Yêu Quái Đô Thị


Âm thanh ồn ào bên người dần dần bình ổn, bỗng nhiên ánh đèn ở đại sảnh đồng loạt tắt, chỉ còn lại một tia sáng chiếu ở giữa sân khấu.
Không biết khi nào, một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi đứng thẳng tắp trên đài, tay cầm microphone cất cao giọng nói, "Chào mọi người, tôi là Chu Hoài Viễn - Tổng giám đốc khách sạn Thế Kỷ, cảm tạ các vị đã bớt thời giờ đến đây như đã hẹn."
"Tin tưởng trước khi đến đây các vị cũng đã nghe qua một ít lời đồn.

Nhưng mà, ở chỗ này, tôi muốn giải thích đơn giản thêm một lần nữa."
"Một tháng trước, em trai tôi tính tình đột nhiên đại biến, rất dễ bị chọc giận bởi một số chuyện nhỏ.

Một khi ý của mình bị bác bỏ liền sẽ bạo phát đả thương người, đập đồ vật."
"Chúng tôi đã từng tìm qua bác sĩ hay đi mời hòa thượng nhưng đều không làm nên chuyện gì.

Lần này mời các vị đến đây chính là hy vọng mọi người có thể dùng hết toàn lực chữa khỏi cho hắn."
Nói đến đây, hắn hơi hơi mỉm cười, "Nếu ai có thể làm em trai tôi khôi phục khỏe mạnh, Chu gia nguyện sẽ dâng lên 500 vạn làm thù lao."
500 vạn!
Xung quanh không ngừng có người hít hà một hơi giống như là bị dọa quá mức.
So với thù lao kếch xù, sau khi Tống Tịnh nghe xong phản ứng đầu tiên là, "Dễ bị chọc giận bởi việc nhỏ? Ý của mình bị bác bỏ sẽ bạo phát đả thương người? Xác định không phải là chứng cuồng bạo chứ?"
"Khẳng định không phải." Lâm Nguyên đen mặt nói, "Nếu chỉ là chứng cuồng bạo, người Chu gia sẽ không đến mức bất lực như thế."
Hắn cũng không hiểu vì sao mỗi lần đề cập đến huyền học, cha hắn lại vô cùng đứng đắn mà cùng hắn tham khảo khoa học.
Nhìn tình huống trước mắt xem ra tán nhân cũng có cái xu thế này.
Lâm Nguyên nhịn không được tự mình hoài nghi --- Trên người hắn có phải có cái loại khí chất đặc thù làm người ta không kìm được muốn thảo luận khoa học cùng với hắn hay không?
Tống Tịnh nâng quai hàm, lâm vào trầm tư.
Lúc này, một thiếu niên ngồi ở trên xe lăn được người đẩy tiến vào đại sảnh.

Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt đen rõ ràng thế nhưng trong con ngươi lại lộ ra từng đường tơ máu, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Nhìn thấy nhiều người xa lạ, theo bản năng hắn hơi nhe răng, bộ dáng như hung thần ác sát.
"Tay chân của em trai tôi đã bị trói chặt, sẽ không đả thương được người khác." Chu Hoài Viễn trịnh trọng nói.
"Theo lão phu thấy thì vị tiểu huynh đệ này là bị vật dơ bẩn nhập thân cho nên hành vi mới trở nên không bình thường." Lão giả có bộ râu hoa râm bước ra từ trong đám người, dẫn đầu phát biểu cái nhìn của mình.
"Ta thì lại cho rằng hắn đã trúng tà.

Chỉ cần loại bỏ tà ám thì có thể khôi phục như lúc ban đầu." Lão nhân đồng nhan như hạc cũng không cam lòng yếu thế, theo sát trình bày ý kiến của mình.
Lâm Nguyên đau khổ suy tư, trúng tà cùng với bị vật dơ bẩn nhập người thì có khác gì nhau.

Chu Hoài Viễn duỗi tay ý bảo, "Nhị vị mời tùy ý thi triển."
Lão giả có bộ râu hoa râm mở miệng đầu tiên vô cùng bất mãn, "Hai người cùng nhau, vậy nếu trị hết thì tính ai?"
Một vị khác cũng nói, "Những nhân sĩ không liên quan đứng bên cạnh chẳng những không giúp được gì ngược lại sẽ gây thêm trở ngại."
Chu Hoài Viễn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết định, "Như vậy đi, mỗi người có thời gian năm phút, theo thứ tự thay phiên nhau."
Còn không kịp tới bước thương lượng vấn đề thứ tự ai trước ai sau thì lão giả hoa râm đã giành trước ra tay.
Chỉ thấy hắn từ trong ba lô móc ra một thanh kiếm gỗ đào, không chút do dự múa lên.
Lâm Nguyên nhìn không chớp mắt, trên mặt không tự giác toát ra một tia kinh ngạc lẫn cảm thán.
Tống Tịnh lẳng lặng nhìn, cũng nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm.
Cùng lúc đó, lão giả hoa râm móc ra một tấm bùa màu vàng từ trong ngực, miệng lẩm bẩm.

Chờ đến khi niệm xong chú, hắn đem lá bùa dán lên thân kiếm, sau đó rống to, "Yêu ma lui tán!!"
Dứt lời, kiếm gỗ đào bay về phía trước, vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn.
"A a a a!"
Thân kiếm chỉ cách thiếu niên một đoạn, vẫn chưa tiếp xúc đến thân thể.

Nhưng thiếu niên lại như bị đâm trúng phát ra mấy tiếng rên thống khổ, thanh âm vang vọng khắp đại sảnh.
Lão giả hoa râm vui vẻ, cho rằng công kích vừa rồi đã có hiệu quả.
Ai ngờ giây tiếp theo, thiếu niên hung tợn trừng mắt tới lão giả như bị chọc giận.
Ngay sau đó, thiếu niên kịch liệt giãy giụa, tựa như muốn vọt tới bên người lão giả cắn một miếng thịt trên người hắn.

Đáng tiếc tay chân thiếu niên đều bị trói, không thể động đậy.
Dù vậy, hai mắt hắn vẫn bốc hỏa như cũ, căm tức nhìn lão giả.
"Yêu nghiệt, còn không mau rời đi!" Lão giả hoa râm lạnh giọng quát.
Đồng thời từ trong tay áo lấy ra một ống trúc, sau khi mở ra không chút do dự hắt thẳng tới phía trước!
"Bang--- "
Chất lỏng thấm ướt vạt áo trước của thiếu niên, một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong không khí.
Lâm Nguyên che cái mũi thẳng lại, nhíu mày nói, "Thứ gì vậy?"
"Là máu chó mực." Tống Tịnh đáp.
Giống như kiếm gỗ đào, máu chó mực cũng có tác dụng trừ tà ác.
Lúc này Lâm Nguyên mới phản ứng lại.

Trên người thiếu niên bị xối một thân toàn là máu, thiếu niên chẳng những không an tĩnh mà ngược lại hung tính bị phát ra.

Trong miệng hắn phát ra từng trận gào rống không rõ hàm nghĩa, vành mắt đỏ bừng, trạng thái điên cuồng.
Lão giả nhăn mày, lại muốn sờ ba lô, Chu Hoài Viễn lúc này lên tiếng đánh gãy, "Đã đến giờ."
Lão giả hoa râm chỉ có thể từ bỏ, thối lui đứng một bên.
Vị thứ hai lên sân khấu chính là lão giả dung nhan như hạc.
Chỉ thấy hắn móc ra một cái lục lạc bằng bạc tự chế, một bên đi vòng quanh thiếu niên, một bên lẩm bẩm.
Chờ xoay suốt ba vòng, lại một vại máu chó bị hắt lên người thiếu niên.
"Vừa rồi không phải đã hắt rồi sao?" Lâm Nguyên buồn bực.
"Khả năng là hắn cảm thấy máu chó mực nhà mình sản xuất có hiệu quả tốt hơn?" Tống Tịnh suy đoán.
Lâm Nguyên không còn lời nào để nói, quay đầu tiếp tục xem diễn.
Lục lạc không có hiệu quả, máu chó mực cũng không dậy nổi, sắc mặt lão nhân càng thêm ngưng trọng.

Hắn lấy ra một lá bùa từ trong ngực, tiếp theo cắn ngón trỏ lấy máu trên đầu ngón tay vẽ bùa.
Một lát sau, bùa được vẽ xong.

Lão nhân không chút do dự đem lá bùa dán trên trán thiếu niên, cũng vạn phần chờ mong mà đứng một bên.
Một phút đi qua, cái gì cũng chưa phát sinh.

Thiếu niên vẫn hung ác như cũ, ánh mắt nhìn đạo sĩ phảng phất như muốn ăn thịt người.
"Yêu vật quá hung, quá hung." Lão nhân cảm khái không thôi.

Không đợi Chu Hoài Viễn nói chuyện, hắn liền thối lui đến chỗ khác, nhường ra vị trí.
Lão nhân trấn định, bình tĩnh nhìn lại --- Thất bại không chỉ có mình hắn, hắn cũng không quá để ý.

Dù sao thì hắn đã tận lực.
Chu Hoài Viễn thu hồi tầm mắt, nhìn quanh toàn trường, "Còn có ai muốn thử xem hay không?"
"Ta tới!"

Khi mà mọi người còn đang do dự, một tráng hán cao khoảng một mét tám đi ra.
Người hắn vạm vỡ, biểu tình không giận tự uy.

Đứng trước xe lăn giống như môn thần giữ cửa.
"Tán nhân, cô không đi sao?" Lâm Nguyên hỏi.
Tống Tịnh bình tĩnh uống trà, "Còn chưa tới thời điểm."
Lâm Nguyên thầm nghĩ, tán nhân chắc chắn như vậy là vì không có ai có thể trừ tà thành công sao? Nếu như có người giành trước một bước thành công thì làm sao bây giờ?
Hắn còn đang phát sầu, tráng hán đã bắt đầu hành động.
Chỉ thấy hắn ta dồn khí ở đan điền, một chữ một chữ mà quát, "Úm! Sao! Đâu! Bá! (khẩu mê)! Hồng!"
Thanh âm ở bên tai như tiếng sấm vang lên.

Thiếu niên ngẩn ngơ, trong nháy mắt hoảng hốt.
Cách đó không xa, Lâm Nguyên rất lâu vẫn còn chưa hồi thần lại.
Tống Tịnh giải thích nói, "Đây là sáu chữ chân ngôn của Phật gia, bất quá dùng để trừ tà lại rất thích hợp."
"Chẳng lẽ tên gia hỏa này không phải đạo sĩ?" Lâm Nguyên giống như tìm được chân lý bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách tôi nhìn không giống."
Tống Tịnh không biết nên khóc hay cười, nhắc nhở nói, "Truyền thuyết Chung Quỳ cũng là đại hán cường tráng."
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
"Kia sao hắn lại dùng sáu chữ chân ngôn của Phật gia?"
"Có lẽ hắn cho rằng tình huống trước mắt, sáu chữ chân ngôn càng có tác dụng, có lẽ đã hết bản lĩnh cho nên mặc kệ nghĩ tới cái gì cũng đều đánh bạo thử một lần.

Vạn nhất hiệu quả thì sao?"
"Có đạo lý." Lâm Nguyên thầm chấp nhận gật gật đầu.
Biểu tình trên mặt em trai Chu tổng vẫn không thay đổi, nhưng còn không phải là đột phá rồi sao! Nếu hắn tiếp tục lăn lộn nói không chừng thật sự có thể thành.
"Tán nhân, có phải ngài nên hành động hay không?" Lâm Nguyên rất là lo âu.
"Không vội." Tống Tịnh trấn định như lúc đầu.
Cho dù là fan trung thành thì giờ khắc này cũng không thể che lại lương tâm khen thần tượng gặp biến không hoảng, trong lòng đều có tính sẵn.
Chẳng qua cũng không đến mức cho rằng trị không được.
Lâm Nguyên đánh giá, căn bản là tán nhân không có ý định ra tay.

Hai người bọn họ đến đây để đủ doanh số thuận tiện ăn ké bữa cơm...
Nói chuyện qua lại với nhau, tình hình trên sân khấu lại có biến.
Thiếu niên phát ra tiếng thét dài đầy thống khổ, ở trên xe lăn liều mạng giãy giụa giống như muốn lao ra tìm người cứu mạng.
""Ai, vẫn là không được." Tráng hán lắc đầu, suy sụp lui ra.
Kế tiếp lại có hai người xung phong nhận việc tiến lên, đáng tiếc cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà thối lui.
Đến tận đây, không còn ai tiến lên, cũng không còn thú vị để xem.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong đại sảnh một mảnh tĩnh lặng, không khí rất là ngưng trọng.
Bỗng nhiên, một người mở miệng trêu đùa, "Vị đạo hữu này chính là đồ đệ của Tuệ Minh đạo sư Thanh Huyền Tông, nói không chừng sẽ có cách độc đáo gì đó.

Không bằng mời cô ấy tiến lên trừ tà?"
Tống Tịnh thuận thế nhìn qua, phát hiện khóe miệng gia hỏa này nổi lên.

Chỉ sợ đây là đang đào hố muốn chờ cô xấu mặt đây.
Nhưng mà cô mười phần tự tin, trong lòng một chút cũng không hoảng, "Không ai muốn lên, vậy ta lên cũng đúng."
"Tiểu oắt con vô tri, cũng không sợ gió lớn cắt phải đầu lưỡi!"
"Nhãi ranh cuồng vọng!"
"Nhiều người như vậy không trị được, ngươi lên thì có thể được sao? Ít ra trước đó nên chữa khỏi bệnh khoát lát của ngươi đi đã!"
Cũng có vài người không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đánh giá qua lại như đang đánh giá năng lực và trình độ của Tống Tịnh.
Tất cả mọi người cũng chỉ có Lâm Nguyên kích động một trận.

Tán nhân muốn đích thân ra tay! Hắn nhất định phải xem thật kỹ toàn bộ quá trình!
Hắn vực dậy tinh thần, tập trung chú ý đến mức cao nhất, đôi mắt cũng không dám nháy một cái.
Nào biết Tống Tịnh vòng quanh xe lăn một vòng, lúc sau mới nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Người thích diễn kịch không cứu, đưa đến bệnh viện tâm thần đi."
Lâm Nguyên: "..."
Chúng đạo sĩ: "..."
Chờ ý thức được lời nói của Tống Tịnh, mọi người lập tức giận dữ, "Người này lừa gạt thế nào mà được vào đây hả?"
"Cô ta rốt cuộc có thể trừ tà hay không?"
"Hồ ngôn loạn ngữ mà cũng dám đứng đây nói ẩu nói tả!"
Toàn bộ đại sảnh đều ngập tràn lời trách cứ, có người hát đệm vào, "Cô ấy nói không sai, vị tiểu đệ này không có trúng tà.

Nếu là bệnh bình thường ta kiến nghị đến bệnh viện để trị."
Người cố ý khuyến khích Tống Tịnh lên trừ tà không cam lòng, hừ lạnh một tiếng nói, "Học được chút bản lĩnh, khó trách khinh cuồng như thế!"
Tuy rằng ngữ khí khó chịu nhưng kỳ thật là biến tướng cách nói của Tống Tịnh.
Không ít người ở trong sảnh sững sờ.
Lúc này, Chu Hoài Viễn phất phất tay, ý bảo người phục vụ mở trói cho thiếu niên.
Mà chính hắn cười đối mặt với mọi người, "Hắn tên là Chu Quần cũng là em trai của tôi, bất quá không phải là người mà tôi yêu cầu mọi người hỗ trợ kia."
Sét đánh giữa trời quang!
Ngón tay trỏ của lão giả hoa râm run rẩy, chỉ vào thiếu niên tên Chu Quần kia, cả người run run, "Hắn hắn..."
"Đều là giả." Chu Hoài Viễn tươi cười xán lạn, lời nói lại như lưỡi dao nhỏ cắm vào ngực mọi người ở đây, "Người bệnh tính tình táo bạo, các vị cũng không thể vô duyên vô cớ bị hắt máu chó, bị kiếm chỉ vào.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận