Trở lại khách điếm, Tịch Viêm buộc ta uống một chén cháo, dặn dò Tịch Nguyện cẩn thận chăm sóc, tự mình đi tìm Vu Chiêu Tông nghĩ cách. Tiểu Kỉ, Tề Tề cùng Phúc Bá vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Tiểu Thiên.
Mỗi khi lo lắng, ta luôn bị hơi sốt. Tịch Nguyện không cho phép ta xuống giường, lấy khăn lạnh đắp lên trán ta, nhẹ nhàng an ủi.
“Tiểu Thiên đã chạy đi đâu? Đều tại ta không cẩn thận, vì sao lại bảo nó đi mượn hoa chứ….”
“Cha, ngài đừng nóng vội. Tiểu Thiên cũng không phải lần đầu tiên đi lạc, mấy lần trước không phải lạc hai ba ngày rồi lại tìm được sao? Ngài yên tâm, lần này nhất định cũng không có việc gì.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, Tiểu Thiên lúc nào cũng vậy. Gặp chuyện không may sẽ có người giúp đỡ, cúi đầu liền nhặt được tiền, ở chợ bị chen chúc lạc bảy tám lần, luôn gặp được người quen đưa nó về. Lần trước tên đạo tặc bắt cóc nó còn chưa đi được hai dặm đường, liền bị ngã xuống cái giếng bỏ hoang, vẫn là Tiểu Thiên đi tìm người cứu hắn lên nhớ không. Cha nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, nói không chừng vừa tỉnh dậy, Tiểu Thiên đã tìm được rồi.”
Ta nghĩ hắn nói cũng đúng, nhanh chóng nhắm mắt lại, ngủ sớm tỉnh sớm một chút, Tiểu Thiên cũng có thể sớm một chút tìm được.
–*–
Lúc chạng vạng tỉnh lại, người bên cạnh đã thay đổi thành Phúc Bá, nhìn khắp một lượt phòng ngủ, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Thiên, vội vàng nhảy xuống giường, Phúc Bá cầm một chiếc cừu y phủ thêm cho ta.
“Có tin tức gì không?”
“Có, có người nhìn thấy một đám người giọng nói cổ quái mang Tiểu Thiên đi, đại gia và nhị gia đã đi tra xét.”
“Giọng nói cổ quái? Có thể biết từ nơi nào tới không?”
“Dường như là Thổ Phồn.”
“Thổ Phồn sao lại muốn dẫn Tiểu Thiên đi? Liệu có phải nó giống Tiểu Nguyện, là tư sinh tử của Vương gia nước Thổ Phồn không?”
“Theo quy luật nhặt người của ngài thì điều này cũng khó nói chính xác. Lão gia, ngài rốt cuộc ở nơi nào nhặt được Tiểu Thiên? Nhặt được như thế nào?”
“Kỳ thật nó không phải là ta nhặt được.”
“Không phải nhặt? Chẳng lẽ là ngài sinh?”
“Ta nói là không phải ‘ta’ nhặt!!”
“Vậy là ai nhặt?”
“Tiểu Viêm.”
“Đại gia? Không thể nào đâu!”
“Vì sao lại không thể? Đó là mười sáu năm trước, tại một trấn nhỏ ở Hợp Châu, hôm đó là sinh nhật Tiểu Viêm, ta đến cửa hiệu hoa quả mua táo cho hắn ăn, bảo hắn mang theo Tiểu Nguyện đứng chờ ở bên đường. Chờ ta đi ra, trong tay hắn đã bồng theo Tiểu Thiên, nói là có người nhờ hắn giúp ôm trong chốc lát. Ba người chúng ta chờ ở tại chỗ hai ngày, không ai đến nhận, truy binh lại đuổi tới, ta cũng đành mang theo nó cùng chạy.”
“Hợp Châu? Hợp Châu cùng Thổ Phồn cách nhau khá xa, cho dù phải ném đứa nhỏ, cũng không đến nỗi khổ sở chạy tới tận Hợp Châu mà ném. Huống chi bá tánh Thổ Phồn bình thường chắc không biết rời đi tuyết vực, trừ phi là sứ giả hoặc vương tộc Thổ Phồn đến tiến cống, mới có thể đến Trung Nguyên….” Phúc Bá nhíu mày suy nghĩ.
“Phúc Bá, mười sáu năm trước, vương thất Thổ Phồn có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Lão nô không biết.”
“Không biết?! Ta hỏi chính là vương thất đó, sao ngươi lại không biết?”
“Lão nô trước mắt còn chưa có bắt đầu thu thập tin tức liên quan đến ngoại bang phiên quốc. Thật sự hổ thẹn, về sau nhất định sẽ chú ý sửa đổi.”
“Phúc Bá, ngươi thật khiến ta thất vọng, gần đây ngươi tụt lùi rất nhiều đấy, có biết không? Cũng chưa đào được cái gì dễ nghe….”
“Lão gia trách cứ rất phải.”
Đúng lúc này, cánh cửa rầm một tiếng bị phá mở, Tề Tề một đầu xông vào, lớn tiếng kêu lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi, Tịch đại ca bảo ta quay về nói cho ngài biết, đỡ phải sốt ruột.”
Ta vui mừng quá đỗi, lập tức túm lấy tay Tề Tề: “Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi.”
“Không cần đi, bọn họ lập tức sẽ quay lại. Tịch bá bá, Tịch đại ca cũng không có nói ngài được xuống giường, nhanh lên giường ngồi đi, nếu không Tịch đại ca nhìn thấy lại muốn phạt ngài.”
Ta vừa luống cuống tay chân bò lên giường nằm, vừa ai thán trong lòng, Tề Tề mới đến nhà ta được bao lâu chứ, cư nhiên cũng học được quản ta!!
–*–
Qua hẹn nửa chén trà nhỏ, ta nghe được tiếng bước chân của vài người rất nhanh tới gần, lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh.
Phúc Bá vừa mới mở cửa, Tịch Thiên liền huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy vào, nhào vào trong lòng ta.
“Tiểu Thiên…. hài tử bảo bối của phụ thân….” Ta nâng lên khuôn mặt xa cách… ách… một ngày…. đằng đẵng của tiểu nhi tử, hung hăng nhéo một cái, “Có đau không?”
“Đau quá….”
“Đau là tốt rồi, nghĩa là không phải nằm mơ. Tiểu Thiên, con không sao chứ? Sao lại bị người ta bắt đi? Bắt đi làm cái gì? Bán sao?”
“Đùa hoài,” Theo sau là Tịch Nguyện nhún vai, “Nó có thể bán được mấy đồng tiền?”
“Đừng xen vào, để cho Tiểu Thiên nói.” Tịch Viêm xoa đầu nó.
Tịch Thiên ngồi xuống bên cạnh ta, uống một ngụm trà Phúc Bá đưa cho, hắng giọng một cái, nhìn xung quanh một chút. Có thể là vì chưa từng có nhều người như vậy đồng thời nghe nó nói chuyện, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng.
“Không sợ, mau nói đi.” Ta vỗ vỗ ngực nó, “Nói rõ ràng một chút, càng rõ ràng càng tốt.”
“Vâng. Ngày hôm qua phụ thân bảo con đi sang lều bên cạnh mượn hoa, con đi. Bên trong ngồi một đống người, nhưng mà rốt cuộc có bao nhiêu người con không đếm. Bọn họ tất cả đều đang chăm chú nghe Tề Tề hát, còn không ngừng vỗ tay. Hầu hết mọi người đều không để ý đến con, chỉ có một người hỏi con có chuyện gì, con liền hỏi hắn có thể mượn mấy cành hoa lụa hay không, kết quả….”
“Bọn họ bắt ngươi đi?” Tề Tề hỏi.
“Không phải, hắn nói bọn họ cũng không có hoa.”
“>__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...