậu nhưng đây là những gì tôi có."
Nghiêm Chí Kiên sau khi trấn tỉnh lại, ngước ánh mắt mỏi mệt lên nhìn Lạc Phong rồi đứng dậy, nói.
"Không cần! Bây giờ tôi sẽ đi."
Lạc Phong cũng không cản ngăn để mặc cho Nghiêm Chí Kiên tiến ra cửa. Chuyện của cậu ta chỉ có cậu ta hiểu mình muốn gì, tốt nhất không nên can thiệp.
Đã hai lần chứng kiến và giải cứu Nghiêm Chí Kiên khỏi cảnh bị vây bắt, Lạc Phong tự đặt ra một câu hỏi rất lớn! Dù sao Nghiêm Chí Kiên cũng đã giúp mình khá nhiều lúc ở Quế Lâm, tình cảm anh em cũng nảy nở đôi ba phần.
Nghiêm Chí Kiên bỏ đi, Lạc Phong đứng bên trong căn nhà nhìn theo bóng lưng của cậu ta, lòng thầm nghĩ.
- Tên nhóc này quả thực yếu mềm hơn vẻ bề ngoài! -
...
"Văn Hán à, để tôi thay cái chăn mới, cậu bắn ướt hết rồi."
Chu Hiếu Minh trần truồng đi lấy một cái chăn khác rồi quay lại giường, dùng bàn tay xoa xoa cơ thể trắng sáng trơn nhẵn của Văn Hán mấy cái rồi nói.
"Hôm nay cậu sao vậy? Không có hứng hả? Thấy cậu không được nhiệt tình như mọi khi."
Văn Hán chầm chậm xoay người hướng vào ngực của Chu Hiếu Minh, nói.
"Hiếu Minh tôi xin lỗi. Quả thực hôm nay tôi không có hứng."
Chu Hiếu Minh nghe vậy liền đưa ngón cái tới xoa xoa gò má của Văn Hán, ngắm nhìn cậu ta một lúc rồi hỏi.
"Có chuyện gì? Kể tôi nghe được chứ?"
Văn Hán chậm rãi mở lời.
"Hiếu Minh à tôi thực sự thấy rất áy náy với Ngô Ẩn. Đã rất lâu rồi hai chúng tôi không còn chia sẻ tâm sự như trước. Lúc đi học ở lớp nấu ăn cũng chỉ chào hỏi rồi nói mấy câu qua lại. Thực sự tôi thấy không lâu nữa tôi sẽ mất đi người bạn như cậu ta."
Chu Hiếu Minh luồng tay vào mái tóc bồng của Văn Hán, dịu dàng lên tiếng.
"Chẳng phải bạn bè cũng nên có thế giới riêng sao? Bây giờ cậu còn có tôi, còn có Lạc Lạc, không thể cứ mãi quanh quẩn bên cậu ta."
Văn Hán bức rức.
"Nhưng bọn tôi là bạn chí cốt á. Tất cả cũng tại anh, sao tôi lại gặp phải anh chứ?"
Chu Hiếu Minh cũng có chút bực dọc.
"Này nhóc con, sắp được tôi rước về làm vợ rồi còn trách móc tôi chuyện gì?"
Văn Hán nghe đến xấu hổ, liền ngắt vào ngực của Chu Hiếu Minh mấy cái cho bỏ ghét, Chu Hiếu Minh nháo nhào né tránh.
Hai người đùa giỡn một hồi, cuối cùng anh ta cũng nghiêm chỉnh.
"Ngày mai chúng ta qua chỗ Ngô Ẩn đi."
Văn Hán thắc mắc.
"Chúng ta? Tại sao lại là chúng ta?"
Chu Hiếu Minh nói.
"Chẳng phải cũng nên để cho Ngô Ẩn hiểu rõ chuyện của hai đứa mình?"
Mặc dù Văn Hán vẫn cho là chưa đến lúc, nhưng từ từ để Ngô Ẩn làm quen với Chu Hiếu Minh cũng là chuyện tốt, cho nên nói.
"Được! Ngày mai chúng ta hẹn cậu ta đi ăn một bữa."
Chu Hiếu Minh nghe xong liền thay đổi sắc mặt.
"Thế bây giờ cậu đã thoải mái chưa? Chúng ta....làm thêm một hiệp nhé?"
Nói xong liền ném tung cái chăn ra, hai tấm thân loả lồ liền va chạm nhau, đang lúc chuẩn bị nảy lửa, đột nhiên....
"Ba! Ba với chú Văn Hán đang làm gì dạ?"
Bé Lạc Lạc đi vào phòng ngủ của hai người họ lúc nào không biết, lúc này đang cầm trên tay con thú nhồi bông, hai mắt tròn xoe nhìn "hai người bố" đang "đè nhau".
Để con trẻ thấy cảnh này quả thực khó tránh khỏi bối rối, Chu Hiếu Minh liền nhặt cái chăn lên che chắn lại cho cả hai, rồi lắp bắp nói.
"Ba...ba với chú Văn Hán đang...tập thể dục."
Văn Hán xấu hổ quá chỉ biết chui đầu vào chăn trùm lại kín mít, lúc này đạp đạp Chu Hiếu Minh mấy cái ý bảo nhanh chóng đưa bé Lạc Lạc rời đi.
"Ba với chú Văn Hán tập thể dục sao lại cởi hết đồ ra trần truồng như vậy?" bé Lạc Lạc ngây ngô hỏi liên tục.
"Con không hiểu đâu, người lớn đều tập thể dục với nhau như vậy."
"Vậy là người lớn tập thể dục luôn phải cởi hết đồ ra giống ba và chú Hiếu Minh sao?"
"Phải phải phải" Chu Hiếu Minh thừa nhận cho qua chuyện.
Đột nhiên Lạc Lạc đứng đó cởi hết đồ ra.
"Lạc Lạc con làm gì vậy?" Chu Hiếu Minh thất kinh.
"Con cũng đã lớn rồi, con cũng muốn 'tập thể dục' với ba và chú Hiếu Minh."
Nghe đến đây Văn Hán cũng chịu không nổi, ngóc đầu dậy khuyên bảo.
"Lạc Lạc ngoan, về phòng ngủ đi, đã hết giờ tập thể dục rồi."
Nghĩ rằng Lạc Lạc chịu bỏ qua? Đứa bé này ương bướng không vừa, một thân trần truồng nhanh chóng nhào đến giường.
"Chú ơi, con cũng muốn 'tập thể dục' với chú..."
"Ai da Lạc Lạc con làm cái gì vậy?" Chu Hiếu Minh cằn nhằn, cũng nhào lên giường can ngăn Lạc Lạc.
"Con cũng muốn 'tập thể dục' với ba, ba chỉ con làm sao cởi đồ tập thể dục đi..."
Chu Hiếu Minh đập lòng bàn tay vào trán, than thở.
"Trời phật ơiiii."
Xem ra ý định "vui vẻ" của Chu Hiếu Minh lại bị đứa con trai phá hỏng rồi!
Hết chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...