Vừa mới về đến nhà ngay lập tức nhận được điện thoại Lạc Diễn Hàn gọi tới, bác sĩ Lạc và Khưu Vĩ Hòa lòng như lửa đốt chạy tới nhà họ Lạc, lo lắng không biết Ý Lương có bị thương gì không.
"Đã không có chuyện gì rồi." Lạc Diễn Hàn gật đầu trả lời, ngoại trừ an ủi hai người già ra, còn phải giải thích rõ ràng từng chuyện một.
"Bắt được người là tốt rồi, haizz.." Bác sĩ Lạc biết con trai lớn của mình bị bắt, trong lòng không đành nhưng cũng cảm thấy an tâm, ông nghĩ mãi cũng không ra lúc trước con trai lớn ngay thẳng thật thà vậy mà lại biến thành thế này, thậm chí còn làm hại Diễn Hàn. "Sau này nó sẽ không tìm tới đây nữa, các con cũng có thể an tâm."
Để sau này khi bụng Ý Lương lớn hơn mà không găp nguy hiểm nữa, nếu có thể bắt hai người kia lại trước, bọn họ cũng có thể an tâm sống.
"May mắn hai đứa không chuyện gì, cái hộp đồ chua kia của ông giúp ích nhiều đó." Khưu Vĩ Hòa giống như một người ba ấm áp, may mà con gái không động thai, nếu không thì hỏng bét!
Bác sĩ Lạc ngâm đồ chua luôn dùng hộp thủy tinh nhỏ để đựng, đúng lúc ông cho Ý Lương một hộp, kết quả Ý Lương dùng túi đập lên mặt Dư Nhã Kỳ một cái, làm Dư Nhã Kỳ gãy sống mũi.
"Cô ta chắc cũng không bao giờ nghĩ Ý Lương lại phản kháng!" Bác sĩ Lạc đối với việc con dâu phản ứng lại cũng cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa Ý Lương vẫn luôn dịu dàng.
"Con cũng không biết nữa.." Ý Lương có chút xấu hổ, lúc ấy cô thật sự như sắp điên, cô biết mình tuyệt đối không thể lọt vào tay Dư Nhã Kỳ, nhưng muốn cô chạy trốn, cô làm không được.
Cô không thể nào nhìn Lạc Diễn Hàn bị người ta dùng dao khống chế nhưng mình lại chạy trốn, cho dù trong bụng cô có đứa bé, cô vẫn muốn bảo vệ đứa bé trước, nhưng mà cô không còn cách nào.
Sau khi hai người lớn trong nhà xác định Ý Lương không có chuyện gì mới rời đi, nhưng sau đó Ý Lương còn phải đối mặt với chồng, hiển nhiên Lạc Diễn Hàn đối với cô không chịu chạy trước cảm thấy không được vui vẻ.
"Em có biết em đã làm gì hay không?"
Hắn dám xác định trăm phần trăm lúc ấy Ý Lương vốn đã quên hộp đồ chua, may là hộp đồ chua kia ở túi xách của cô, khiến lực của cô tăng lên nhiều, cả hộp thủy tinh cũng bị đánh vỡ, mũi Dư Nhã Kỳ không gãy mới kỳ lạ đó.
Chẳng qua nếu như không có hộp đồ chua kia, dù cô có đánh Dư Nhã Kỳ cũng vô ích, lúc ấy Dư Nhã Kỳ đang cầm dao trên tay, cô làm như vậy dĩ nhiên là liều mạng rồi?
Ý Lương rũ mắt xuống, cô biết Lạc Diễn Hàn không vui. "Lạc.."
"Nếu như em bị đâm thì làm sao bây giờ? Trên tay cô ta cầm dao! Chẳng lẽ em quên cục cưng trong bụng sao?" Lạc Diễn Hàn chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra lúc ấy hắn muốn Ý Lương trốn trước, thế nhưng cô quay lại nói với hắn không muốn đi, quả thực hắn muốn phát điên lên, nhất là khi Dư Nhã Kỳ cầm dao tiến đến gần cô, cô vậy mà chỉ lấy túi xách phản kháng.
"Em sẽ không rời khỏi anh." Ý Lương nắm lấy tay của hắn, rụt rè nói. "Em biết nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không bỏ lại em một mình rời đi."
"Nhưng em khác!"
"Khác chỗ nào?" Ý Lương giương mắt nhìn người chồng thân yêu của mình. "Làm sao anh có thể bảo em cứ như vậy rời đi, nếu như anh xảy ra chuyện gì, em làm sao bây giờ? Cục cưng cũng không thể không có ba!"
"Em.." Lạc Diễn Hàn cho dù có tức giận đến thế nào khi đối mặt với cô cũng không tức giận được, chỉ đành ôm cô cảm nhận cô giờ phút này vẫn còn sống ở trong lòng mình. "Anh phải làm sao với em bây giờ?"
May mắn mọi việc đều an toàn, mặc dù Lạc Chính Dương đã bị bắt, còn Dư Nhã Kỳ cũng vào tù, nhưng hình ảnh Ý Lương bị uy hiếp kia vẫn luôn tồn tại trong đầu hắn.
"Lạc, anh vẫn luôn quên rằng em cũng có khả năng tự bảo vệ mình.." Cô đã không còn là cô gái nhỏ năm đó, ở bên cạnh hắn bảy năm, cô cũng không phải chỉ có thói quen được Lạc Diễn Hàn bảo vệ mình, lúc ấy cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, rõ ràng nhìn thấy Dư Nhã Kỳ cầm dao trên tay, nhưng cô không sợ hãi chút nào. "Em chỉ.. em không thể nào bỏ lại anh một mình. Khi anh yêu một người, bản thân tự nhiên sẽ có động lực."
Những năm gần đây Lạc Diễn Hàn luôn che chở cô mọi nơi, mỗi lần cô khó chịu đau lòng, mỗi lần cô buồn phiền, thậm chí khi cô cô đơn và bất lực, mặc dù hắn không nói gì, nhưng từng hành động rất nhỏ của hắn cũng vì cô mà làm, điều này cô biết.
Lạc Diễn Hàn ôm chặt cô nói không nên lời, hắn luôn cũng biết Ý Lương yêu mình, nhưng nghe cô nói ra hắn càng cảm thấy cảm động hơn.
"Sau này em có thể trực tiếp nói ra giống như thế này được không?" Hắn vuốt mái tóc dài của Ý Lương, mấy năm nay Ý Lương dần mở cửa trái tim với hắn, từ cô bé không nói một lời, đến bây giờ ôm hắn nói lời yêu thương. "Sau này không cần phải viết những suy nghĩ trong lòng vào cuốn sổ nữa được hay không?"
Ý Lương cả người cứng đờ.
"Chuyện mười phút đồng hồ kia." Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Diễn xuất hiện ý cười.
"Làm sao cả việc này anh cũng biết?" Giọng Ý Lương cao đến quảng tám, đó là mười phút cực kỳ riêng tư của cô mà!
"Tại sao phải đặt đồng hồ báo thức lúc mười hai giờ chứ?"
Ý Lương ngẩn ra. Đúng vậy! Đồng hồ báo thức tại sao phải đặt lúc đó? Buổi trưa mười hai giờ cô sẽ không ở nhà, buổi tối mười hai giờ cô không cần rời giường.. Nhưng Lạc Diễn Hàn sao lại đoán được chứ?
"Chuyện này không khó." Lạc Diễn Hàn véo mũi cô một cái. "Chú ý trước và sau mười hai giờ em làm những gì sẽ biết thôi."
Ý Lương không thể tin được bí mật của cô đã sớm bị hắn phát hiện. "Anh biết bao lâu rồi?"
"Mấy năm rồi!"
"Mấy năm?"
"Có thể là hơn bảy năm."
"Anh đã biết ngay từ đầu sao?" Hơn bảy năm, vậy không phải là lúc cô vừa vào căn hộ nhỏ kia của Lạc Diễn Hàn đã biết rồi sao? Cho nên từ lúc cô vào sống ở căn hộ nhỏ kia, đến lúc hắn nhập ngũ rồi hắn xuất ngũ, hai người từ hôn trán đến hôn môi, thậm chí đến chuyện tiếp xúc thân mật kia.. Hắn đều biết tất cả! "Làm sao anh có thể.. Anh đã xem rồi phải không?"
"Chữ của em rất đẹp." Hắn khen cô.
Ý Lương xấu hổ cả khuôn mặt đỏ dần lên, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Sau này có thể giữ mười phút đồng hồ kia lại cho em được không?" Cô lúng túng vội vàng nhìn ánh mắt xinh đẹp của Lạc Diễn Hàn. "Mười phút trước nửa đêm kia, trực tiếp nói với anh chẳng phải tốt hơn sao, em không cảm thấy vậy à?"
Người đẹp chỉ bỉu môi xoay người sang chỗ khác. "Anh lấy cái gì để trao đổi?"
Tất cả tâm sự của cô đều bị hắn biết được, vậy hắn thì sao?
Bàn tay to ôm cô phía sau, để cô yên ổn nằm trước ngực mình, giọng nói dịu dàng xuất hiện bên tai cô, "Anh yêu em, như vậy có đủ đổi lại không?"
"Anh đã xem bảy năm rồi.." Cô đợi bảy năm mới đổi lấy một câu.
"Vậy sau này mỗi ngày anh sẽ nói một lần?"
Không có phản ứng.
"Chờ cục cưng chào đời, bọn mình sẽ đi hưởng tuần trăng mật?" Đây là những gì hắn luôn muốn cho cô.
Không có phản ứng.
"Không phải em trách anh chưa cầu hôn em mà đã cưới rồi chứ?" Đấy đương nhiên cũng là lỗi của hắn.
Vẫn không có phản ứng gì.
"Vợ à, đừng nói là em định không nói chuyện với anh luôn chứ?" Mắt thấy người đẹp không thèm nói gì, hắn cũng không muốn sống cuộc sống như lúc trước nữa.
"Không phải là anh muốn mười phút đồng hồ kia sao?" Giọng buồn bực từ miệng cô phát ra.
Lạc Diễn Hàn hôn lên gò má của cô. "Em nhất định phải đợi mười phút trước nửa đêm mới nói sao?"
"Dĩ nhiên." Mặc dù trong gióng nói còn mang theo một chút xíu bất mãn, nhưng Ý Lương đã nghĩ kỹ thứ đầu tiên cô muốn đòi lại cái gì rồi.
Cô cũng không thể cầm một bức hình được cắt trộm từ trên tạp chí nói với con rằng đây là ảnh kết hôn của ba và mẹ, Lạc Diễn Hàn phải đưa cô đi chụp ảnh cưới thật ngọt ngào mới được, những thứ khác.. Sau này cô sẽ dùng mỗi lần mười phút đồng hồ từ từ đòi lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...