Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Hứa Với Em Một Nửa Cuộc Đời


Sau cuộc họp với bộ phận vào buổi sáng, Quý Nhụy đang tập trung trong việc xem xét kế hoạch mà Dương Nguyên vừa nộp lên thì Lâm Phàm gõ cửa đi vào và đặt một phong bì trước mặt cô."Quầy lễ tân nói có người nhờ chuyển cái này cho ngài."Quý Nhụy không ngẩng đầu nhận lấy mà chỉ liếc qua một cái.Tên của cô ấy thực sự được viết trên phong bì, nét chữ trên đó rất ngay ngắn và thanh lịch.Cô đặt tài liệu trong tay xuống mở phong bì ra, một tấm thiệp chúc mừng khéo léo và tỉ mỉ rơi ra.Quý Nhụy tò mò mở tấm thiệp, bài hát chúc mừng sinh nhật ding ding dong dong vang lên giòn giã trong văn phòng, hóa ra là thiệp chúc mừng bằng nhạc.Ngay cả Lâm Phàm, người bình tĩnh và điềm đạm như anh cũng không thể không lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.Anh không có ý nhìn lén Quý tổng mở thư nhưng anh đã vô tình nhìn thấy cảnh này trước khi báo cáo với cô về công việc của mình.Lâm Phàm biết rằng ngày hôm qua là sinh nhật của Quý Nhụy, vì vậy việc ai đó tặng quà là điều bình thường, nhưng với những ngày như này thì liệu có ai nghiêm túc gửi thiệp sinh nhật làm quà không? Sẽ keo kiệt đến mức nào để làm điều này?Tất nhiên, Quý Nhụy không thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Phàm, cô ấy mở tấm thiệp nhìn thấy trên đó viết một dòng chữ chúc mừng sinh nhật cô, nét chữ giống như trên phong bì và chữ ký là: Cố Minh Hi.Quý Nhụy bối rối, trong trí nhớ của cô, cô không quen ai tên là Cố Minh Hi cả.Tuy nhiên, cô thực sự đã rất lâu không nhận được loại thiệp này, cô nhớ khi còn học tiểu học, cô thường nhận được thiệp chúc mừng sinh nhật của các bạn cùng lớp.Quý Nhụy trong lòng không khỏi rung động.Vẫn còn một thứ gì đó trong phong bì.

Cô ấy lắc nó và một vài tờ một trăm tệ rơi ra.

Cô ấy đếm chúng và có đúng ba tờ.Quý Nhụy lập tức nghĩ tới cậu thiếu niên đẹp như ánh trăng kia.Hóa ra tên cậu ta là Cố Minh Hi.Lâm Phàm nhíu mày, hóa ra đối phương cũng không keo kiệt như vậy, chỉ là lười chọn quà tặng cho nên trực tiếp đưa 300 tệ.Tuy nhiên, logic này rất kỳ lạ cho dù bạn nghĩ về nó như thế nào.Anh nhìn Quý Nhụy trầm ngâm cầm tấm thiệp và tiền mà không nói chuyện, mơ hồ cảm thấy trong đó có ẩn tình gì đó mà mình không biết.Nhưng đây là vấn đề riêng tư của ngài, cho dù Lâm Phàm có tò mò đến đâu anh ta sẽ không bao giờ hỏi.Quý Nhụy cẩn thận cho tấm thiệp chúc mừng và tiền trở lại phong bì, sau đó đặt chúng vào ngăn kéo dành riêng cho những vật dụng cá nhân có giá trị.Khi cô ấy nhìn lên, Lâm Phàm vẫn còn ở đó, cô hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"Lâm Phàm giật mình và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Ông Hoàng của công ty Cự Phong đã gọi điện vào buổi sáng và muốn hẹn gặp ngài tại Hồng Lâm vào lúc 3 giờ chiều mai.


Ông đấy muốn nói về việc hợp tác trong quý tiếp theo."“OK.” Cô nhẹ gật đầu, bắt đầu xem qua tài liệu còn chưa xem xong.Lâm Phàm lặng lẽ rời khỏi văn phòng.Dù đã làm việc tại đây mấy năm nhưng anh vẫn không thể hiểu được tính tình của sếp, trong công việc họ rất ăn ý, cả công ty đều cho rằng anh là cánh tay phải đắc lực của sếp.

Hầu như ngày nào họ cũng ra vào cùng nhau, nhưng trong thâm tâm anh biết hai người họ thực ra không thân thiết.Quý Nhụy hiếm khi cười từ tận đáy lòng, thường chỉ nhìn thấy nụ cười lịch sự của cô trong những dịp xã giao.Khi vừa rồi nhìn thấy tiền trong phong bì, cô sửng sốt một chút sau đó mơ hồ nghĩ tới điều gì đó mà sắc mặt dần dần dịu lại, khóe miệng còn có một nụ cười nhàn nhạt.Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm nhìn thấy cô như vậy, như thể đã xảy ra điều gì đó tuyệt vời với cô ấy, trong lòng anh cảm thấy có một cảm giác vô cùng khó hiểu.Có những ngày công việc rất bận rộn và trong nháy mắt đã đến cuối tháng.Cuộc họp kéo dài bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, Quý Nhụy đóng laptop lại, mệt mỏi xoa xoa vùng giữa hai lông mày.Sau hơn một tháng làm việc ngoài giờ, cuối cùng cũng hôm nay cũng có thể tan ca sớm.Quý Nhụy lật qua bản ghi nhớ trên bàn, kiểm tra từng mục.Lâm Phàm giúp cô sắp xếp mọi việc lớn nhỏ, nhưng cô ấy đã quen với việc tự ghi chú, thỉnh thoảng kiểm tra lại để tránh bỏ sót những việc quan trọng.Quý Nhụy nhìn chằm chằm vào tấm lịch, chợt nhớ tới ngày 10 tháng này là sinh nhật của mẹ cô.Tháng trước, cha cô gọi điện nhắc nhở cô, bảo cô khi nào rảnh thì về nhà.


Nhưng hôm nay đã là ngày 27 rồi, cũng đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày sinh nhật của mẹ cô.Bực mình, Quý Nhụy lấy điện thoại di động ra và muốn gọi về nhà, nhưng cô ấy đã cúp máy ngay trước khi cuộc gọi được kết nối.Sau khi gọi cho Lâm Phàm vào giải thích một số điều với anh, cô cầm túi xách của mình và vội vã rời khỏi công ty.Quý Nhụy đến trung tâm mua sắm Wanda và chọn cho bố mẹ cô vài bộ áo khoác cashmere mới đơn giản và trang nhã, cô đi mua một số thực phẩm chức năng và đồ khô, vài hộp trái cây nhập khẩu và đặc sản nổi tiếng của địa phương.

Băng ghế sau đã chật kín, cô hài lòng lái xe về nhà.Quê hương của Quý Nhụy, thành phố H cách thành phố X không xa, đi đường cao tốc đến đó mất hơn 4 tiếng, khi xe của cô dừng trước cửa nhà thì vẫn chưa đến 9 giờ tối.Cha của cô nghe thấy âm thanh và liếc nhìn qua cửa sổ, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở cửa, vội vàng gọi vợ ra ngoài và cùng nhau mở cổng sắt.Ông và Quý Nhụy đi tới đi lui hai lần mới chuyển hết đồ đạc trong xe vào nhà.Mẹ cô lảm nhảm: "Con về là được rồi, sao còn mang nhiều đồ thế? Con không mệt sao?"Quý Nhụy thản nhiên cười: "Mọi thứ đều do xe chở, con làm sao có thể mệt?"Cô nắm lấy tay mẹ, áy náy nói: "Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi con bận quá quên mất sinh nhật mẹ...!Hôm nay xong việc con đã về ngay."Mẹ cô đau lòng chỉnh lại cổ áo: "Mẹ và ba con đều biết con bận nên cũng không gọi điện cho con.

Mẹ già rồi, qua sinh nhật cũng không sao chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ và an toàn, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."Cha của cô ra ngoài cửa hét vào mặt họ: "Bên ngoài lạnh lắm, hai người có chuyện muốn nói, vào trong nói đi."Quý Nhụy và mẹ nhìn nhau cười, khoác tay nhau đi vào phòng.Biệt thự hai tầng này là Quý Nhụy mua cho bọn họ vào hai năm trước, cơ sở vật chất xung quanh đầy đủ, môi trường rất yên tĩnh, an ninh cũng rất tốt.Căn biệt thự có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bởi hàng rào và tường gạch, sân đầy hoa, cây cảnh và rau của cha mẹ cô trồng.Khi cô ấy muốn mua nó cho gia đình, cha mẹ cô ấy liền từ chối, nói rằng căn nhà hiện tại đang sống rất tốt và họ không cần phải đổi sang một ngôi nhà khác, vì vậy Quý Nhụy đã tiết kiệm tiền để sử dụng cho riêng mình .Quý Nhụy phải mất một thời gian dài để thuyết phục, họ miễn cưỡng đồng ý.Từ trang trí đến lựa chọn đồ nội thất, Quý Nhụy đều tự mình làm, cố gắng hết sức để trang trí theo sở thích của cha mẹ cô và không để họ phải lo lắng về điều đó.Lúc mới chuyển đến, sợ bố mẹ chưa quen nên cô đã về ở cùng bố mẹ một tuần để bố mẹ làm quen với nhà mới, môi trường sống mới.Cha mẹ tuổi cũng không lớn, thích ứng môi trường mới rất nhanh, khoảng cách giữa khu này với địa chỉ cũ không xa, có thể thường xuyên quay lại thăm hàng xóm cũ.Bố mẹ cô ấy chưa đến tuổi nghỉ hưu, Quý Nhụy muốn họ tận hưởng cuộc sống ở nhà, nhưng họ cảm thấy ở nhà cả ngày quá nhàm chán, vì vậy họ khăng khăng đi làm, Quý Nhụy cũng không ép buộc họ và đồng ý với ý kiến đó.Hàng xóm và đồng nghiệp vô cùng ghen tị, họ luôn khen ngợi cặp vợ chồng già nhà họ Quý có phúc khí, nuôi dạy được một cô con gái ngoan ngoãn, lại ân cần và hiếu thảo như vậy.Không có cặp cha mẹ nào trên đời không vui khi nghe người khác khen ngợi con mình, ngoài chuyện kết hôn ra thì Quý Nhụy thực sự không có gì phải lo lắng.Có lẽ là bởi vì cả tinh thần và vật chất đều được thỏa mãn, cha mẹ cô vui vẻ cả ngày, tinh thần và thể chất đều không tệ.


Bất cứ khi nào Quý Nhụy nhìn thấy cha mẹ mỉm cười tự hào và hài lòng vì mình, cô ấy cảm thấy rằng tất cả những nỗ lực và khó khăn của mình đều xứng đáng.Dù Tô Lâm đã cho cô một ký ức đau buồn khó quên, nhưng nếu không có vết thương lòng đó, có lẽ giờ cô chỉ là một nhân viên nhỏ, gia đình họ vẫn sống trong căn nhà cũ chưa đầy 60m2 do đơn vị cấp.

Ở đây, cô phải lên kế hoạch từ trước và tích góp một số tiền để có được cuộc sống như ngày hôm nay.Hôm sau, khi cô thức dậy trời đã sáng.Quý Nhụy uể oải vươn một tay từ trong chăn ra, liếc nhìn thời gian trên điện thoại đã gần 10 giờ.Cô hiếm khi ngủ nướng, chỉ khi trở về nhà cô mới có thể hoàn toàn thư giãn.

Nếu là ở thành phố X, cho dù tăng ca bao nhiêu ngày, cô cũng sẽ dậy trước 8 giờ.Chậm rãi từ trong chăn ngồi dậy, một chút ánh nắng từ rèm cửa khe hở chiếu vào, nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Quý Nhụy, nửa khuôn mặt của nàng ẩn ở trong bóng tối, nhìn lại rất phi thường.Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo, cô xuống nhà ăn sáng.Hôm nay là thứ bảy, bố mẹ không phải đi làm, bố mẹ đang ở nhà nghỉ ngơi.Khi Quý Nhụy đi xuống cầu thang, mẹ cô đang lau sàn nhà, nhìn thấy cô, bà ra hiệu cho cô nhanh chóng ăn sáng.Bữa sáng gồm có bánh trứng, sữa đậu nành và cháo ngô, cháo vẫn còn bốc hơi trong nồi, Quý Nhụy cắn bánh trứng, nhìn quanh tìm cha.Mẹ cô nhìn ra suy nghĩ của cô liền cười nói: “Cha con chuẩn bị bữa sáng xong, sáng sớm ông ấy đã đi chợ rau mua rau, còn nói sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho con."Khi hai mẹ con đang nói chuyện, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, bố của cô bước vào với một giỏ rau.Quý Nhụy nhìn rau trong rổ, toàn là đồ ăn cô thích, không khỏi cảm thấy dễ chịu.Cha của cô nấu ăn rất ngon, ông ấy thường là bếp trưởng trong gia đình và mẹ cô là người giúp việc.


Sự thèm ăn của Quý Nhụy được cha cô nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, vì vậy cô dần dần hình thành thói quen kén ăn.Khi sống ở thành phố X, đối với Quý Nhụy những bữa ăn thông thường là để no bụng và duy trì nhu cầu cơ thể bình thường, vì vậy cô ấy vượt qua bằng cách đối phó với nó, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ ăn nhiều.Cô luôn cho rằng cơm cha nấu là ngon nhất trên đời, cô cũng từng nghĩ nếu một ngày nào đó muốn lấy chồng thì tốt nhất là lấy một người đàn ông biết nấu ăn như cha mình, như vậy cô sẽ không chết đói.Mẹ cô cầm lấy rổ rau, lấy rau bên trong ra phân thành từng loại, hỏi: "Bình thường đi mua rau lâu nhất cũng chỉ sau một giờ là về, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"Cha của cô đang thay giày, đi dép lê vào nhà, "Trên đường trở về, tôi gặp lão Tô, chúng tôi trò chuyện một lúc, anh ấy hỏi cộng sống của chúng ta thế nào, như thể anh ấy muốn đổi nhà.

"Mẹ cô sửng sốt: "Nhà bọn họ bây giờ không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên muốn đổi nhà?"“Có vẻ như đó là ý của Tô Lâm, nhưng họ không quan tâm.” Cha cô đặt giỏ rau trở lại vị trí ban đầu và quay lại tìm tạp dề."Tô Lâm? Tô Lâm trở về nước?" Mẹ cô kinh ngạc nhìn cha cô."Chà, Tô Lâm đã trở lại Trung Quốc được một thời gian và hiện tại đang giảng dạy tại trường đại học."Hai người đang tán gẫu, đột nhiên chú ý tới Quý Nhụy đang ăn sáng ở đằng kia, chợt hiểu ra điều gì đó, cả hai cùng im lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận