1 Người Cha Và 3 Đứa Con
Mấy ngày kế tiếp coi như an ổn. Tịch Viêm theo lời Nam An Vương gia sửa sang lại một chút thứ tự các tú nữ theo tiêu chuẩn của Thái Hậu. Phượng hoàng nữ kỳ thật dáng người thực gầy yếu, nàng lại là nữ nhi duy nhất trong nhà, nửa huynh đệ cũng không có, theo đạo lý phải xếp lùi xuống vài dặm. Có điều Tịch Viêm bởi vì nàng nhục mạ Tịch Thiên mà mất hứng, liền dùng chức quyền kiên quyết giữ lại nàng ở trong mười danh đứng đầu. Vốn là hành vi trả thù, nhưng ở trong mắt phụ tử Bùi gia lại là ân đức lớn lao, vì thế còn thân chinh đến nhà ta nói lời cảm tạ. Hại ta cảm thấy ngượng ngùng kì quái, trong lòng mềm nhũn, liền cầu Tịch Viêm buông tha nàng, để nàng quay về đúng vị trí của mình. Nhưng là trưởng nam lòng dạ độc ác, hoàn toàn không để ý đến yêu cầu của ta.
–*–
Liên tiếp mấy ngày mưa dầm, thật vất vả mới có ánh nắng. Ngồi trên ghế dựa ở đình viện phơi nắng, ánh sáng ấm áp dào dạt. Hơn nữa, giữa trưa ăn rất no, chỉ chốc lát sau liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên bừng tỉnh phát hiện mình đang thở hổn hển, trên trán vương vấn một tầng mồ hôi lạnh. Phúc Bá ngồi xổm trước người, đem chiếc chăn bị chảy xuống một lần nữa kéo lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngài mộng thấy gì vậy?”
Ta nghĩ lại, nhưng tuyệt đối không thể nhớ rõ cảnh trong mơ vừa rồi, chỉ có một cảm giác bất an phập phồng trong không khí.
“Phúc Bá….”
“Ừhm?”
“Ngươi cảm thấy để Tịch Viêm từ quan có được không?”
“Từ quan vì lý do gì?”
“Lão phụ tuổi già, phải hồi hương an dưỡng tuổi thọ.”
Phúc Bá nhìn ta một cái, “Lời này nói ra ai tin?”
“Vậy làm cho hắn giả bộ té gãy chân?”
“Làm sao có thể….”
“Thế thì làm cho hắn thật sự té gãy chân!!”
“>___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...