Lưu Manh Hóa Idol


Đúng ba giờ chiều ngày 3 tháng 12, Đường Khánh Minh đúng giờ gọi điện đến, Trương Quang Bảo bảo cậu ta đứng đợi trước cổng trường, bản thân sẽ ra ngay.

Cúp máy xong lại gọi cho Dương Ngân Hạ nói rằng Đường Khánh Minh đến rồi.
Tắt máy tính, lấy áo khoác mặc vào, anh em trong phòng bèn nhìn một cái.

Chà, dạo này Quang Bảo có vẻ bận ghê.

Hôm trước mới diễn một màn “Tam Phượng Hí Long” xong, hôm nay chắc không xảy ra chuyện tốt như vậy nữa đâu nhỉ?
“Quang Bảo, đi đâu đó?” Lý Đức nở nụ cười nham hiểm hỏi.
Trương Quang Bảo nhìn biểu cảm của anh ta liền biết ngay tên này lại đang suy nghĩ đến chuyện đen tối nào đó, bèn nhún vai cười hihi đáp:”Còn làm gì nữa, chuyện của phụ nữ đó” Nói xong thì hất tóc nghênh ngang đi mất.
Lý Đức nheo mắt nhìn theo một hồi, chặc lưỡi:”Ê, tụi bây nói xem, dạo này hoa đào của Quang Bảo cũng nhiều quá ha? Đầu tiên là tâm hồn thiếu nữ của chị Dương bị rung động, tiếp đó lại cùng Trương Ngọc Tâm gương vỡ lại lành, sau cùng lại được một cô gái từ đâu nhảy ra điên cuồng lao vào vòng tay.

Chuyện tốt như vậy đến tôi cũng không gặp được mấy lần.

Thật là, chuyện kì lạ năm nào cũng có, chỉ riêng năm nay thì thật nhiều.“
Lưu Quyết đang nằm trên giường xem quảng cáo tuyển dụng trên báo, xác định phương hướng để tìm việc trong tương lai, nghe được lời của Lý Đức bèn bỏ tờ báo xuống buông lời chế nhạo:”Cậu đừng nghĩ nhiều nữa.

Đầu năm nay đang thịnh hành hình mẫu đàn ông lí tưởng.

Biết người đàn ông lí tưởng là như nào không? Là người vừa có cá tính vừa có bản lĩnh đó.

Còn cậu, mặt trắng như vậy, tốt nhất nên đến Thẩm Quyến để phát triển, tranh thủ mấy năm thanh xuân kiếm chút tiền đi.”
“ĐM, cậu im mồm đi, với dáng vẻ này của tôi, có thể suy bại đến mức đi làm trai bao hay sao? Chỉ là tôi nghĩ hoài không ra, trên người Quang Bảo có điểm gì thu hút tụi con gái vậy? Cậu nói con người nó, lớn lên cũng không đẹp trai, cũng không giàu có gì.

Tại sao bọn người chị Dương lại một lòng một dạ với nó vậy?” Thật ra Lý Đức đã nhiều lần nghĩ về vấn đề này, kể từ buổi tối ở sân vận động, bọn họ bắt đầu theo dõi Trương Quang Bảo, anh ta vẫn luôn nghĩ về việc này.
Lưu Quyết nghĩ ngợi cả buổi, không đáp lại.

Cuối cùng Lương Cẩm đối diện xen vào một câu:” Quang Bảo là một người có tầm.”
Người có tầm? Ai mà không có tầm chứ? Người có tầm thì có gì ghê gớm lắm à, Lý Đức bĩu môi, mặc dù không phản bác nhưng vẻ mặt bày tỏ bản thân không thích điều này.
Có lẽ Lương Cẩm nhìn ra điều này, bèn giải thích:”Những người ở trên thế gian này được chia làm ba loại: người có năng lực, người có tài, người có tầm.

Chúng ta nhiều nhất cũng tính là người có tài, còn Quang Bảo là người có tầm, hiểu chưa?”
Lý Đức im lặng, người có năng lực, người có tài, người có tầm, hoàn toàn là ba tầng lớp khác nhau.
Trương Quang Bảo rời khỏi kí túc xá, đợi ở bên ngoài một lúc vẫn không thấy Dương Ngân Hạ đến.

Người phụ nữ này thật phiền phức, trước khi ra ngoài phải soi gương trang điểm cả buổi, có vẻ rất sợ người khác nhìn thấy mặt mộc.

Nhắc đến chuyện này, anh đã nhiều lần than vãn với Dương Ngân Hạ.

Nhưng chị Dương nói, cô còn tốt chán, mấy cô bạn cùng phòng của cô có ai trước khi ra ngoài mà không trang điểm hết nửa tiếng đâu chứ?
Trương Quang Bảo nghe xong mà lắc đầu, người phụ nữ này sao mà thảnh thơi thế, lãng phí thời gian vào mấy việc nhàm chán như vậy.
“Quang Bảo, chờ lâu rồi đúng không” Cuối cùng cũng tới rồi, Trương Quang Bảo xua tay, bày tỏ mau đi thôi.
Dương Ngân Hạ vừa chạy đến nơi bèn bắt lấy cánh tay của Trương Quang Bảo, ngắm nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của anh, cười nói:” Sao vậy? Thiếu kiên nhẫn vậy à?” Trương Quang Bảo trừng mắt không nói lời nào, dắt Dương Ngân Hạ hướng cổng trường mà đi.
Đường Khánh Minh đã chờ ở bên ngoài từ sớm, cái tên này hôm nay vậy mà thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác cũ màu xám, chân mang một đôi giày da đã biến dạng, nghe nói là bố cậu ta tặng.

“Anh Trương, chị Dương.” Đường Khánh Minh gật đầu chào hỏi.
Dương Ngân Hạ cười mỉm xem như trả lời, Trương Quang Bảo vỗ vai Đường Khánh Minh, cười hỏi:”Có biết tại sao kêu cậu đến không?”
Đường Khánh Minh ngơ ngác lắc đầu, bày tỏ không biết.
“Chị Dương của cậu giúp cậu tìm được một công việc, đến hỏi xem cậu có bằng lòng hay không.

Nếu cậu đồng ý thì bây giờ chúng ta qua đó.” Trương Quang Bảo nói.

Đường Khánh Minh nghe xong liền nở nụ cười chân thật, gật đầu liên tục bày tỏ đồng ý.
Trong mắt của cậu ta, anh Trương và chị Dương đều là người có bản lĩnh và học vấn.

Hai người họ đều rất tuyệt vời, không có việc gì không làm được cả.

Công việc mà bọn họ tìm cho cậu ta chắc chắn tốt hơn nhiều so với nhặt rác.
Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ nhìn nhau rồi nở nụ cười đầy vui vẻ.

Sau đó, cả ba đi xe đến siêu thị Giai Huệ ở Thành Đô.

Dương Ngân Hạ là phó chủ tịch của hội sinh viên, thường thì các câu lạc bộ trong trường đều có tổ chức tài trợ cho các hoạt động, vì vậy, cô có quen với một vài người trong siêu thị.

Mấy ngày trước, nghe nói họ đang tuyển người ở đó, thuận miệng kể chuyện này với Trương Quang Bảo, không ngờ rằng đúng lúc Đường Khánh Minh đang thất nghiệp.
Trương Quang Bảo vừa đề cập đến, đương nhiên Dương Ngân Hạ đã đồng ý.

Bạn của anh cũng là bạn của cô, huống hồ tên nhóc Đường Khánh Minh này cũng là một người thật thà, lần nào gặp cậu ta đều rất lễ phép, giúp cậu ta cũng không tính là gì, nhiều lắm cũng chỉ là bán một cái nhân tình.
Đến siêu thị, Dương Ngân Hạ kéo tay Trương Quang Bảo đi phía trước, quay đầu nhìn lại, lại thấy Đường Khánh Minh không đi theo.
“Đi thôi, còn ngơ ra đấy làm gì?” Dương Ngân Hạ lấy làm lạ hỏi.

Trong lòng Trương Quang Bảo hiểu rõ, Đường Khánh Minh lớn như vậy rồi, e là chưa bao giờ đi siêu thị, cộng thêm việc đến đây tìm việc nên có lẽ là cảm thấy hồi hộp.
“Không sao, sau này ngày nào cậu cũng ở đây, còn sợ gì nữa chứ.” Trương Quang Bảo cười nhẹ bảo.

Đường Khánh Minh nghe xong, cười ngại ngùng rồi cất bước đi theo.
Sau khi bước vào, Đường Khánh Minh liền hoa mắt, trời ạ, sao trung tâm mua sắm này lại lớn như vậy? Tất cả mọi thứ đều có bán, từ tủ lạnh, ti vi màu đến văn phòng phẩm nhỏ và đồ may vá, nếu không quen sẽ bị chóng mặt.
Dương Ngân Hạ trực tiếp đưa họ đến văn phòng của người quản lý trên tầng hai.

Trước cửa dặn dò Đường Khánh Minh mấy câu, tí nữa không cần nói gì, cứ đứng đó đàng hoàng là được.

Lúc đó Trương Quang Bảo thấy thật kỳ lạ, người ta đi phỏng vấn mà không cho họ nói một lời, quản lý còn không nghĩ là cậu ta bị câm sao.
Dương Ngân Hạ tính toán kỹ càng rồi giơ tay gõ cửa.
“Mời vào!” Một giọng nữ truyền ra.

Dương Ngân Hạ đẩy cửa bước vào.

Đó là một văn phòng bình thường, giữa phòng có một cái bàn được đặt đầy những tập tài liệu, báo cáo.

Phía trước có hai cái ghế, trong góc phòng có một vài chậu cây, Trương Quang Bảo còn không biết chúng tên là gì.
“Em chào chị Hoàng.” Vừa bước vào, Dương Ngân Hạ đã chào hỏi cực kì nhiệt tình.


Dáng vẻ của quản lý Hoàng cũng chỉ khoảng ba mươi, trên người mặc trang phục chuyên nghiệp tiêu chuẩn, vẻ ngoài bình thường, trên mặt thường nở một nụ cười khiêm tốn nhã nhặn.
“Chà, Tiểu Dương à, lâu rồi không thấy em.

Không phải là trong trường có hoạt động nên bảo em tới thuyết phục chị chứ?” Quản lý Hoàng cười đùa với Dương Ngân Hạ, đảo mắt nhìn thoáng qua Trương Quang Bảo.
“Đây là bạch mã hoàng tử của Tiểu Dương nhà chúng ta đúng không?”
Dương Ngân Hạ ngại ngùng gật đầu không phủ nhận.

Sau đó chị Hoàng khen Trương Quang Bảo hết lời, giống như khen một đóa hoa vậy.

Trương Quang Bảo càng nghe càng buồn cười, có phải những người đã đi làm đều dẻo miệng như vậy không? Dương Ngân Hạ câu được câu không cùng chị Hoàng trò chuyện mà không hề nhắc đến Đường Khánh Minh.
Cuối cùng, hai người phụ nữ cũng nói chuyện xong, Dương Ngân Hạ dò xét hỏi:”Chị Hoàng, em nghe bảo bên chị đang tuyển nhân viên ạ?”
Quản lý Hoàng đảo mắt, rõ ràng đã hiểu nhầm, nghĩ rằng Dương Ngân Hạ định giới thiệu bạn trai đến đây, liền đồng ý: "Ừ, đừng lo, bạn trai của Tiểu Dương nhà chúng ta, chị Hoàng còn không chăm sóc chu đáo sao?”
Dương Ngân Hạ lắc đầu cười: "Không phải, là bạn của bọn em.

Cậu ấy muốn tìm việc, Đường Khánh Minh, ồ, Đường Khánh Minh?"
Trương Quang Bảo di chuyển cơ thể để lộ ra Đường Khánh Minh đang đứng đằng sau anh.

Sau đó, quản lý Hoàng mới thấy có một người đang đứng sau lưng Trương Quang Bảo.

Người thanh niên không cao, dáng vẻ hơi dè dặt, lo lắng nhìn chị.
“Chàng trai trẻ, cậu biết làm những gì?” Quản lý Hoàng hỏi.

Đường Khánh Minh vẫn luôn nhớ tới lời dặn của Dương Ngân Hạ lúc nãy, sống chết không chịu mở miệng, chỉ đứng đó như trời trồng, nhìn chằm chằm vào quản lý Hoàng.
“Ôi, thằng nhóc này rụt rè như vậy làm gì?” Quản lý Hoàng cười nói, vừa nói vừa đánh giá Đường Khánh Minh.

Đứng ở vị trí này bao nhiêu năm, từ lâu đã luyện tập được khả năng nhìn người trong nháy mắt.

Vừa nhìn thấy thằng bé này liền biết đây là một người thật thà, không hay nói chuyện, trung thực.
“À, chị Hoàng, con người cậu ấy là vậy đó, không thích nói chuyện, chị xem xem bên chị có vị trí nào phù hợp thì sắp xếp cho cậu ấy, xem như là bán cho một món nhân tình.” Dương Ngân Hạ khéo léo nói, không hổ là người thường xuyên đi ngoại giao.

Cuối cùng Trương Quang Bảo cũng hiểu tại sao cô không cho Đường Khánh Minh nói chuyện rồi.
Nhân viên bán hàng của siêu thị đảm bảo toàn là nữ, đa số tuyển nam là để làm những công việc vận chuyển, nên rất cần những người thành thật, không cần những người mồm mép tép nhảy.

Không ngờ chị Dương thật sự giỏi như vậy.
Quản lý Hoàng suy nghĩ một hồi rồi trả lời một cách thoải mái: “Được rồi, kho hàng của bọn chị bây giờ thiếu người quản lý kho, để cho cậu ấy làm đi.

Bao ở, sáu trăm một tháng." Sáu trăm một tháng, so với khi Đường Khánh Minh làm việc trong quán net tốt hơn nhiều, vả lại không cần phải thức đêm, thật sự thoải mái hơn.

Dương Ngân Hạ cảm ơn quản lý Hoàng ngay lập tức và đưa Đường Khánh Minh đi xem nơi làm việc.
Quản lý kho, cái tên nói lên công việc, là giữ kho hàng.

Không cần kỹ năng gì, chỉ cần có tinh thần trách nhiệm và chịu khó, Đường Khánh Minh có đủ những kỹ năng này, thăm thú xong cậu ta cũng biểu hiện sự hài lòng.


Trương Quang Bảo dặn dò cậu ta vài câu nữa, sau đó đưa Dương Ngân Hạ về.

Đường Khánh Minh nhất định muốn đi tiễn, Trương Quang Bảo cũng không từ chối.
Ra ngoài cửa, Trương Quang Bảo vẫn cảm thấy có vài điều cần nói với Đường Khánh Minh.
“Tiểu Đường, tôi chỉ có thể giúp được cậu đến đây thôi.

Nói cho cùng thì tôi cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường chứ không phải như chị Dương của cậu, anh của cậu không có cách nào tìm được giúp cậu công việc như thế này.

Một điều nhịn chín điều lành, cố gắng làm cho tốt nhé.”
Đường Khánh Minh xua tay liên tục, lắc đầu như trống bỏi:” Không, anh Trương, chị Dương, em rất biết ơn hai người, vẫn luôn gây phiền phức cho hai anh chị.

Thật sự…Thật sự là…”
Dương Ngân Hạ bật cười, mở túi ra, lấy ra ba trăm tệ đưa cho Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo không kịp phản ứng, Dương Ngân Hạ nháy mắt, anh bèn hiểu ngay.

Ôi là trời, nhìn xem cái trí nhớ của anh đi, không phải tháng sau Tiểu Đường mới được trả lương sao? Một tháng này không có tiền thì ăn cái gì? Vẫn là phụ nữ chu đáo.
“Nè, cầm lấy số tiền này đi, lấy lương rồi nhớ trả anh.” Trương Quang Bảo nói, chẳng qua là không muốn Đường Khánh Minh hiểu lầm.

Hai trăm tệ đối với Trương Quang Bảo không là gì cả, nhưng đối phương thì không nghĩ vậy.

Đường Khánh Minh cầm lấy tiền, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, cậu ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào.
Trương Quang Bảo biết rõ cậu ta muốn nói gì, vỗ vai cậu ta rồi dẫn Dương Ngân Hạ rời đi.

Một lời khó nói hết.
Leo lên xe, Trương Quang Bảo hỏi Dương Ngân Hạ: “Em nói này, bình thường không nhìn ra, chị là một người khéo ăn nói như vậy, không hổ là phó chủ tịch của hội sinh viên.”
Dương Ngân Hạ bật cười, tựa lên vai của anh: “Dù có giỏi ăn nói đến đâu thì không phải vẫn luôn nghe lời cậu sao.” Trương Quang Bảo không nói lời nào, cảm giác trong nhà có một người vợ hiền, không phải người đàn ông nào cũng có cơ hội cảm nhận được điều này.
“Quang Bảo này, em vẫn luôn có câu này muốn hỏi anh, anh đừng trách em nha.” Dương Ngân Hạ ngồi lại ngay ngắn, nói một cách nghiêm túc.

Trương Quang Bảo liếc mắt nhìn tư thế này, đoán rằng đây là một câu hỏi nghiêm túc về nguyên tắc liền gật đầu, giả vờ nghiêm túc:”Hỏi đi.

Con người anh biết gì thì sẽ trả lời, nếu không biết thì sẽ lắng nghe.”
Dương Ngân Hạ nhìn anh chằm chằm rồi cất tiếng:”Theo lẽ thường, anh và Đường Khánh Minh không phải là họ hàng, cũng không có quan hệ đặc biệt gì, cùng lắm là từng làm chung với nhau thôi, tại sao lại muốn giúp cậu ta như vậy?”
Trương Quang Bảo tự nhận rằng tài ăn nói của anh không tệ, nhưng lại không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Đúng vậy, cho dù bản thân có cùng cậu ta làm việc trong quán net một thời gian, nếu là người khác, sau khi nghỉ việc, nếu gặp nhau trên phố có thể còn không nhận ra đối phương nữa.
Nhưng không biết làm sao, trong thâm tâm anh vẫn luôn có suy nghĩ muốn chăm sóc cho Đường Khánh Minh.

Tuy con người thằng nhóc này rất thật thà nhưng lòng tự trọng cũng rất lớn, có nguyên tắc, có cá tính, tính cách thực sự rất giống với anh.

Có lẽ là do nhìn thấy hình bóng của bản thân mình từ cậu ta.

Không biết đây có được tính là nguyên nhân không?
Trong mối quan hệ giữa những người đàn ông, có một cảm giác mà một người phụ nữ không bao giờ có thể hiểu được, gọi là nghĩa khí.

Tin rằng, nhìn khắp thế giới này, chỉ có Trung Quốc mới có từ này, nghĩa khí là gì? Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, bạn bè gặp chuyện, không phân biệt đúng sai, bất chấp kết quả, hi sinh vì bạn bè, đây gọi là nghĩa khí.

Từ xa xưa, đây là nguyên tắc hòa thuận giữa những người đàn ông, ngày nay vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc đến giới trẻ.
Nếu trước đây, Cúp Tiểu Cường chỉ được hình dung là được chào đón nồng nhiệt, thì bây giờ nó gần như được xem là điên cuồng.

Báo chí, Internet, tạp chí, TV, đài phát thanh, tin nhắn SMS, và thậm chí cả các đường phố chính của các thành phố lớn đều phủ đầy quảng cáo về Cúp Tiểu Cường.

Ở Thành Đô vào tháng 12, khi đi dạo dọc theo đường Xuân Hi và bờ sông Phủ Nam, có thể nhìn thấy những biển quảng cáo nổi bật về Cúp Tiểu Cường.

Trên bức tranh đó, có một chú gián nhỏ dễ thương giơ cao biểu ngữ có nội dung: "Này, các bạn, các chị, các cụ già và bạn trẻ, nào, hãy cùng tôi biểu diễn nào!" Biểu diễn, dịch sang tiếng Anh là “show”, có nghĩa là biểu hiện, thể hiện.

Dùng từ này rất phù hợp, người Trung Quốc từ xa xưa đã chủ trương hướng nội, giữ vẻ đoan trang, nhưng thời thế thay đổi, con người cũng đổi thay, bậc cha ông trong các cuộc cách mạng lớn đã để cho chúng ta được ăn no, mặc đẹp, sống trong một căn nhà nhỏ kiểu phương Tây, đồng thời còn biết lái xe hơi.
Dùng một ví dụ không chính xác lắm, con người tràn đầy sự ấm áp và ham muốn dục vọng.

Mọi người đang sống một cuộc sống tốt đẹp, không lo lắng về cái ăn cái mặc, vậy còn điều gì phải lo lắng nữa? Còn vấn đề giải trí, làm thế nào để vui chơi.

Tivi chắc chắn là hình thức giải trí phổ biến nhất của những gia đình bình thường, nhưng không thể không nhắc đến sức mạnh của Internet, có hơn 100 triệu cư dân mạng ở Trung Quốc, 100 triệu đó! Mọi người đang làm gì trên mạng? Đừng nói những điều vô nghĩa như nghiên cứu, tìm kiếm thông tin các thứ.

Hầu hết mọi người đều muốn giải trí.

Vậy họ làm gì? Chơi game? Nghe nhạc? Xem phim? Thú vị chứ? Tất cả dường như không còn nhiều thú vị nữa.
Cho dù bạn có hiếu động bao nhiêu, bạn vẫn phải ngồi ở đầu kia của mạng, hoặc ngồi trước màn hình.

Bạn vẫn là bạn, bạn sẽ không trở thành một người khác.
Nhưng nếu như có một cơ hội để cho bạn bước vào thế giới của máy tính, tiến vào vị trí tiên phong của Internet và trở thành tâm điểm chú ý của hàng trăm triệu cư dân mạng.

Bạn có muốn nắm bắt lấy cơ hội đó không? Nếu bạn nói bạn không muốn, thì phải gọi bạn là ngu ngốc.
Đây là cách mà Cúp Tiểu Cường ra đời, cung cấp cho bạn một sân khấu tốt nhất, chỉ cần bạn có khả năng và tài năng, bạn có thể thể hiện nó và sẽ được thỏa mãn mong ước trở thành người nổi tiếng.

Vả lại sẽ không để bạn thể hiện một cách vô ích, nếu bạn thực sự có năng lực, rất nhiều phúc lợi đang chờ đợi bạn, tiền thưởng cao, hợp đồng với những hãng đĩa quyền lực nhất, một khi bạn trở nên nổi tiếng, vô số ánh hào quang chói lọi chiếu vào bạn.
Chỉ cần bạn tham gia Cúp Tiểu Cường thì bạn có thể nhận được tất cả những điều này.

Vì vậy, bạn còn chần chừ điều gì nữa?
Khi chỉ mới bắt đầu, các hoạt động của cuộc thi này đã khiến mọi người chú ý.

Ngay sau Super Girl, sự cuồng nhiệt của công chúng còn chưa nguôi ngoai thì Cúp Tiểu Cường ra đời, sợi dây liên kết yếu kém của cô gái siêu quậy đã được cải thiện đáng kể.
Super Girl chỉ cho phép nữ tham gia, vậy tôi sẽ tham gia cuộc tranh tài giữa nam và nữ.

Dù bạn là nam hay nữ, già hay trẻ, COME ON, IT’S SHOW TIME!
Chắc rằng khi chương trình Super Girl nổi tiếng, rất nhiều cánh đàn ông không hài lòng lắm.

Chết tiệt, tại sao chỉ có bọn họ được phép nhảy múa trên sân khấu, không phải hay bảo là nam nữ bình đẳng sao? Tại sao không cho chúng tôi một cơ hội, đàn ông Trung Quốc chúng tôi đã bị nói là dương thịnh âm suy rồi, cứ tiếp tục như thế này sẽ không ngóc đầu lên được.
Ngay tại lúc này, Cúp Tiểu Cường xuất hiện, mắt của những người đàn ông sáng rực, đây thật sự là một cơ hội tốt.

Trong lòng của các cô gái cũng bắt đầu rung động rồi, không trở thành Super Girl cũng là điều hối tiếc, bây giờ xuất hiện Cúp Tiểu Cường, xem ra lại là một cơ hội hoàn hảo.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tham gia Cúp Tiểu Cường được, Super Girl cũng bị người khác chỉ trích, đó là hầu như tất cả các thí sinh đều hát bài của người khác, rất khó để nghe được nét đặc sắc của riêng họ.

Còn chương trình Cúp Tiểu Cường này, được nhấn mạnh rằng phải dùng bản gốc, điều này không chỉ khác biệt với Super Girl, mà đồng thời vô tình còn nâng cao được khả năng của bản thân.

Điểm quan trọng nhất là nó đã hình thành một nhịp độ phù hợp với việc bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ mà nước ta hiện đang nhấn mạnh và chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của chính phủ.
Vì những lý do trên, mời các bạn hãy cùng xem bảng số liệu thú vị này.
Kể từ khi bắt đầu đăng ký, số lượng người đăng ký Cuộc thi sáng tác trực tuyến Cúp Tiểu Cường ở đợt đầu tiên đã lên đến hơn 45.000.

Đừng đánh giá thấp con số 45.000 này, số lượng người đăng ký cho Super Girl kéo dài vài tháng cũng chỉ có 150.000, trong khi Cúp Tiểu Cường đã đạt được kết quả ấn tượng như vậy ngay từ đầu, đây thực sự là điều mà Ban tổ chức không ngờ tới.
Hơn nữa, không chỉ có những người bạn từ nội địa đến tham gia, mà ngay cả những người từ đặc khu hành chính Hong Kong, Ma Cao, Đài Loan cũng muốn đăng ký và hỏi thăm đường đi đến nội địa.

Vài ngày sau khi trang web chính thức của cuộc thi mở ra, một thanh niên đến từ Hoa Kỳ đã hỏi qua email liệu người nước ngoài có được phép tham gia cuộc thi hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận