Yêu Không Có Nghĩa Là Bỏ Qua Nhau

Khi tôi cuối cùng cũng có tri giác, đầu tiên là ngửi thấy mùi nước khử trùng gay mũi. Tôi cố gắng mở mắt ra, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người, sau đó bóng người đó dần dần trở nên rõ ràng. Anh là ai vậy? Sao lại tiều tụy như thế?

“Em, em vẫn chưa chết sao?” Tôi nghe thấy âm thanh suy yếu của mình.

Khuôn mặt không thay đổi kia quay đầu rồi lườm nguýt một cái.

“Em cho rằng từ lầu hai nhảy xuống sẽ chết sao?” Anh gần như là nghiến răng nói.

Lầu hai? Sao lại biến thành lầu hai? (Bởi vì là kết cục hài kịch, cho nên cậu không thể chết được!)

“Lần sao em sẽ đổi một cách có xác suất thành công tử vong cao hơn.” Tôi vừa nói vừa cố gắng ngồi xuống.

Chát!

Trên mặt tôi trúng một cái tát nặng nề.

“Cho dù muốn chết cũng cách xa anh một chút!” Thanh âm anh hung ác “Anh nói rồi anh không muốn em xuất hiện trước mặt anh nữa mà!! Em thật sự quá phiền phức rồi!! Mọi thứ của em đều khiến người ta phiền lòng!”

Anh thật sự rất tiều tụy, hai mắt sâu đầy tơ máu đỏ, môi khô nứt hơn nữa còn trắng bệch. So sánh với tôi, anh càng giống người vừa trải qua cái chết hơn.

“Xin lỗi…” Tôi nhìn anh, có chút không nỡ “Em cút xa một chút là được rồi!”


Anh cũng kinh ngạc nhìn tôi “Không được, không được rời khỏi nữa.”

Tôi nghi hoặc nhìn anh.

“Không nhìn thấy em, càng khiến người ta phiền lòng hơn.”

Bao nhiêu năm sau…

Thói quen của tôi vẫn không thay đổi, tôi thích nhất là sau khi kết thúc nằm trong lồng ngực anh nghe tiếng nhịp tim của anh.

“Anh, em yêu anh!”

“Ừ…”

“Anh thì sao?”

“Không phải là em biết sao.”

“Muốn anh nói!”

“Không yêu!”


Tôi chợt ngồi dậy, qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nói anh yêu tôi. Chuyện này thì quên đi, nhưng lần nào anh cũng nói không yêu, tôi thật sự chịu đủ rồi,

“Không yêu em còn ở bên em lâu như vậy!”

“Bởi vì anh buồn phiền em!”

“Hả?”

Anh nhìn tôi lắc đâu “Ngu xuẩn giống như heo!”

Cái gì? Heo? Lúc kiểm tra thứ hạng ở trường anh chưa từng vượt lên trước con heo này đó!

Tôi tức giận nằm xuống dùng chăn che mặt lại.

Anh kéo chăn ra “Làm gì vậy?” Tôi tức giận.

Anh cười áp sát tới, đã nhiều năm như vậy nhưng tôi vẫn không có bất kỳ kháng cự nào đối với nụ cười của anh.

Anh nhéo nhéo lỗ mũi của tôi “Thực sự giống như heo vậy!”

Hả?

Không đợi tôi phản ứng, anh hôn lên.

Cuối cùng là sao hả? Cuối cùng anh có yêu tôi không a?

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận