Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Thật
ra hạnh phúc chỉ là một tiếng “Được!” của anh.

Mấy ngày tiếp theo, cũng là
trước sau như một mệt muốn chết, vô số chương trình học báo cáo rồi luận văn,
từng cái từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp đến cực điểm, cô đã
sớm bị cảnh báo, Connell là “đại học cướp đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm của
con người”, nhưng chân chính trải qua cái loại tư vị đau khổ thế này chỉ có thể
tự mình than vãn thôi.

Thời tiết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió rét
lùa rít thật lợi hại, cản bản từ một cái trường người người náo nhiệt ồn ào,
bỗng nhiên trở nên im lặng dị thường, thời tiết cùng con người như có điểm
tương lân, cả người cô cũng trở nên tối tăm, ưu buồn.

Còn có hai ngày nữa chính là tết theo lịch Trung
Quốc, nhưng ở thị trấn nhỏ Newyork đối diện bờ đại dương này, lại chẳng
có cái không khí báo hiệu gì, không có đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũng
chẳng thấy dòng người tập nập đi mua sắm đồ cho năm mới, không có sủi cảo, bánh
trôi.

Không có người nhà, không có những lời chúc phúc,
cũng không có anh làm bạn, sống một ngày bằng cả một năm.

Bầu trời Ithaca trống rỗng một màu xám, chua xót, có
dự báo tuyết rơi nhưng lại không có những bông tuyết nhỏ bay bay, bầu không khí
nặng nề đè ép trong lòng cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịch
mịch.

Ngày như thế, chỉ thích hợp nặng nề ngủ,chứ không
phải theo học thảo luận team work buồn tẻ ngồi trong phòng bày ra phương án.

Cô không khỏi nhướn mày ủ dột, bỗng nhiên một thanh
âm truyền tới tai: “Serena, đối với cách làm cô có ý kiến gì không?”

Trong đầu nháy mắt trống rỗng, suy nghĩ bị kéo về
tài liệu trước mặt, cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, từ
văn hóa quần thể khách sạn quốc tế cho tới việc quản lí, cuối cùng lại bị bổ
sung một ít khái niệm quản lí khách sạn Trung Quốc.

Người phụ trách nhóm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu:
“Nói không sai, nhưng bình thường thấy cô rất ít lên tiếng. Vừa rồi cô nhắc tới
văn hóa khách sạn, có mấy chỗ rất đúng, như vậy đi, lần sau discussion* (trao
đổi) cô làm group leader, có được không?”

Nhìn ánh mắt mong đợi của các tổ viên trong nhóm, cô
xấu hổ cười cười, đáp ứng.

Thứ sáu còn có một môn thi, tuần sau phải bắt đầu
chuẩn bị chương trình học mới, career tracks luận văn vẫn chưa hoàn thành, hiện
tại lại thêm một cái lead discussion, quả thật là họa vô đơn chí.

Đã xong họp nhóm, thân thể mệt nhọc cùng càm xúc
mạnh mẽ làm cho cô cảm thấy mình hỏng mất rồi.

——–

Sau khi trở về ký túc xá, pha cho bản thân một tách
trà, ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, trên bàn chồng lớn chồng bé tài liệu tham khảo,
lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thuận tay mở máy tính ra . Trên QQ, MSN lời
chúc mừng không ngừng. Đồng nghiệp, bạn bè trước kia đều gửi qua những tấm ảnh
đẹp mắt, ấm áp, hoặc khôi hài. Những câu chữ chúc mừng che kín màn hình.

Thì ra hôm nay là đêm giao thừa rồi.

Nhưng mà vẫn chưa nhận được lời chúc của Hà Tô Diệp,
có lẽ anh giờ này vẫn còn ở sở nghiên cứu, có lẽ buổi tối cũng không trở về.
Anh đã sớm nói cho cô biết chính mình đã bắt đầu vào thời điểm quan trọng, có
lẽ không có nhiều thời gian ở bên cô như trước kia, cầu xin cô bỏ qua, khi đó
cô có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ nói một lời để cho anh yên tâm, bởi vì
công việc nghiên cứu là quan trọng nhất.

Cô gọi điện thoại về nhà, vang lên là tiếng pháo nổ
inh tai, Thẩm mẹ hắng cổ họng kêu: “Phạm Phàm, mẹ với bố rất nhớ con, bố con
mấy ngày nay cứ nhắc tới con không yên, ông ngoại với các cô chú hỏi con khi
nào thì trở về.”

Cô nghe xong mũi cảm thấy cay cay, vội vàng đáp ứng:
“Còn có nửa năm nữa thôi, rất nhanh con sẽ quay về.”

Thẩm mẹ thở dài: “Thôi bỏ đi không nói nữa, nếu
không lại xui cả năm, Phàm Phàm, buổi tối hôm nay nhớ phải ăn sủi cảo, các con
không phải cả ngày không đi ra ngoài đấy chứ, bánh trôi có không? Đúng rồi, bên
ấy các con có xem được “Đêm Xuân”* không?”

(* một chương trình đón năm mới kiểu như gặp nhau
cuối năm bên nước mình ^^)

Đương nhiên không thể nói nơi này cái gì cũng không
có, Thẩm Tích Phàm vội vàng gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm, cái gì cũng có, mẹ yên
tâm đi, con ăn rất ngon! “Đêm Xuân cũng có, trên mạng phát sóng trực tiếp. Mẹ
chuyển lời chúc tết của con cho ông ngoại với mọi người nhé, cứ như vậy nha,
con cúp máy đây!”

Buông điện thoại xuống, trong đầu hiện ra những bức
tranh vẽ mừng năm mới, cô nhớ rõ cái đêm giao thừa năm ngoái, uống tới say bí
tỉ còn nói chuyện gì với Hà Tô Diệp mà bản thân không thể nhớ nổi, khi đó người
một nhà bao quanh vòng tròn, vô cùng náo nhiệt, hạnh phúc ngập tràn.

Bỗng nhiên bạn cùng phòng gọi cô: “Serena, chuyển
phát nhanh của cậu, vừa rồi mình quên nói cho cậu, nó ở trên bàn trong phòng
bếp ấy.”

Cô tò mò cực kỳ, vội vàng đứng lên qua lấy, nhìn kỹ
tên cùng địa chỉ, lại ngạc nhiên phát hiện ra người gửi chính là tên tiếng Anh
của Hà Tô Diệp.

Thật cẩn thận mở ra cái hộp không lớn kia, ánh vào
mắt là một cái hộp quà tặng khéo léo, vỏ gói quà màu đen điểm xuyến những bông
hoa dát bạc nho nhỏ, với sợi ruy băng óng ánh, trong ánh đèn mờ ảo chiếu xuống,
tản ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.

Lấy ra mới phát hiện thì ra là một cái khăn lụa,
cùng với cái khăn trước kia mình làm mất giống nhau kinh người, cô nhớ
tới bản thân tối hôm đó được Hà Tô Diệp an ủi, sau này anh sẽ mua cho cô
một cái là được.

Cô khi ấy trả lời rằng, đây là cái khăn bà nội cho
mình, vài chục năm trước mang từ nước Pháp về, hiện tại chạy sang nước Mỹ không
biết là có hay không, coi như là “xong”.

Nhưng anh lại tự mình đi tìm một cái khăn tương tự
như thế.

Trong chiếc hộp còn có lời nhắn của anh: “Tết đến
vui vé nhé, chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt.”

Đôi môi không tự chủ nở ra một nụ cười, ngọt ngào,
âm thầm vui vẻ, cô cẩn thận đem chiếc khăn lụa gập lại để vào trong hộp, sau đó
cầm lấy cái bưu thiếp kia, nhìn lên nét chữ quen thuộc trên mặt, nhẹ nhàng chạm
vào, dường như còn vương lại chút ấm áp của anh.

Vội vàng chạy đến trước máy tính nhắn lại cho anh
cái tin, đánh vài chữ rồi xóa, cứ tìm mãi mà không thấy từ ngữ thích hợp hình
dung tâm tình của mình, cuối cùng đành phải viết: “Năm mới vui vẻ, khăn lụa đẹp
quá, cám ơn anh, em rất thích. Còn có, anh chú ý nghỉ ngơi, không cần quá sức.”
Thở dài một hơi, ánh mắt không khỏi bay trở về cái hộp quà nhỏ được gói tinh
xảo, đẹp đẽ.

Cô nhẹ nhàng cười rộ lên— một vật bé nhỏ như vậy,
cuối cùng là anh mất bao nhiêu thời gian để đi tìm nó.

Ngoài cửa sổ vẫn như cũ là màu xám nặng nề của hoàng
hôn, nhưng bên trong đây lại tản lên ánh đèn khiến cho cô cảm thấy ấm áp, sắc
cam xuyên thấu trong màu đen của màn đêm mê mang, hòa lẫn vào phía trước cái
bàn rộng lớn, giống như đang đứng ở bờ đối diện nhìn người yêu xa xa.

Nhưng trên QQ biểu tượng emotion cũng rất lâu không
có thêm cái hình nào nhấp nháy, cô ngắn ngủi hy vọng, sau đó lại thất vọng tràn
trề.

Đã vậy chỉ có thể đem nỗi nhớ kia cắt nhỏ chôn vào
đáy lòng, dùng công việc học tập để bản thân chết lặng.

——–

Bài thi hôm thứ sáu có phần không thuận lợi, Thẩm
Tích Phàm luôn có cảm giác bên tai có người đang hát, làm cho cô tâm thần không
yên, liên tục vài từ đơn chuyên ngành đều viết ra không được, cuối cùng vội
vàng hấp tấp nộp bài thi, không thể không an lòng, đành phó mặc cho số phận.

Tổ discussion hôm thứ bảy tuy rằng có vẻ thuận lợi,
nhưng là tranh luận trong lúc cô bị vấn đề của một tổ viên xảo quyệt chua ngoa
chất vấn làm hỏng mất, cuối cùng chỉ có thể qua loa cho xong việc.

Luận văn của cô cũng có chuyện, thế là xác đinh mấy
đêm tới “thắp đèn chiến đấu”, đem tất cả tư liệu có thể tra đều dùng tới, cắn
răng đem luận văn sửa lại một lần rồi lại một lần. Nhưng lúc đi nộp giáo sư lại
lắc đầu, một nét ngạch ngang: “Không đủ chuyên nghiệp!”.

Là môn lý luận quản lý hành chính, cô lập tức cảm
thấy nói không nên lời, kiến thức lý luận của chuyên ngành quản lý rất trừu
tượng, ngay cả chính cô có đôi khi học đều không hiểu, dù sao cô cũng không
phải xuất thân từ chuyên ngành quản lý chính qui, đơn giản dễ hiểu một
chút lại bị nói là không đủ chuyên nghiệp.

Thẩm Tích Phàm hoàn toàn không có tâm trạng, ngoan
ngoãn trở lại thư viện tiếp tục tìm tư liệu, nhìn rồi lại nhìn cảm thấy chữ cái
ở trước mắt đều bay nhẩy loạn lên, một hàng đọc tiếp cũng không biết là dòng
nào, choáng váng chóng mặt, thân thể không chịu nổi khống chế mà nhào về phía
trước.

Đang lúc buồn ngủ mơ màng , không lưu ý một chút,
đầu đụng vào giá sách dầy, đau đến hít một ngụm khí lạnh, cũng may nhờ thế mà
người hoàn toàn tỉnh táo.

Sờ sờ chỗ bị đụng đau, tính tiếp tục đọc sách, chỉ
nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười trộm, cô quay đầu đã thấy, thì ra là
Lâm Ức Thâm, lưng đeo ba lô tay cầm mấy quyển sách đứng sau lưng mình, ánh mắt
vẫn còn nhìn chằm chằm vào luận văn của cô.

Thẩm Tích Phàm ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng,
trầm trọng thở dài: “ Đang làm lại, xin đừng quấy rầy.”

Lâm Ức Thâm cũng không rời đi, lật lật bài luận văn,
sau đó hỏi: “ Vấn đề ở chỗ nào?”

“Bộ phận lý luận Operations management!” Cô vô lực
chống đầu, bút trên tay không chút dịch chuyển: “Giáo sư nói không chuyên
nghiệp, không chuyên nghiệp! Tôi muốn nói là chuyên nghiệp không đọc thành MMH,
mà đổi sang đọc thành MBA mất rồi.”

(MMH là quản trị khách sạn, còn MBA là quản trị kinh
doanh)

Lâm Ức Thâm mỉm cười: “Một chút việc nhỏ như vậy, em
tại sao không nói sớm, có lẽ em không coi xuất thân chính qui của đàn anh đây
để vào mắt. Kiến thức lý luận này đối với bọn em yêu cầu rất cao, nhưng đối với
bọn anh chỉ là một bữa ăn sáng.Thế này, em đưa luận văn anh kiểm tra một phần,
đưa anh xem.”

Thẩm Tích Phàm cũng cho là vậy, bằng thực lực của
bản thân cô đem bộ phận lý luận của luận văn làm cho hoàn mỹ dường như không có
khả năng hoàn thành nhiệm vụ, gật gật đầu, lập tức liền đem hết tư liệu sẵn có
tất cả cho Lâm Ức Thâm kiểm tra.

Lâm Ức Thâm nhìn mặt của cô dại ra thì thở dài:
“Cuối cùng mất mấy đêm liền rồi? giáo sư của các em cũng không có nhân tình gì,
thôi bỏ đi, anh lập tức xem, em đi về ngủ trước, sửa xong anh đi tìm em.”

Cô chỉ cảm thây mệt chết đi, cả người nặn không ra
một chút sức lực, vẫn cố động viên bản thân, tự giễu tự khinh: “Mấy ngày nay
thi cử liên miên, luận văn…em cảm thấy bản thân dường như đã già đi mười tuổi
mất rồi.”

Lâm Ức Thâm tức giận: “Giống như mới đào em từ dưới
đất lên vậy, được rồi, mau trở về đi, tối nay đúng giờ anh đi tìm em.”

Cô gật gật đầu, đeo cặp lên vai, vẫy vẫy tay đi ra
thư viện. Dọc theo đường đi, rét lạnh thấu xương giống như một tấm lưới đem cô
bao kín lại, cái lạnh từng cơn từng cơn, ngẩng đầu nhìn trời, Ithaca thanh sạch
không chút bụi nắng lại càng tối, dường như tuyết sắp rơi.


Lâm Ức Thâm nhìn bóng dáng cô dời đi, nhẹ nhàng thở
dài, trở lại vị trí của mình, ngồi ở bên cạnh một người bạn một lúc lâu sau mới
hoàn hồn: “Cô gái kia nhìn thoáng qua rất giống bạn gái cậu!”

“Bạn gái cái gì, lúc nào thì mình có bạn gái!” Anh
vẻ mặt hoài nghi nhìn bạn cùng phòng.

“Ê! Đừng có chối, là cô gái lễ Noel lần trước tới
tìm cậu, là người rất tinh tế xinh đẹp.”

“ Người kia không phải bạn gái của tớ, mà cùng với
cậu cũng không có quan hệ.”.Lại tiếp tục chống lại ánh mắt nghi ngờ của bạn,
anh thở dài một hơi: “Nói hai ba câu cũng không nói rõ được chuyện, tóm lại tớ
cũng không lừa cậu, OK!”

Người bạn không thuận theo mà cũng chẳng thèm buông
tha tiếp tục bát quái: “Cái cô em gái mà trước đây cậu nói không phải là cô gái
vừa nãy chứ, kì lạ nha, hai người thoạt nhìn thật sự rất giống “trời sinh một
cặp”!”

Lâm Ức Thâm chỉa chỉa máy tính: “Làm việc, làm việc,
đừng nói nhảm nữa, cẩn thận báo cáo không hoàn thành được không biết ai bị ăn
mắng!”

———-

Cảm giác không biết đã ngủ qua bao lâu, chỉ thấy
quanh người nong nóng, nhưng theo bản năng lại cảm thấy lạnh phát run, nặng nề
nhợt nhạt nghĩ lại cảnh trong mơ, trống rỗng, lại vẫn giữ được một chút ý thức
tỉnh táo trong đầu.

Cô chỉ biết là bạn cùng phòng mở cửa ra rồi lại đi
mất, sau đó nghe bên tai thấy tiếng “bộp bộp”,âm thanh mềm nhẹ, dường như là
giai điệu tuyết rơi.

Một lúc sau, chuông cửa dồn dập vang lên, Thẩm Tích
Phàm lập tức tỉnh táo, mở mắt ra, trong phòng tối đen không có đèn, sờ soạng
nửa ngày mới đi được dép, chân vừa xỏ vào cảm thấy đầu ong ong rất đau, ngoài
cửa có tiếng người gọi: “Thẩm Tích Phàm, em có ở trong không?”

Là Lâm Ức Thâm— cô lên tiếng, nghiêng ngả lảo đảo đi
mở cửa, chỉ thấy Lâm Ức Thâm đang đứng bên ngoài, trên tóc còn vương giọt nước,
hơi hơi thở hổn hển: “ Sao mà bây giờ mới ra cửa, ký túc xá lại không có đèn,
anh tưởng em xảy ra chuyện gì.”

Cô mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng: “Sao thế, trời
đang mưa à?”

“Là tuyết rơi!” Lâm Ức Thâm vào trong nhà, thuận tay
ấn xuống công tắc, trong phòng một mảnh sáng ngời, Thẩm Tích Phàm nheo lại ánh
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ự là tuyết rơi!”

Anh cười cười, giơ lên tài liệu trong tay: “Sửa lại
xong rồi, em xem một chút, không hiểu chỗ nào anh giải thích cho, đỡ phải đến
lúc giáo sư hỏi em lại không trả lời được, như vậy thật thảm.”

Thẩm Tích Phàm thở ra một hơi, như trút được gánh
nặng: “Lâm Ức Thâm, em cam đoan về sau đến ngày lễ tết sẽ cúng cho anh trứng gà
đỏ, với đốt ba nén hương! Có kèm theo thịt bò khô, lạp sườn, anh cũng không
phải người theo chủ nghĩa ăn chay đi!”

“ Ba hoa!” Lâm Ức Thâm gõ lên đầu cô, ai ngờ ngón
tay đụng vào da thịt thân nhiệt lại cao hơn bình thường, rút tay về vội vàng
hỏi: “Thẩm Tích Phàm, em không phải sốt rồi chứ?”

Cô sờ sờ đầu, rồi gật gật: “Bảo sao bỗng dưng em cảm
thấy lạnh, thì ra là thật sự hơi hơi nóng.”

“Nằm xuống giường đi!” đôi mày của Lâm Ức Thâm nhăn
lại: “Lớn như thế rồi một chút tự giác cũng không có, cũng không biết tự chăm
sóc bản thân cho tốt, giáo sư của em rốt cuộc là ép buộc bọn em như thế nào,
thức mấy ngày rồi phải không?”

“Em không sao, chẳng qua có chút âm ấm, làm gì mà
phải kinh động tiểu quái như vậy!” Thẩm Tích Phàm tính tình lại nổi lên:
“Nhanh, mau cho em xem luận văn, buổi tối còn phải sửa, ngày mai đã nộp rồi!”

Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy một trận mê muội, tim
đập mau không chịu nổi, chỉ cảm thấy mạch máu cấp tốc nở ra, đành phải đè lại
ngực, hoãn một hơi mới tốt lên một chút.

Lâm Ức Thâm sợ hãi: “Thẩm Tích Phàm, anh phải làm
gì, không có việc gì chứ, muốn đi bệnh viện hay không, trước nằm xuống rồi nói
sau!”

Cô gật gật đầu: “Em nằm nghỉ một chút, thở từ từ,
nhịp tim sẽ không làm sao nữa.”

————-

Phòng nghiên cứu CVI của đại học Pennsylvania.

Phòng thí nghiệm, phòng tài liệu một mảnh bừa bộn,
số liệu trên màn hình máy tính một loạt sắp xếp hỗn độn, mô hình từng cái từng
cái một nhanh chóng lướt qua, thỉnh thoảng lại có các loại âm thanh oán giận
truyền ra: “Sai rồi, lại sai rồi! Đám số liệu chết tiệt!”

Hà Tô Diệp hết sức chăm chú nhìn máy tính, bỗng
nhiên mắt phải nháy liên tục.

Có lẽ là quá mệt mỏi, hơn nửa tháng rồi ngủ không
quá ba ngày, ngay cả nằm ở trên giường đều thật xa xỉ, lại càng không muốn nói
là ngủ, vì để ra kết quả nghiên cứu của đề tài, tất cả mọi người đều bán mạng
làm, mà anh cũng rất lâu rồi chưa liên lạc với Thẩm Tích Phàm.

Không phải không nghĩ tới, mà là không thể.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên xa xa,
trong bầu không khí yên tĩnh, tựa như ở bên cạnh tai, một lần lại một lần,
không biết tại sao lại luôn không có người tiếp. Dường như có thiên ngôn vạn
ngữ muốn nói không lên lời sự lo lắng trong lòng.

Có người ngồi sát cạnh gọi anh: “Này, điện thoại của
cậu đấy!”

Trong lòng anh giật mình, vội vàng đứng lên, sau khi
nghe lại vang lên một giọng nói quen thuộc, trong sự nhẫn nại bỗng có chút tức
giận: “Hà Tô Diệp, anh rốt cuộc là bận tối mắt tối mũi cái chuyện gì vậy hả?”

Anh có chút kinh ngạc, nhưng lại tràn đầy lo lắng:
“Lâm Ức Thâm! Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Thẩm Tích Phàm lên cơn sốt rồi, tim hình như không
thoải mái, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải đưa đến bệnh viện không?”

Bản năng nghề nghiệp lập tức làm cho anh nhớ tới cái
bệnh không tốt này, trong đầu tức khắc trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo lướt qua
thân thể, tựa như có tảng đá thật lớn hung hăng đập vào trên đầu cùng trong
lòng, sững sờ một chút, cảm thấy sợ hãi như vậy, tiếng nói càng trở nên bức
bách: “Cô ấy hiện tại ở ký túc xá à, trừ bỏ dấu hiệu này còn có nôn hay không,
loại bệnh khó thở này hay kèm theo triệu chứng?”

“Tạm thời không có biểu hiện nào khác, cô ấy hiện
tại nằm ở trên giường, đã ngủ rồi, tối hôm nay thấy sắc mặt cô ấy đặc biệt kém,
như là thức vài đêm vậy.”

Thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng kia căn
bản vẫn chưa buông xuống được: “Anh biết rồi, anh lập tức qua đó đây!”

Lâm Ức Thâm sửng sốt một chút: “Nơi này chỗ bọn em
đang tuyết rơi lớn, nói sau đi trễ thế này…”

Còn chưa hết câu, đã bị giọng nói chém đinh chặt sắt
của Hà Tô Diệp ngắt lời: “Không sao, trông trừng cô ấy giúp anh, một khi
có tình trạng khác thường lập tức đưa đi bệnh viện, anh qua đó luôn đây!”

Treo điện thoại, Hà Tô Diệp phát hiện trong lòng bàn
tay mình một mảng mồ hôi nhợt nhạt, tay chân giống như bị đông cứng, hoạt động
vài cái mới có tri giác, vội vàng báo cáo tiến độ làm việc của mình, rồi cầm
lấy áo khoác ra khỏi sở nghiên cứu.

Bầu trời một mảnh tối tăm, tâm trạng trong lòng,
khiến hô hấp của bản thân không khỏi rối loạn từng tấc, chỉ có một suy nghĩ
trong đầu: “Thẩm Tích Phàm, trăm ngàn lần em đừng gặp chuyện không may, trăm
ngàn lần cũng không được, anh lập tức tới đây.”

————–

Tăm tối cùng cô độc vô biên vô hạn, tiếng gió vù vù
cùng tiếng tuyết rơi bên tai. Thời gian trong lúc ý thức của cô mê man trở nên
xa xôi không hẹn trước, cảnh trong mơ người kia đi dưới trời tuyết lớn, vẫn là
khuôn mặt cũ đẹp đẽ như vậy, nhưng quanh người lại tản mát ra hơi thở như băng
như người cách xa ngàn dặm, không hề tức giận.

Cô liều mạng hướng anh chạy tới, một loại nội tâm sợ
hãi bóp nghẹt suy nghĩ của cô. Cô cảm thấy bọn họ trong lúc đó khoảng cách rất
gần, gần đến mức chỉ vươn tay ra là đụng tới. Nhưng như thế nào cũng chạm không
đến được người của anh, trơ mắt thấy cả người anh từ từ biến mất, ngay cả dấu
chân cũng lặn mất tăm, giống như chưa hề tới.

Cô la lên tên của anh, cô cầu xin anh đừng bỏ lại cô
một mình, trong không gian tràn ngập nỗi tưỏng niệm tuyệt vọng.

Trời đất mờ mịt, không có gì đáp lại, trước mắt chỉ
có màu trắng đậm của tuyết vẫn như cũ bay bay, tiếng gió khàn khàn lại thê
lương làm cho tai của con người đau nhức, chỉ còn lại có chính mình đứng trong
tuyết, cũng không biết nên về đâu.

Ngay cả nước mắt cũng không biết làm thế nào mà chảy
ra, tựa như đã chết lặng.

————-

Chậm rãi, từng chữ từng chữ, cô nghe thấy tiếng nói
lo lắng, trầm thấp kia: “Nhóc à, mau tỉnh lại đi, em làm sao vậy?”

Mang theo một chút chất lỏng ấm nóng từ khóe mắt lan
xuống, tràn vào trong tóc mai, tầm mắt trong mảnh sương, người con trai nhíu
mày lại, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng bất an.

Cái gì cũng không nói được thành lời, chỉ là nước
mắt không chịu nổi kiềm chế mà trào ra, không chỉ vì cơn ác mộng vừa rồi, mà
còn là ngàn nhớ nhung và mong ngóng, toàn bộ đều giải tỏa hết. Cái ôm của anh
trước sau vẫn ấm áp như vậy, cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu, vì sao ở
trước mặt anh cô luôn luôn yếu ớt như vậy, thích khóc như vậy.

Ngoài cửa sổ tuyết lớn, đem toàn bộ bầu trời đêm
nhuộm thành một bức tranh xinh đẹp. Giống như lông của loài chim màu trắng mềm
mại, uyển chuyển, phiêu phiêu rơi xuống, đẹp đẽ không cách nào hình dung.

Tất cả mọi thứ trên thế giới đều trở nên sinh động
đẹp đẽ như vậy chính là bởi vì người con trai trước mắt này, trong một chốc, cô
cuối cùng cũng biết anh có bao nhiêu quan trọng.

Chờ cô bình tĩnh trở lại, Hà Tô Diệp mới hỏi: “Đến
cuối cùng là mấy ngày không ngủ rồi, em đây là do phổi nhiễm lạnh phát sốt, vừa
rồi trong điện thoại của Lâm Ức Thâm kể lại tình trạng của em, lúc nãy thật sự
đã làm anh hoảng sợ.”

“Lâm Ức Thâm ?” Thẩm Tích Phàm mở lớn đôi mắt: “Anh
ta gọi điện thoại cho anh, anh ta làm sao mà quen biết anh?”

“Bởi vì anh là em họ của cậu con trai của dì ba của
bác anh ấy…..” =.=” Lâm Ức Thâm đẩy cửa bước vào, cười hì hì tiếp
lời: “Không ngờ tới phải không? Hai bọn anh có chút quan hệ thân thích.”

Thẩm Tích Phàm nhìn Hà Tô Diệp cầu xin sự giúp đỡ,
anh gật gật đầu: “Thật ra anh cũng không rõ ràng hai bọn anh là có cái quan hệ
cấp bậc gì, nhưng trên cơ bản chính là cái tình huống trên.”

Khó trách trước kia nhìn thấy hai người bọn họ ở
trong khách sạn thân mật nói chuyện với nhau, mà Lâm Ức Thâm lúc nói với cô hai
từ “Bạn trai” luôn mang theo nụ cười giảo hoạt, thì ra là như vậy— cô tỉ mỉ
đánh giá hai người trước mặt: “Thật sự có chút giống nhau!”

Lâm Ức Thâm cười cười: “Bạn trai chính quy đến
rồi,đàn anh này cũng phải đi, không muốn làm cái bóng đèn nữa.”

Hà Tô Diệp nhấn hai vai cô xuống: “Em trước tiên cứ
nằm đi, anh tiễn cậu ấy.”


Đi đến đầu cầu thang, Lâm Ức Thâm xua xua tay:
“Không cần tiễn, chăm sóc cô ấy tốt vào, không cần cám ơn em!”

Hà Tô Diệp cười vang, có chút xin lỗi có chút trấn
an mà chân thành nói: “Cám ơn em!”

Lâm Ức Thâm mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng
nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Bỏ đi, bỏ đi, trước khi ra nước ngoài hai chúng ta
đều đã nói rõ ràng, hy vọng anh đừng quên!”

Ánh mắt Hà Tô Diệp trong trẻo, thanh âm tuy nhẹ,
nhưng lại nói rất có khí phách: “Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!”

Lâm Ức Thâm nheo lại ánh mắt nhìn trời tuyết lớn bên
ngoài, một chút tươi cười đọng lại bên môi, thâm ý thật lâu, cũng như chút được
gánh nặng.

————–

Sau khi trở về, Thẩm Tích Phàm liền hỏi: “Lâm Ức
Thâm làm cách nào tìm được điện thoại của anh, ký túc xá không phải không có
điện thoại à?”

Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cậu ta tìm được người
quen ở sở nghiên cứu trực tiếp báo tin cho anh.”

Thẩm Tích Phàm gục đầu xuống: “Thật xin lỗi, Hà Tô
Diệp, em thật sự là kẻ phiền toái, thực sự rất rất xin lỗi anh.”

Một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng , mềm mại đặt
trên trán của cô, dịu dàng vô hạn, anh gạt ra đám tóc mái trước trán ,
thẳng tắp nhìn vào mắt cô: “Nên là anh nói lời xin lỗi.”

Vỗn là một phút yên tĩnh, ấm áp, thì cái bụng của cô
lại hò hét đánh trống tưng bừng, Thẩm Tích Phàm xấu hổ không chịu được,
Hà Tô Diệp mỉm cười xoa xoa đám tóc hơi rối của cô, dặn dò: “ Mặc thêm áo vào,
rồi ăn cơm thôi.”

Có lẽ vừa sốt nóng xong, cháo trắng cho vào miệng
một chút hương vị cũng không có, cô chính là nhìn cái bát thôi cũng thấy nuốt
không trôi, Hà Tô Diệp không bằng lòng: “Lại ăn thêm một chút đi, lát nữa còn
phải uống thuốc, dạ dày rỗng không thì thuốc không hấp thụ được.”

Cô nhất thời tò mò: “Uống thuốc gì, em thế này cũng
cần phải uống thuốc à, không phải giảm sốt rồi còn gì?”

“Em là do viêm phổi dẫn đến sốt cao, anh không phải
đã nói em không cần liều mạng như vậy sao? Vốn thân thể cũng không khỏe, hiện
tại lại càng kém!” Hà Tô Diệp nhắc tới bệnh trạng còn có chút nóng lòng, đôi
mày càng nhăn lại.

Cô tò mò: “Thế em bây giờ phải uống thuốc gì?”

“Canh Đương Quy, bồi bổ tâm tì, ích khí sinh huyết,
bên trong có hoàng kì, phục linh, bạch thuật, cam thảo, long nhãn, đương quy,
viễn chí, mộc hương, cẩu kỷ tử” Hà Tô Diệp thở dài: “ trước tiên đi ngủ một
lát, khi nào xong anh gọi em dậy thì uống.”

“Nhưng mà, thuốc này lấy từ đâu ra? Nước Mỹ cũng có
thuốc Đông y sao?”

“Khu phố tàu có cửa hàng bán thuốc bắc, đông y ở chỗ
nào cũng được người Trung quốc hoan nghênh. Đúng rồi, hôm này là ngày mùng ba
năm mới, lúc anh đi tới đó còn thật náo nhiệt.”

Cô nhẹ nhàng phì cười, còn có chút trẻ con: “Chỗ ấy
có mứt quả, có bánh sủi cảo với bánh trôi nóng hổi, có biểu diễn múa sư tử hay
không, còn có câu đối, cùng chữ Phúc nữa!”

“Nhớ nhà hả?” Hà Tô Diệp cầm lấy bàn tay cô: “Nếu
muốn đi như vậy, anh dẫn em đi xem, nhưng mà không khí tết trong nước vẫn hơn.”

Thẩm Tích Phàm lại cảm thấy rung động trong lòng,
nói đến miệng lại thu lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ nhẹ nhàng
bốc lên nhúm thuốc gọi là Đương quy* kia, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng
nói: “Đợi sau nửa năm nữa, em cùng nó sẽ giống nhau, vậy còn anh?”

(* Đương quy: 当归 có nghĩa là quay về)^^

“Đồ ngốc!” Hà Tô Diệp trấn an cười lên vui vẻ: “Em
nói xem?”

Đương quy, đương quy—“ lang thang mệt mỏi quay về
quê, nhớ nhất nhà cũ có cha mẹ” Cô không khỏi yêu thích cái tên này.

(* cụ thể câu đó là游子疲惫当归乡, 最念老屋居高堂: Du tử mỏi mệt
đương quy hương, tối niệm lão ốc cư cao đường, mình cũng không biết nên
dịch thành như thế nào cho hay nhất, nhưng đại khái là nghĩa như ở phía trên^^
).

Cuối cùng là vị cố nhân nào đã làm cho tên của vị
thuốc đông y này nổi tiếng như vậy, là lòng mẹ ngày đêm mong con về, hay là
người con gái tương tư nhung nhớ người chồng ngày trở lại, nhưng mặc kệ là ai,
chúng đều là một phần tâm ý, một loại tưởng niệm nhập vào sâu đáy lòng.

Có lẽ mệt mỏi muốn chết rồi, mà cũng có thể là tác dụng
của thuốc Đông y, cảm giác buồn ngủ mông lung hiện lên rất nhanh, dường như còn
có người nào đó bên môi cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, cô mỉm cười, rồi lại
ngủ mất.

Vì thế, một đêm không ác mộng cứ thế qua đi.

————-

Ngày hôm sau, cô bị ánh nắng sáng sớm lay tỉnh.

Màu trắng đầy trời, ánh nắng mật ngọt chiếu vào trên
đám tuyết đọng, phát ra quầng sáng nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy, không một
chút tỳ vết. Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái nói
không lên lời.

Nhưng, tuyết lớn thế, tối hôm qua Hà Tô Diệp làm
cách nào mà tới được.

Phòng bếp truyền đến từng đợt hương thơm, là loại
mùi vị đậm đà, lập tức bẻ gãy suy nghĩ trong cô, vôi vàng xỏ dép đi vào bếp,
lại phát hiện Hà Tô Diệp đang bưng cái bát to, nhìn thấy cô vội hỏi: “Tỉnh dậy?
bây giờ em thấy thế nào?”

Cô sờ sờ cái trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không
có việc gì rồi, hiện tại tinh thần cũng tốt hơn, anh làm cái gì thế, thơm quá!”

“Là cháo rau.” Hà Tô Diệp thuận tay nâng lên cái
bát, làm cho Thẩm Tích Phàm thỏa mãn hít thật sâu, anh không khỏi bật cười: “Cô
nhóc này, đừng có mà mê mẩn như thế, nhanh đi rửa mặt đi.”

Cháo rau vào tới miệng là hương vị nhẹ nhàng khoan
khoái, một bát không đủ phải thêm một bát, mà Hà Tô Diệp chỉ mỉm cười nhìn cô:
“Không cần ăn gấp vậy, cẩn thận đau dạ dày.”

Bởi vì là món ăn tự tay anh làm, cho nên khi ăn càng
thơm nồng đậm.

Nghĩ tới anh vì cô mà làm nhiều việc đến thế, nhưng
cô lại cảm thấy không đủ, cảm thấy đối với bản thân lúc nào cũng không có cảm
giác an toàn, mà trong lòng luôn tồn tại khúc mắc, đối với tương lai hai người
lúc nào cũng sợ hãi, lo lắng, thấp thỏm, mà căn bệnh lần này cũng là do trong
lòng rối loạn mà sinh ra.

Việc học nặng nề như này thật sự chẳng thấm vào đâu,
cuộc sống tự ngược như nhà sư khổ hạnh chính là cảm giác cô đơn xấu hổ ám ảnh.
Thì ra là cô đã vướng vào bệnh tương tư, bởi vì nhung nhớ, mới thấy cô độc, sợ
hãi, mới mạnh mẽ, rồi bất lực, mới không thể khống chế được, mà anh chính là vị
thuốc đông y của cô.

Nếu đã thiếu tình yêu của anh nhiều như vậy thì để
thời gian cả đời này trả lại đi.

Cô buông đũa, nhìn ánh mắt của anh mà tràn đầy bướng
bỉnh, thẳng thẳn, nhẹ nhàng nói ra, từng chữ từng chữ một: “Hà Tô Diệp, em
nghĩ….nghĩ mình muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”

Bàn tay cầm đũa hơi hơi run lên, sau đó chính là âm
thanh thanh thúy của tiếng đũa va vào bát, trong mắt anh nổi lên một loại cảm
xúc phức tạp, vừa vui sướng, cảm động , còn là một thứ gì đó nói không lên lời,
Thẩm Tích Phàm nhìn không ra đó là gì, chỉ tùy ý nhìn anh đứng lên đi đến trước
mặt cô, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm.

Hà Tô Diệp ở bên tai cô chỉ nói một chữ, lại cảm
thấy so với bất cứ lời thề non hẹn biển của ai cũng đều chân thành nhất.

Anh nói: “Được!”

Lời hứa hẹn cả đời.

Mùa đông này, ở nơi đất khách xa lạ, cô cuối cùng
hiểu được, tình yêu trong thế giới sẽ có loại hạnh phúc tay trong tay , tình
yêu trong thế giới sẽ có thiên trường địa cửu, đồng cam cộng khổ.

Ở trong sự đẹp đẽ của thời gian, cô gặp được anh,
yêu thương anh, sau đó quyết định bên nhau cả đời.

Năm tháng tới đây, viên mãn không còn gì hối tiếc.

Toàn văn hoàn

Thế là câu chuyện cũng hoàn rồi^^ mình không ngờ
mình cũng có thể đi đến tận bây giờ, cám ơn các bạn đã quan tâm đến bộ truyện
và ủng hộ mình suốt thời gian vừa qua^^ Lần đầu tiên, tự mình edit, chắc chắn
còn nhiều sai sót, hy vọng mọi người bỏ qua nhé^^ câu chuyện theo motip nhẹ
nhàng, nói thật là mình chưa đọc truyện trước khi edit, chỉ vừa ngồi đọc vừa
chuyển ngữ, sắp xếp lại câu cú, đi theo mạch truyện.

Cảm thấy câu chuyện này thật dung dị, lại thấy nó
cũng thật lãng mạn; không phải cứ “đao to búa lớn”, “ngược trời ngược biển”,
đau khổ lẫn nhau mới có thể đủ để khắc cốt ghi tâm, mà ngược lại nhàn nhạt
giống như vị thuốc đông y, uống nó rồi mới thấy lưu hương mãi trong miệng
nhập vào tận xương tủy, phải không nào? Ở đời, để có được một tình yêu bình
thường nhưng đủ để con người ta hạnh phúc trọn vẹn thì thật khó, hy vọng tất cả
các bạn sẽ tìm được cho mình “vị thuốc Đông y” thích hợp nhé^^ Dù đắng cay chua
chát hay ngọt bùi hăng nồng, hễ là hợp với mình, thì hãy cố gắng, mạnh dạn nắm chặt
trong tay, giống như một câu nói trong chuyện mà mình rất thích của anh Hà:

“Đúng vậy, ‘tôi đồng ý’, cùng em trải qua năm tháng
đằng đẵng, cùng em ngắm những thay đổi phù hoa của thế gian, đó nhất định là
điều tốt đẹp nhất.”

Lời cuối, xin một lần nữa cám ơn!^^

Hy vọng, mình sẽ sắp xếp được thời gian để có thể
làm thêm được nhiều nhiều cuốn truyện hay nữa chia sẻ với các bạn^^ phần ngoại
truyện của truyện này, mình sẽ gửi đến mọi người trong một ngày không xa^^ Chúc
cả nhà vui vẻ!!!!~~~

Phiên ngoại: Hoa Quế

Vừa
hoàn thành một ca giải phẫu, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được lơi lỏng.
Hà Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm thuận tay mở ra cửa sổ của văn phòng.

Gió nhẹ thổi vào mặt,
cách đó không xa truyền đến từng làn hương, anh cẩn thận phân biệt, thì ra là
hoa quế. Thẩm Tích Phàm luôn luôn yêu thích hoa quế. Dù sáng sớm hay đêm khuya,
ở hơi lạnh sau cơn mưa, sắc vàng nhạt từng chùm từng chùm nở, lại không có cái
sức nặng ở đầu cành, mùi hương thoang thoảng hoặc là nồng đậm, không có gió,
cũng có thể thấm nhập vào tâm hồn thật sâu.

Hoa quế mới hái, dùng
ngâm thành mật, để tới mùa đông có thể làm nhân bánh trôi hoa quế, ngọt ngào mà

say lòng người.

Lúc này có ý tá đến gõ
cửa: “Bác sĩ Hà, mời anh chuẩn bị một chút, lập tức đi chụp ảnh”

Anh hơi hơi sửng sốt, bác
sĩ quản lí chỉ chỉ tấm thẻ, liền hiểu hiểu ra, đã thay đổi bệnh viện khác, đây
là trình tự tất nhiên.

Anh cởi chiếc áo dài
trắng, nhìn vào gương để ý tới tóc, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

————

Đó là trước khi bọn họ
kết hôn đi các phòng mời bánh kẹo cưới, chờ anh đi ra thì thấy Thẩm Tích Phàm
kinh ngạc đứng ở cửa phòng, anh tò mò, từ ánh mắt của cô mà nhìn theo, thì ra
trên bảng quảng cáo là ảnh chụp của anh.

Cô xem xem ảnh chụp lại
nhìn vào anh, có kết luận: “ May mà anh không quá ăn ảnh, bằng không hơn phân
nửa bệnh nhân là nhắm vào anh mà tới.”

Anh cảm thấy hiếu kì:
“Rất khó coi à, tại sao mà nhiều người nói anh không ăn ảnh như vậy nhỉ?”

“ Không phải!” Cô chắc
chắn: “Là nhìn người thật vẫn đẹp trai hơn, đừng không biết thỏa mãn nữa, bác
sĩ Hà, anh đã tuấn tú lắm rồi.”

Anh phì cười: “Phải
không? Anh không cảm thấy thế nha!”

Thẩm Tích Phàm bĩu môi
khẽ cười: “Lúc em lần đầu tiên nhìn thấy anh, cảm giác chính là kinh diễm,
trong bệnh viện làm thế nào có thể có bác sĩ đẹp trai như vậy, ngay cả em cũng
không dám tin tưởng hai mắt của mình.”

“A, cô nhóc này, em nhắc
đến anh mới nhớ ra, lần đó khi anh viết đơn thuốc, em mải nhìn chằm chằm về
hướng anh, anh cảm giác không phải em đang xem anh viết thuốc gì, em nói xem,
em khi ấy làm cái gì hả?”

“À…. nhìn tên anh chứ còn
gì, chỉ là khi đó không nhìn rõ, chỉ thấy cái tên “Bác sĩ chủ trị”

“Trên đơn thuốc không
phải có sao?”

“Em làm sao mà biết được,
chữ bác sĩ là cái loại rồng bay phượng múa, hoặc là đóng dấu rõ ràng, lại nói,
nhỡ đâu anh viết sai thuốc cho em, em còn có cái để trách cứ chứ.”

Anh lập tức không nói gì,
Thẩm Tích Phàm cười tủm tỉm cầm tay anh: “Nói đùa thôi, khi ấy em làm sao có
thể nghi ngờ y thuật của anh, nói cả một đống thuật ngữ chuyên ngành như thế đã
đem em trấn an rồi, trong lòng liền cảm thấy vị bác sĩ này rất đáng tin cậy.”

Nhìn đến khuôn mặt có cái
má lúm đồng tiền của Hà Tô Diệp, cô lại bổ sung: “Chỉ là lúc ấy anh luôn nghiêm
nghị, dáng vẻ rất nghiêm túc, em cho rằng anh là người theo chủ nghĩa lạnh
lùng, không nghĩ tới thì ra anh cười một cái cũng có thể đau sốc hông nha, nhìn
rất giống trẻ con.”

Hà Tô Diệp cũng nín cười
không nổi: “Lúc anh thực tập, giáo sư cũng nói nhìn thấy anh trẻ quá, không
khiến cho bệnh nhân có cảm giác an toàn được, sau đó liền đem Khâu Thiên phân
cùng tổ với anh, nói là, dùng Khâu Thiên làm tăng thêm cho anh chút vững vàng.
Không ngờ Khâu Thiên cái tên ấy đột nhiên thay đổi triệt để không nghiêm túc
nổi một ngày, ngay cả anh cũng không dám cười ấy, cuối cùng hai đứa về kí
túc, mới cười thật lâu.”

Thẩm Tích Phàm day day
mắt: “Thì ra tính nghiêm túc của anh là luyện ra như thế này, quả nhiên sau một
người con trai thành công đều có bóng dáng của một người con trai thành công
khác.”

Bỗng nhiên tiếng chuông
điện thoại vang lên, là ông nội Hà thúc giục bọn họ trở về an cơm, trước khi về
Thẩm Tích Phàm còn không quên chụp mấy cái ảnh ấy, sau đó lén lút cùng anh
thương lượng: “Hà Tô Diệp, lần sau lúc chụp ảnh phải chụp xấu một tí đấy!”

Anh khi ấy không chút do
dự đáp ứng cô: “Anh sẽ tận lực!”

————

Sau khi chụp xong anh,
vài bác sĩ với ý tá vây quanh cái máy tính xem kết quả, người thợ chụp ảnh cầm
lấp tập tài liệu, xác nhận một chút, sau đó nói với anh: “Bác sĩ Hà, anh là
quân nhân hả? Chỗ này qui định ảnh phải mặc quân phục”

Mặt Hà Tô Diệp lộ vẻ khó
xử: “Quân phục tôi để ở nhà rồi, bình thường đi làm sẽ không mặc”

Thợ chụp ảnh cười: “Không
sao, ngày mai còn một nhóm nữa, đến lúc ấy anh lại đến chụp một lần nữa đi.”

Anh gật gật đầu: “Làm
phiền cậu rồi, cảm ơn.”

Lúc anh trở lại văn phòng
xắp xếp mấy thứ chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại của Thẩm Tích Phàm:
“Hà Tô Diệp, buổi tối hôm nay bọn em có buổi họp lớp, em không về ăn cơm được.”

“Anh biết rồi, anh cũng
phải đến nhà ông, sau khi kết thúc thì gọi điện cho anh, anh đi đón em, được
chứ?”

“Không cần đâu, bọn em
cũng không hứa sẽ mang người nhà tới, không sao, em cũng không còn nhỏ nữa.”

Anh đành phải dặn: “Uống
ít rượu một chút, sớm trở về nha, nếu vẫy không được xe thì gọi điện thoại cho
anh, biết chưa?”

Phía bên kia Thẩm Tích
Phàm cười to: “Chứng minh thư của em làm mười mấy năm rồi, không phải là em gái
vị thành niên nữa, bác sĩ Hà à!”.

———–

Xe còn chưa dừng lại đã
ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, thì ra là hoa quế nhà ông nở, làn mưa cọ rửa
tán lá xanh biếc khiến cho tinh thần phấn chấn, điểm này thì sắc vàng nhạt vẫn
chưa đủ quy mô, vẫn còn những nụ hoa thật nhỏ, phút chốc trong lòng liền vui
sướng.

Vừa xuống xe đã thấy Hà
Thủ Tranh đang ở trong sân, vài ngày không thấy hình như cao lên rất nhiều,
trông thấy anh vẫn cứ quấn dính như trước: “Chú à, mau tới, mau tới, nụ hoa to
kia kìa, hái xuống giúp cháu, cháu với không tới.”

Anh tò mò: “Hái cái này
làm gì?”

“Làm rượu mật ấy, mẹ cháu
dạy thế.”

Anh không khỏi bật cười:
“Chú giúp cháu hái, cháu lấy cho chú một cái rổ.”

“Chẳng lẽ chú cũng muốn
làm, ông ngoại vẫn còn có loại rượu thượng thừa hơn cơ, để ở trong tủ bát ở
phòng bếp ấy.”

“Ừ nhỉ, cô của cháu cũng
thích ăn bánh trôi nhân hoa quế”

Hà Thủ Tranh bĩu môi: “Là
chị Thẩm, gọi bằng cô làm người khác cảm thấy chị ấy thật già nha.”

Hà Tô Diệp trêu ghẹo:
“Cháu không phải vẫn gọi chú là chú đấy sao, thế nào mà không cảm thấy chú thật
già?”

Hà Thủ Tranh trịnh trọng
gật gật đầu: “Chú vốn cũng làm gì còn trẻ nữa, kết hôn với chị Thẩm chính là
trâu già gặm cỏ non rồi!”.

————–

Một bình to đựng mật hoa
quế, ngay cả trong khe hở cũng có thể ngửi được hương thơm thanh nhã.

Người một nhà ăn cơm cùng
nhau, không biết thế nào mà “buôn” tới cả đề tài em bé, nguyên bản chính là Hà
Tô Diệp đang chuyên tâm ăn cơm, thình lình bị các trưởng bối hỏi: “Tô Diệp,
cháu cùng Thẩm Tích Phàm lúc nào thì định có con, hai đứa cũng không còn nhỏ
nữa.”

Anh một miếng cơm nghẹn
trong miệng, miễn cưỡng nuốt xuống, xấu hổ cười cười: “ Hai đứa bọn cháu vẫn
còn bề bộn nhiều việc, tạm thời chưa nghĩ đến việc ấy.”

Ông nội Hà cười vang:
“Nói là nói như vậy, nhưng có một đứa con thì mới coi như là một gia đình hoàn
hảo, cháu xem chị họ cháu một nhà tốt như vậy, Hà Thủ Tranh thông minh như thế,
làm cho người ta thật thích.”

Vẻ mặt của Hà Thủ Tranh
vui sướng: “Em bé nhà chú, cháu đây so với nó sẽ lớn hơn, thế thì thật tốt nha,
rốt cục cũng có thể lên chức.”

Không phải chưa từng nghĩ
qua vấn đề có con, mà là Thẩm Tích Phàm vẫn chưa muốn có sớm như vậy, mà bản
thân anh tuy rằng rất coi trọng gia đình, nhưng công việc thật sự bận rộn, ở
bệnh viện tổng tư lệnh quân khu không phải phẫu thuật cũng chính là tăng ca,
ngay cả lúc đi ngủ buổi tối cũng sẽ bị điện thoại cấp cứu đánh thức, vì nguyên
nhân ấy, anh cũng chưa thực sự muốn có con.

Nếu kết hôn, có gia đình
cùng con cái, cũng bắt đầu phải có trách nhiệm, anh vẫn chưa muốn gò bó như
vậy.

Nhưng hiện tại nếu hai
người đều yên ổn rồi, chuyện này cũng có thể thương lượng.

Để lúc khác tìm một cơ
hội cùng cô nói một chút vậy, nếu cô vẫn không muốn thì đành quên đi, dù sao
loại truyện này vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.

—————–

Trên đường về nhà, mưa
nhỏ, bởi vì kẹt xe, nên ước chừng thời gian nhiều hơn mọi khi một giờ mới về
đến nhà.

Nhìn từ dưới tầng, đèn
trong nhà đã sáng, ánh sáng rõ ràng hắt ra, làm cho lòng anh thấy ấm áp, cùng
dĩ vãng giống nhau, anh biết cô đang đợi mình trong nhà.

Mở cửa, nghênh đón là một
mùi rượu thoang thoảng, anh khẽ nhíu mày, xem ra Thẩm Tích Phàm lại uống vào
không ít rượu.

Nhưng, trong phòng khách
cũng không thấy bóng dáng ai, anh hô lên vài tiếng cũng không có người đáp lại,
mở chốt cửa phòng ngủ, phát hiện Thẩm Tích Phàm đang ngơ ngác ngồi trên giường,
nhìn vào tủ quần áo khẽ cười.

Có lẽ là do hơi cồn, nên
khuôn mặt cô hơi phiếm hồng, khóe mắt, đuôi lông mày ánh lên thần thái như nắng
ấm, nhìn anh tiến vào, bĩu môi, rồi lại làm ra cái âm thanh ngọt ngào nũng nịu:
“Ông xã, anh mặc bộ quần áo này vào cho em xem đi.”

Anh tập trung nhìn, cảm
thấy thật ngoài ý muốn: “Quân phục? Bây giờ mặc vào làm gì?”

“Bảo anh mặc thì mặc
đi…”Thẩm Tích Phàm nheo mắt lại: “Em vẫn còn chưa nhìn thấy anh mặc qua lần nào
đâu, bệnh viện các anh hiện tại vì sao không có quy định mặc quân phục nữa
nhỉ?”

Thuận tiện nhận lấy quần
áo từ tay cô, anh giải thích: “Chỉ có bác sĩ chủ nhiệm mới mặc, nếu không thì
là các bác sĩ thực tập, hiện nay bệnh viện tổng tư lệnh quân khu nhân viên bên
ngoài rất nhiều, không phải chuyên nghiệp thì sẽ không phân biệt nổi đâu là “hàng
xịn” đâu là “hàng lậu”.”

Thay xong đồng phục, anh
thuận tay cầm lên cái ca vát, lại bị Thẩm Tích Phàm kéo lại: “Cái này với bộ
quân phục khó coi chết, lần sau em sẽ mua cho anh một cái màu xanh lam đậm
khác, lân trước em nhìn thấy có cái VERSACE cũng không tồi đâu, lúc ấy cảm thấy
không xứng với bộ quần áo này, nhưng mà hiện tại nhìn thấy vô cùng hợp.”

Hà Tô Diệp cười cười:
“Ngắm xong rồi chứ, anh có thể thay ra chưa, có điều anh có thể hỏi một câu tò
mò được không, vì sao đột nhiên muốn anh mặc quân phục?”

“Hôm nay, nghe các bạn em
nói, con trai mặc quân phục là đẹp trai nhất, sau đó em đã nghĩ tới bố, mặc
quân phục vào thật sự rất đẹp…. đủ thấy năm đó, bố em anh tuấn tiêu sái như
nào”. Đứng ở trên giường, cúi đầu tới gần mặt Hà Tô Diệp, thở ra mùi rượu
thoang thoảng say người: “Không ngờ anh mặc vào so với ông còn đẹp hơn, thì ra
chồng em chính là mê hoặc người như vậy, không nghĩ tới nha, ha ha……”

Anh cười rộ lên, chống
lại ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “ Bà xã em quá khen rồi, hiện tại có thể….”

Lời còn chưa dứt, bất ngờ
không kịp đề phòng, mềm mại, làn hơi giữ lấy môi anh ngăn chặn lời nói, trong
miệng cô còn có hương rượu nho, làm cho người ta mê say. Hai người dính sát
nhau không có khe hở, dồn dập thở dốc cùng với cơ thê phập phồng, thân cận da thịt,
tựa như bạo phong cuồn cuộn nổi lên kinh đào hãi lãng, gắn bó, xâm chiếm lẫn
nhau, giống như một trận chiến hỏa bạo lại diễm lệ.

Nhưng anh đột nhiên nhớ

tới một chuyện vô cùng quan trọng, hơi thở dồn dập: “Hôm nay,….”

Ngọn đèn ánh lên trong
đôi mắt long lanh của cô nhìn anh có muôn ngàn dụ hoặc nói không lên lời, Thẩm
Tích Phàm cười rộ lên, trong giọng nói ngọt ngào mang theo một chút giảo hoạt:
“ Quên đi, quên đi, thuận theo tự nhiên là xong…”

Được rồi, lý trí cuối
cùng của anh cũng chỉ vì một lời nói trả lời ấy mà bị chặt đứt, vậy thì cứ
thuận theo tự nhiên đi.

—————–

Dường như phía trước có
muôn ngàn ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, Hà Tô Diệp không khỏi mở to, giơ lên
cánh tay nhìn đồng hồ, người bên cạnh không được tự nhiên động đậy hai cái, sau
đó nheo lại ánh mắt miễn cưỡng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm lắm, em hôm nay
không phải đi làm có đúng không, ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Thẩm Tích Phàm cọ cọ gối,
kéo nhanh chăn, nói mê còn phun ra một chữ: “Mệt….” . Sau đó lại nặng nề ngủ
tiếp.

Anh yêu thương chăm chú
nhìn cô một lúc lâu, nhịn không được lại đặt một nụ hôn trên khóe môi cô, rồi
mới dậy mặc quần áo đi làm điểm tâm.

Bánh trôi nhân hoa quế,
tuy rằng không phải là điểm tâm mùa này, nhưng buổi sáng kèm với một bát bánh
hương hoa quế, thật sự là một chuyện vô cùng xa xỉ, đáng tiếc mỹ thực như vậy
lại chỉ có thể một mình độc hưởng.

Để lại một bát trong lò
vi sóng, viết một tờ giấy nói cho cô bữa sáng, sau đó quay trở lại phòng ngủ
lấy bộ quân phục.

Tối hôm qua có lẽ là do
tác dụng của cồn, cô nhóc này lại chủ động mê hoặc người ta, có điều may mắn là
ở thời điểm cuối cùng hai người còn sót lại chút lý trí, không coi thường bộ
quân phục này.

Lấy quân phục, rồi gấp
gọn cất vào trong hộp mang đi, bỗng nhiên nhớ mấy ngày hôm trước chị họ để cho
Thẩm Tích Phàm mấy cái hóa đơn mua vài thứ, đành phải quay lại cái giường ngủ,
nhẹ nhàng lay tỉnh cô: “Mấy tờ hóa đơn kia đâu, chị họ thúc dục vài thứ.”:

Thẩm Tích Phàm mơ mơ màng
màng đáp: “Trong ví tiền của em ấy, tự anh lấy đi!”

Trong ví tiền nhồi vào đủ
loại giấy tạp nham, anh tìm hơn nửa ngày mới nhìn thấy tờ hóa đơn kia, kẹp ở
giữa hai cái thẻ tín dụng lúc ấy sờ không được, lại cẩn thận lấy ra, phát hiện
một cái ảnh chụp bỗng rơi xuống.

Anh nhặt lên liền thấy,
ngạc nhiên cười lớn một tiếng, thì ra là tấm ảnh trên thẻ công tác của anh ở
bệnh viện trước kia, bị cô trêu tức bảo cái ảnh đấy là “ không ăn ảnh, ẻo lả”.

Cô nhóc khẩu thị tâm phi
này, nếu khó nhìn như thế còn muốn mang theo làm ảnh tùy thân làm gì, đã vậy
không thèm nói cho anh, còn vụng trộm tàng trữ.

Nếu cô nói sớm, thì bản
thân cần phải chọn ra cái ảnh đẹp nhất cho cô mang theo, ví dụ như chính mình,
trong ví tiền nhất định là cái ảnh xinh đẹp nhất của cô.

Thôi bỏ đi, cái ảnh này
anh tạm thời tịch thu là được rồi.

——————

Nhóm thứ hai chụp ảnh đều
là quân y, một tiếng sắc mặc nghiêm túc, một màu quân trang, vài người ý tá
thực tập tán thưởng: “Đẹp trai chết con nhà người ta rồi, con trai mặc đồng
phục vẫn là tuyệt nhất”.

Anh là người chụp cuối
cùng, sau khi chụp xong, người thợ ảnh chỉ vào máy tính hỏi anh: “Bác sĩ Hà,
dùng tấm này được không?”

Anh cười cười: “Vẫn là
lấy cái trước đi, cái này có thể lén đưa cho tôi được không?”

Người thợ chụp ảnh cảm
thấy thật kỳ quái, ánh mắt thẩm mỹ của bản thân chẳng lẽ có vấn đề, lại truy
vấn anh: “Em cảm thấy cái ảnh này tốt hơn cái ảnh kia mà.”

Hà Tô Diệp mỉm cười:
“Đúng thế, cho nên mới dùng cái kia.”

Di động trong túi hơi
rung, mở ra thì thấy là tin nhắn của Thẩm Tích Phàm: “Hà Tô Diệp, anh hôm nay
lúc lấy hóa đơn có thấy rơi ra tấm ảnh nào hay không?”

Anh có ý định trêu ghẹo
cô: “Ảnh nào? Anh không nhìn thấy!”

Trong một lát lại có tin
nhắn bay đến, anh có thể tưởng tượng ra cái tư thế sốt ruột của bà xã nhà mình:
“Xong rồi, không phải là hôm qua em bị tên sắc nữ nào cướp mất chứ, hay là đánh
mất nhỉ, anh khẳng định không nhìn thấy à?”

“Ảnh gì cơ, quan trọng
lắm không?”

“Sao mà không quan trọng
được, là ảnh của anh đấy, thôi xong rồi…..”

Trong lòng anh âm thầm
cười, an ủi cô: “Anh trở về đưa cho em cái khác là được, bệnh viện bọn anh vẫn
đang chụp ảnh thẻ mới.”

“Nhớ phải đưa cho em cái
ảnh đẹp trai nhất đấy, ảnh thẻ vẫn có vẻ không được đẹp lắm.”

Anh cười rộ lên, thuận
tay mặc vào cái áo trắng dài, vừa cầm lấy di động đã thấy âm thanh báo hiệu, là
tin nhắn của cô lại tới nữa….

“ Buổi tối hôm nay về sớm
một chút, em định làm món canh hạt sen ướp hoa quế bách hợp, nhớ phải về sớm
một chút đấy nhé!”

“ Anh biết rồi, nhất
định.”

Từ phòng khám bệnh viện
đi tới bộ phận nằm viện, xuyên qua một mảnh xanh ngắt, mùi thơm của hoa quế
ngào ngạt thổi tới, anh ngẩng đầu thấy phía trước đó có đóa hoa thật nhỏ, ở
trong làn mưa phùn nhỏ mà khoe hương, nhẹ nhàng rủ xuống, đã thành một chùm hoa
quế, hợp thời nở rộ, hương khí tràn ngập quanh thân làn tràn trong không gian.

Bàn tay nhanh chóng đỡ
được một bông hoa nhỏ rơi xuống, anh khao khát mong đến kỳ hoa tiếp theo, có lẽ
khi ấy, anh sẽ có được một gia đình trọn vẹn ba người ấm áp.

Phiên ngoại: Câu chuyện
của anh Lâm.

Cà phê trên bàn đã lạnh từ lâu, mãi đến khi chạm vào thành cốc lạnh lẽo anh mới
phản ứng lại, cũng không ngẩng đầu lên, gọi người thư kí: “Lucy,a cup of coffee,thanks!”.

Nhưng người thì lại không
thấy đâu, Lâm Ức Thâm nghi hoặc nhìn ngó bốn phía, quả thật không có một bóng
người, nhìn nhìn lại xung quanh bàn, thì ra đã tan làm hơn hai tiếng rồi, mà
chính anh hoàn toàn đắm chìm trong chuỗi các con số cùng báo cáo.

Cười khổ một tiếng, đứng
lên chuẩn bị sắp xếp vài thứ, tấm thiệp cưới trên bàn im lặng nằm một góc, màu
hồng khiến cho anh ghen tị. Trong lúc vô ý, liếc mắt hướng ra phía bên ngoài
một cái, ánh đèn thành phố rực rỡ lung linh như làn nước dưới trăng, mây trôi
sao sáng, thiên thượng nhân gian, cứ thế chiếu rọi.

Giống như vĩnh viễn rõ
ràng, lại như vĩnh viễn cô độc như vậy.

————————

Dạo này, Ôn Vi luôn có
thói quen lưu lại công ty tới tận khuya, sau đó một người chạy lên tầng thượng
cao nhất, ánh đèn rực rỡ mới lên, khu buôn bán sầm uất ngay tại dưới chân mình,
một mảng thanh sáng, vô hạn phồn hoa. Cô thích xem ngọn đèn lấp lánh trong màn
đêm đen, như vậy sẽ khiến cho cô cảm thấy an tâm cùng bình tĩnh.

Màn đêm này, cùng ngày
thường dường như không có gì khác nhau, Ôn Vi bưng cà phê ngồi trên tầng cao
nhất, vừa định đứng dậy chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến,
bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Lâm Ức Thâm đứng dưới bóng của ngọn đèn, dáng
người cao ngất mạnh mẽ, lại lộ ra chút tịch mịch cô liêu cùng nét ôn nhu khó có
được, nhưng điều đó lại làm cho cô cảm thấy như trong mơ, Lâm Ức Thâm cách cô
càng xa, hay là cách cô càng gần.

Anh đi đến bên người cô
ngồi xuống: “Thành phố cô đơn lại tịch mịch, tuy rằng rất đẹp đẽ.”

Ôn Vi mỉm cười: “Ở trong
tuyệt vọng tìm kiếm hy vọng!”

Lâm Ức Thâm cười ha ha,
Ôn Vi cũng bật cười, cô đem bàn tay mở ra, có ánh sáng xuyên qua nhỏ vụn, cô
nheo lại ánh mắt cười, anh cũng nhìn cô, hai người đều ẩn ẩn cảm thấy bầu không
khí có chút không giống với thường ngày.

Cuối cùng vẫn là cùng đi
ăn cơm, thịt tôm phi ức gà, cá hoa cúc vàng khô, cá rô Tùng Giang, sa- lát sò,
dường như tất cả đều là món ngon nổi tiếng Thượng Hải.

Ôn Vi gắp một miếng cá
đưa vào miệng, bật cười: “Giám đốc Lâm, anh là người Thượng Hải?”

Anh lắc đầu: “Chẳng lẽ cô
không phải người Thượng Hải?”

Cô sửng sốt một chút, lập
tức gật gật đầu: “Đúng rồi, tôi từ nhỏ đến lớn luôn sống ở Thượng Hải, mãi cho
đến khi công ty cử tôi đến đây.”

Lâm Ức Thâm trấn an cười
cười: “Đồ ăn như này có hương vị quê nhà hay không? Tôi không phải người Thượng
Hải, cho nên không rõ lắm.”

Một dòng nước ấm chảy
xuôi trong lòng, tay cô cầm chiếc đũa khẽ dừng một chút, hàm hồ nói một
câu: “ Rất có hương vị chính thống, cám ơn anh”

Cô thật ra đã sớm âm thầm
lưu tâm tới vị tổng giám đốc nổi tiếng toàn công ty này rồi, mới ngoài ba mươi,
một người đàn ông kim cương – độc thân – đẹp trai – hoàn hảo, xuất thân là tiến
sĩ ngành Business administration (quản
trị kinh doanh) của đại học Connell,
không có tiếng xấu, làm người khẳng khái. Rất nhiều người nói về anh, khi đó
đều có cảm giác tôn trọng, anh thường hay mỉm cười khiến cho ai cũng cảm thấy
như ngọn cây đón gió xuân.

Sau này mới biết trước
đây Lâm Ức Thâm từng là lưu học sinh, từng làm ở bộ phận quản lí quan hệ xã hội
khách sạn, một công việc xoay vòng vòng như vậy, thường phải đối mặt với các
loại khó dễ mà khách hàng yêu cầu, mà bây giờ lại đang đối với một đám cấp dưới
cũng chỉ lấy lễ đại ngộ như với khách, tự nhiên là ngựa quen đường cũ. Chẳng
qua, thỉnh thoảng anh cũng có lúc phát hỏa, khuôn mặt sẽ biểu hiện lạnh băng,
không giận mà uy.

Mà cô đã từng nhìn thấy
một lần.

Đó là sai lầm của bộ phận
tài vụ của công ty bọn họ, cô được người phụ trách phái tới ngày hôm sau, vừa
mới vào văn phòng, đã thấy Lâm Ức Thâm xanh mặt, đứng trước mặt anh là đám
người quản lí của bộ phận tài vụ, không có ai ở đây dám lên tiếng, không khí
lạnh băng như tuyết rơi tháng chạp.

Tất cả mọi người không
biết có thể vượt qua ngày ấy như thế nào, nơm nớp lo sợ thở mạnh cũng không
dám, Lâm Ức Thâm đi rồi không đến nửa tiếng cô lại bị thư kí mời đến phòng giám
đốc, Lâm Ức Thâm đang đứng trong nắng sớm đưa lưng về phía cô, cô chú ý tới một
cái đơn báo cáo từ chức ở trên bàn cùng một lá đơn bổ nhiệm, mà cái lá đơn bổ
nhiệm kia rõ ràng viết tên của cô…. Giám đốc bộ phận tài vụ.

Cô lập tức đã bị dọa, sửa
sang lại một chút suy nghĩ: “Tổng giám đốc, tôi đến rồi.”

Anh xoay người, biểu tình
lại trở nên nhu hòa, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ chỉ cái bức thư
bổ nhiệm kia: “Cô Ôn có thể nhận nhiệm vụ này không?”

Lắc đầu không chút suy
nghĩ, đối lại ánh mắt Lâm Ức Thâm ngờ vực, cô trịnh trọng mở miệng: “Nói về
bằng cấp cùng lý lịch, chức vụ này cũng không hẳn là thứ tôi có thể cáng đáng,
huống hồ tôi là người mới tới, cũng không quen với tình hình nơi đây.”

Lâm Ức Thâm cười rộ lên,
chân mày giãn ra càng có vẻ anh khí mười phần: “Không quen rồi dần dần cũng
thành quen, giám đốc tài vụ không cần phải tự làm mọi việc, chỉ cần điều binh
khiển tướng, huống hồ….” Anh dừng lại một chút: “Công ty cần là những nhân viên
thực thụ, điểm này thì tôi cực kì tín nhiệm cô Ôn, bởi vì….” Anh cũng không nói
tiếp lời, chỉ là thẳng thắn chân thành nhìn ánh mắt của cô.

Hay cho mỹ từ “Tín
nhiệm”, cô lập tức đã bị bắt làm tù binh, cầm cái lá đơn bổ nhiệm kia trịnh
trọng gật đầu: “Được, tôi nhận lời.”

Sau đó cô mới biết được,
Lâm Ức Thâm là người có trực giác nhìn người, công việc làm tại khách sạn bốn
năm đã luyện một đôi hỏa nhãn cho anh, theo lời của đám con gái trong “công ty
tổng đài” thì chính là: “ Cho xin đi, cô là dạng nhân vật gì mà chưa gặp qua,
trước mặt anh ấy chúng ta quá đều quá đơn giản!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận