"Con làm gì vậy?" Mẹ Lưu đang chuẩn bị đi làm, vừa ra khỏi cửa đã thấy Ý Lương bị người ta chắn trước cửa nhà, vẻ mặt hoảng sợ thì vội vã đi tới, yêu cầu Lạc Diễn Hàn bước sang một bên, che chở Ý Lương đi vào nhà xong, thấp giọng dặn, "Phải khóa cửa kỹ biết không?"
Ý Lương gật đầu, đóng cửa lại.
Mẹ Lưu xoay người quay đầu quát mấy đứa trẻ trốn sau tấm ván gỗ ở mảnh đất trống bên kia: "Bọn trẻ kia mau về nhà nhanh đi, đừng ở đây nữa!"
Bọn trẻ liền nấp người phía sau tảng đá hoặc sau tấm ván gỗ, ở đây là nơi rất tốt để bọn chúng đốt pháo, làm sao nghe cô nói hai câu liền về nhà được, mấy ngày nay bọn chúng đều đốt pháo ở đây, sau đó nếu như có người lớn ra ngăn cấm, thì bọn chúng lại nấp đi chờ người lớn bỏ đi hết rồi tất cả lại lao ra tiếp tục chơi đùa. Dịp lễ mừng năm mới người lớn ai cũng bận bịu, không ai quan tâm nhiều đến bọn chúng, hơn nữa theo tập tục là kiêng mắng chửi trẻ con, vì thế bọn chúng quả thực coi trời bằng vung.
"Lạc Diễn Hàn, nếu như con còn bắt nạt Ý Lương nữa, cô sẽ nói cho ba con biết đấy."
Mẹ Lưu nhận ra cậu bé trước mặt, mặc dù lời đe dọa này chẳng có tác dụng gì đối với một học sinh lớp sáu gần như cao hơn mình, thế nhưng cô vẫn phải nói một câu.
Quả nhiên Lạc Diễn Hàn thậm chí không thèm nhìn bà một cái, tuy rằng hắncũng là đứa con do vợ bé sinh ra, nhưng hắn trời sinh đã có loại khí chất bức người, mặc dù vẫn là một đứa trẻ, vậy mà nhìn thế nào cũng không thấy giống một học sinh tiểu học, dù sao so sánh với anh trai cùng cha khác mẹ kia của hắn, nhìn thế nào cũng thấy Lạc Chính Dương vẻ mặt ôn hòa hơn. Còn Lạc Diễn Hàn này nhìn thế nào cũng không thấy giống một học sinh tiểu học, từ khuôn mặt trưởng thành sớm kia có thể nhìn ra được sau này lớn lên tuyệt đối là một người đàn ông phong lưu phóng khoáng, có điều ngoại hình cho dù có dễ nhìn nhưng phẩm chất xấu thì cũng vô dụng thôi!
Mặc dù nói như vậy, nhưng nếu như Ý Lương có thể hung dữ bằng một nửa Lạc Diễn Hàn thì tốt rồi, làm sao cô nhìn không ra Ý Lương giống như một con thỏ trắng nhỏ vừa bị hoảng sợ chứ, đây đều là số mệnh cả! Nếu như ba Ý Lương có ở đây, có lẽ sẽ không thế này, hơn nữa mẹ Ý Lương căn bản không xem Ý Lương là gì cả, ngay cả con mình bị ức hiếp đến gãy tay cũng không thấy bà ta lo lắng chút nào.
Mẹ Lưu lắc đầu, thở dài, thấy đã sắp đến giờ làm việc, bà cũng phải đi làm thôi, chỉ cần Ý Lương ở yên trong nhà là tốt rồi.
Ý Lương trốn ở trong phòng, từ khe hở nhìn ra bên ngoài, mẹ Lưu vừa đi, bọn trẻ con lại bắt đầu đốt pháo tiếp, có đôi khi ném đến gian nhà, muốn hù dọa cô đang ngồi ở bên trong.
Tất nhiên Lạc Diễn Hàn cũng nằm trong đó, nhưng điều khiến cô buồn nhất chính là cả Lạc Chính Dương cũng tới.
Lạc Chính Dương tụ tập với những đứa trẻ khác đốt pháo, thỉnh thoảng cậu lại lên tiếng kêu những đứa trẻ ấy đừng ném pháo về phía nhà nhỏ đơn sơ.
Cậu nói: "Quá nguy hiểm, nhà sẽ bị cháy!"
Những đứa trẻ ấy thì phản bác rằng đó không phải là nhà, chỉ là tấm ván gỗ ghép lại thôi, hiển nhiên sức ảnh hưởng của Lạc Chính Dương không bằng Lạc Diễn Hàn, căn bản không có mấy người sợ cậu, thường xuyên vẫn sẽ có dây pháo ném tới gian nhà, Ý Lương ngồi ở trong nhà, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng pháo nổ ngay bên ngoài tấm gỗ.
Đó là tình hình mấy ngày nay, thật ra cô cũng đã quen, dùng một cái chăn cũ nát cuộn quanh người mình lại thành một khối, dù có sợ hãi cũng vô ích, trong phòng rất lạnh, lạnh đến nỗi cô chỉ muốn ngủ, trốn vào trong chăn rách, cô cứ thế ngủ thiếp đi trong tiếng pháo nổ từng trận.
* * *
"Thức dậy đi! Ý Lương!"
Thời Huệ Trân như một người đàn bà chanh chua, thô bạo lôi cô đang ngủ dậy, lật chăn nhỏ trên người cô lên, gió lạnh lập tức ập lên người cô, làm cô mơ màng tỉnh giấc.
Qua bóng đèn nhỏ, Ý Lương nhận ra bóng dáng đang lắc lư kia đó là mẹ của mình, đồng thời cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
"Mẹ về rồi đây!" Thời Huệ Trân lớn tiếng tuyên bố.
Đây không phải là lần đầu tiên mẹ cô uống say về nhà, nhưng bộ dạng say khướt hiện tại này của mẹ cô làm cho Ý Lương có chút lo lắng, có đôi khi mẹcô say sẽ vô duyên vô cớ đánh cô một trận, nhưng hôm nay dường như mẹ cô lại uống say, thời tiết lạnh như thế này mà mẹ cô lại mặc váy ngắn mê người, đôi bông tai màu hồng thật to lắc lư chuyển động, cũng giống như thân thể của mẹ cô vậy, một chiếc giày cao gót rơi xuống bên giường, một tay chống vào bức tường làm từ tấm ván gỗ bị nghiêng không kiên cố, một tay cởi chiếc giày cao gót còn lại ra vứt sang bên cạnh.
Nhìn cô dụi mắt ngồi dậy, miệng cô lại nở nụ cười mơ hồ.
"Hôm nay là Tết Nguyên Đán rồi! Mẹ muốn cùng con chúc mừng năm mới.. Con xem, hôm nay chính là ngày đầu của năm mới, mẹ vội trở về cùng con này! Ha ha ha ha.." Thời Huệ Trân cầm chai rượu trên bàn lên, uống thêm một ngụm nữa, khi đặt chai rượu trở lại lên bàn, ánh mắt say khướt khiến bà không thể tính được khoảng cách chính xác, chai rượu liền rơi thẳng xuống đất, cũng may mảnh vỡ không bị văng khắp nơi, mà Thời Huệ Trân nhìn thấy dáng vẻ sẩy tay của mình lại cười to. "Ha ha ha ha.. Con xem, ngay cả cái chai mẹ cũng cầm không vững!"
Ý Lương chỉ ngồi ở bên giường, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, không biết lát nữa mẹ còn làm ra những chuyện gì.
"Qua đây!" Thời Huệ Trân lôi kéo cô, cũng không cần biết cô có đứng vững hay chưa đã trực tiếp kéo cô bé xuống giường, "Con xem, mẹ nhặt được rất nhiều pháo ở trước cửa này! Chúng ta cùng chơi có được hay không? Lễ mừng năm mới chính là phải đốt pháo! Con nhất định chưa chơi phải không! Mẹ rất lợi hại đấy.. thế này.. cứ như vậy.."
Thời Huệ Trân quay đầu lại cầm lấy chiếc túi xách của mình, tìm một gói thuốc lá, lại lấy ra một cái bật lửa.
"Con phải bịt tai lại, đừng sợ hãi.. Mẹ sẽ bảo vệ con." Thời Huệ Trân cầm lấy dây pháo không để ý gì mà đốt. "Con đấy, cứ không chịu nói tiếng nào.. Mọi người sẽ nói con là câm điếc. Nếu sợ hãi thì thét chói tai vài tiếng, chẳng sao cả, giờ đang là lễ mừng năm mới mà! Không ai đánh trẻ con đâu.. Con xem! Con xem.."
Tay Thời Huệ Trân không ổn định, làm rơi dây pháo xuống dưới, nhưng mà bà không chú ý, còn cố tình cầm pháo đung đưa trước mặt Ý Lương.
"Đây là pháo! Vào lễ mừng năm mới trẻ con đều chơi cái này.."
Ý Lương liên tục lùi về phía sau, cô biết rõ những dây pháo này sẽ tạo ra âm thanh gì, mẹ cô còn chưa nói xong thì dưới chân hai người đã đột nhiên dấy lên ánh lửa.
Rượu bên trong chai bị vỡ đã sớm chảy khắp sàn nhà, mà vừa nãy mấy dây pháo đã châm lửa lại rơi trên đó, lửa cứ vậy rất nhanh bùng cháy lên, nhưng Ý Lương chỉ là một đứa trẻ, cô bé căn bản không biết tình huống này phải làm gì bây giờ, còn Thời Huệ Trân thì đã say khướt, cô ta còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Ý Lương nhìn ngọn lửa bốc cháy lên tấm ván gỗ bên cạnh, phát ra tiếng 'lách tách', tiếp theo lửa rất nhanh cháy lan rộng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...