"Thời Ý Lương, bạn trai của cậu là Lạc Diễn Hàn thật sao?" Cô bạn học có một lần tò mò đã hỏi cô.
Ý Lương giờ mới biết những người khác thật sự cho rằng Lạc Diễn Hàn là bạn trai của cô, nhưng cô nên giải thích mối quan hệ giữa cô và hắn như thế nào đây, cô cũng không biết nói từ đâu.
"Tớ đã quen anh ấy từ khi còn rất nhỏ rồi." Cô chỉ có thể nói như vậy.
"À! Thì ra các cậu là thanh mai trúc mã.. thật tốt!" Trên mặt cô bạn học lộ ra biểu cảm ao ước. "Anh ấy đối tốt với cậu lắm đúng không?"
"Ừm." Điều này cô không thể hề phủ nhận.
"Chắc cậu không biết chúng tớ ao ước được giống như cậu thế nào đâu! Trước đây Lạc Diễn Hàn là một thần tượng được rất nhiều nữ sinh thầm mến, chuyện về anh ấy ngay cả trường chúng ta cũng có người bàn luận, nhưng dù sao cậu với anh ấy ở bên nhau cũng chuyện đương nhiên thôi, người như anh ấy nên xứng với một người đẹp như cậu, nếu như anh ấy ở bên những người quá bình thường như bọn tớ thì mới kỳ lạ đấy!"
"Tớ?" Ý Lương chưa bao giờ cho rằng mình là một người đẹp.
"Cậu không biết cậu chính là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta sao?" Cô bạn học mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi, từ lâu Thời Ý Lương đã được công nhận là người đẹp trong trường, cô rất xinh đẹp, ngay cả những bạn học nữ cũng thích cô, nhất là đôi mắt to tròn kia, cùng gương mặt hoàn mỹ khiến cho người khác không thể quên được, đôi khi ngay cả chính cô nhìn thấy Thời Ý Lương cũng sẽ ngây người, không hiểu sao lại có người xinh đẹp như vậy.
Không có gì lạ khi Lạc Diễn Hàn lại xem trọng cô, dù sao cũng chỉ có người xinh đẹp mới xứng đôi với người như Lạc Diễn Hàn.
"Vì sao?" Cô nghĩ rằng cô chỉ là một trò đùa, đặc biệt lúc trước còn có đàn anh giống như bệnh tâm thần cứ theo đuổi cô.
"Làm ơn, bởi vì cậu thực sự trông rất xinh đẹp! Lẽ nào Lạc Diễn Hàn chưa bao giờ nói với cậu như vậy sao?"
Quả thật không có, trên mặt Ý Lương thoáng bối rối, Lạc Diễn Hàn ngoại trừ thỉnh thoảng hôn lên trán cô ra thì hắn cũng không khen lời nào về vẻ ngoài của cô, lần trước khi hắn về nghỉ phép đã từng nói cô mặc quần áo màu đen rất khó coi, không biết việc ấy có được tính không?
"Thực sự không có sao?" Cô bạn học giật mình nhìn cô. "Như vậy rất giống phong cách của Lạc Diễn Hàn, anh ấy nhìn rất lạnh lùng, tớ nghĩ người như anh ấy hẳn cũng không biết nói những lời ngon ngọt, nhưng cậu cũng phải thừa nhận anh ấy thực sự rất đẹp trai đúng không?"
Rất đẹp trai? Ý Lương gật đầu, cô thừa nhận Lạc Diễn Hàn là một người đàn ông có ngoại hình rất tuấn tú.
"Anh ấy.." Cô bạn học đè thấp tiếng nói, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy ở trên giường.. có phải cũng rất tuyệt hay không?"
"Cái gì?" Ý Lương bỗng dưng đỏ mặt, bọn họ chưa bao giờ làm chuyện như cô bạn học nói.
"Cậu không cần căng thẳng! Bây giờ loại chuyện này bình thường mà!" Cô bạn học trưng ra vẻ mặt tất cả mọi người đều như vậy. "Các cậu là bạn trai bạn gái, hơn nữa ở bên nhau đã lâu như vậy rồi chắc sẽ thường xuyên có vài hành động thân mật đúng chứ? Không thể nào không có gì cả! Đàn ông ở tuổi như Lạc Diễn Hàn đều giống như dã thú, có bạn gái xinh đẹp như vậy anh ấy không thể không động tâm."
"Bọn tớ.. không như cậu tưởng tượng đâu!"
Ý Lương không trả lời những chủ đề như vậy, nhưng trong lòng cô lại nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
Học kỳ này trôi qua rất thuận lợi, việc của cô chỉ còn chờ đến ngày Lạc Diễn Hàn về nghỉ phép, tuy rằng thời gian Lạc Diễn Hàn nghỉ phép cũng không thấy ở nhà mấy ngày, nhưng cô lại chờ mong đến ngày có thể đến doanh trại đón hắn, giống như cô sống theo lịch trình làm việc của hắn.
Nhưng vừa nghĩ đến những lời cô bạn học nói, Ý Lương lại cảm thấy không biết làm sao, cũng không rõ rốt cuộc cô đanh mong chờ điều gì.. có lẽ Lạc Diễn Hàn không có hứng thú với cô, mà cô cũng không biết rốt cuộc cảm giác của mình với Lạc Diễn Hàn là gì.
Chỉ cảm thấy an tâm thôi! Chỉ cần có hắn bên cạnh, cô không bao giờ cảm thấy sợ hãi, như vậy là yêu sao?
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông, âm thanh xa lạ kia từ điện thoại vô tuyến cạnh cửa, nhưng căn nhà này chưa bao giờ có người đến chơi!
Ý Lương lặng lẽ đi đến cạnh cửa. Thứ này Lạc Diễn Hàn chưa từng dạy cô sử dụng, bởi vì chưa từng có ai đến ấn chuông cửa, nhưng khi Ý Lương vừa cầm lấy ống nghe, trên màn hình nhỏ liền xuất hiện một bóng người.
"Lạc Diễn Hàn có nhà không? Tôi là anh trai của nó."
* * *
Anh Lạc vẫn như trước đây, một chút cũng không thay đổi, là một người rất ôn hòa.
Qua một lúc lâu anh ấy mới nhận ra mình, mình tưởng rằng anh ấy sẽ có chút ấn tượng với mình, có thể thấy rằng mình đã hiểu lầm, dù sao chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, chỉ có mình là còn nhớ rõ người đã nắm tay đưa mình về nhà, còn cả người đã cầm bóng ném mình..
Có khi nào qua nhiều năm nữa, Lạc cũng sẽ quên mất mình như anh Lạc không?
Chuông báo lại vang lên, Ý Lương đặt bút xuống, cất cuốn sổ vào túi xách, tâm tư của cô chỉ giới hạn trong mười phút, sẽ không được nhiều hơn một giây nào!
Mười hai giờ, rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ của Lạc Diễn Hàn.. Ý Lương không nhịn được liếc mắt nhìn ra cửa, đối với Lạc Diễn Hàn mười hai giờ chắc vẫn còn sớm nhỉ?
Nhớ tới lời của cô bạn học, mấy ngày nay những lời ấy luôn xoay quanh trong đầu cô.
Cô rất rõ mình không phải là bạn gái của Lạc Diễn Hàn, bọn họ ngay cả những hành động thân mật cơ bản nhất cũng chưa làm, mặc dù có vài lần hắn hôn lên trán cô, nhưng trừ việc ấy ra.. bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không có giao điểm đáng nói nào về mặt tình cảm.
Có khi nào hắn đi tìm người con gái khác không?
Câu hỏi này đã xuất hiện không dưới mấy mươi lần trong đêm nay, mặc dù cô năm lần bảy lượt tự nói với mình cuộc sống tình cảm của Lạc Diễn Hàn không liên quan gì đến cô nhưng ̣vấn đề kia lại cứ như mọc rễ trong đầu cô, từ một dấu chấm hỏi nhỏ theo thời gian to lên thành một dấu chấm hỏi lớn.
Ý Lương bắt đầu lo lắng cho tình hình của mình, ngay cả ánh mắt Lạc Chính Dương nhìn cũng cho rằng cô và Lạc Diễn Hàn đang chung sống với nhau, mà cô không thể nào giải thích được, cô sống ở chỗ này không sai, mà đây là căn nhà của Lạc Diễn Hàn cũng không sai.. chẳng cô sẽ ỷ lại vào Lạc Diễn Hàn thế này cả đời sao?
Cô mơ hồ nhớ lại lúc bị bệnh Lạc Diễn Hàn đã từng nói với cô, cô không thể vĩnh viễn trốn tránh mọi người, như vậy đối với cô không tốt, đó có phải là mong muốn cô có thể ra ở riêng hay không?
Ý Lương biết Lạc Diễn Hàn là người tốt, cho dù lúc nhỏ hắn đã làm chuyện không tốt với cô, nhưng tất cả những việc hắn đang làm hiện giờ đã bù đắp hết tất cả lỗi lầm lúc trước rồi, nếu như không có hắn, cô không thể nào được như bây giờ, mà Lạc Diễn Hàn không cần phải làm cho cô nhiều chuyện như vậy!
Chắc hẳn cô đã mang lại cho hắn một loạt gánh nặng không đáng có, chỉ là Lạc Diễn Hàn chưa từng mở miệng nói ra mà thôi! Nhưng cô thực sự có thể rời khỏi cánh chim bảo vệ của hắn sao? Cô thật sự không thể xác định, nhất là khi nằm trên giường của hắn, ngửi thấy mùi hương của hắn.
Cho dù tấm trải gường đã giặt qua, nhưng cô vẫn có thể nhận ra mùi hương thuộc về hắn, loại mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông này lại khiến cô nhận ra rõ ràng, có khi nào đêm nay hắn cũng để lại mùi hương này trên giường của một người con gái khác hay không?
Tại sao cô lại có loại suy nghĩ như vậy?
Ý Lương cảm thấy tức giận với suy nghĩ của mình, sao cô cứ luôn nghĩ như vậy, cô không nên đụng đến giới hạn của Lạc Diễn Hàn! Ngồi dậy, cô xác định đêm nay cô không cách nào ngủ được, cánh cửa cũng cùng lúc mở ra, Lạc Diễn Hàn người đầy mùi rượu trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...