Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 71: Chân tướng

 
Trong khu ăn uống cửa hàng bánh ngọt, hai bên một cái bàn vuông, Đinh Cửu Cửu và ba Hàn Thời ngồi đối diện nhau.
 
Không khí yên lặng giống như đông lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên bàn trước mặt Đinh Cửu Cửu, đặt hai túi giấy hồ sơ màu da bò thật dày.
 
Nếu như không phải hình dáng độ dày tài liệu kia hết sức rõ ràng, có lẽ cô cũng dở khóc dở cười cho rằng ba Hàn Thời đưa cho mình bao nhiêu tiền mặt để rời khỏi.
 
"Chú, xin hỏi đây là cái gì?"
 
Quả thật Đinh Cửu Cửu suy nghĩ không ra, cũng lười lãng phí thời gian, dứt khoát ngẩng đầu, hỏi thẳng vào vấn đề.
 
Người đàn ông trước mặt cô có ngũ quan giống hệt Hàn Thời, trên sống mũi còn có một cặp mắt kính.
 
——
 
Nhìn lịch sự mà nhẹ nhàng lễ độ, không giống như người làm ăn gì đó, ngược lại càng giống như giáo sư trẻ tuổi một lòng quyết tâm học tập trong trường đại học nào đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có bất đồng với Hàn Thời chính là, cảm xúc của ba Hàn Thời hiếm khi dao động, bất kể là giọng nói hay nét mặt.
 
Giống như hiện tại ——
 
"Nói chính xác, đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đúng không?"
 
Ông không trả lời câu hỏi của Đinh Cửu Cửu, mở miệng đặt câu hỏi lại.
 
Đinh Cửu Cửu chần chừ một giây, vẫn chậm chạp gật đầu.
 
"Ở vùng núi hỗ trợ dạy học, ngài đến... lúc hỏi thăm sức khỏe Hàn Thời, lúc đó cháu ở trong phòng."
 
"... Quả nhiên thật sự là cháu."
 
Cũng không ngoài dự đoán, ba Hàn Thời gật gật đầu.
 
Đinh Cửu Cửu: "Cháu cho rằng ngài sẽ không nhớ."
 
Ba Hàn Thời: "Tại sao lại nói vậy?"
 
"...." Ánh mắt Đinh Cửu Cửu dao động, cô biết có lẽ mình không nên nói ra lời này, thế nhưng ngày đó sau khi đối phương rời đi, ánh mắt mất mát gần như tuyệt vọng kia của Hàn Thời vẫn sẽ thỉnh thoảng hiện lên trước mặt cô.

 
Một mực kìm nén khó chịu như vậy, Đinh Cửu Cửu khẽ rũ mắt xuống, "Dù sao, xem ra ngài đối với đứa con trai gần như thoát chết trong gang tấc này, cũng không quan tâm gì."
 
"... Thì ra, cháu đây là bất bình giùm nó."
 
Hiếm thấy, từ lúc ba Hàn Thời vào cửa hàng bánh ngọt tới giờ lộ ra một nụ cười.
 
Mặc dù không biểu lộ rõ ràng lắm, nhưng vẫn làm Đinh Cửu Cửu hơi bất ngờ.
 
Ba Hàn Thời cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào đối với lời nói này của Đinh Cửu Cửu, ông quay lại nhấc tay một cái, ra hiệu hai túi giấy hồ sơ màu da bò trước mặt Đinh Cửu Cửu, lại kéo đề tài trở về trên nghi vấn lúc ban đầu của Đinh Cửu Cửu.
 
"Cái này, bên trong có liên quan đến Hàn Thời. Cái kia, là liên quan đến cháu và gia đình cháu. Cháu có thể từ từ xem, ta không vội."
 
"...."
 
Nghe câu này của ba Hàn Thời, Đinh Cửu Cửu cũng không hề do dự, lập tức đưa tay cầm cái túi đầu tiên lên.
 
Đáy mắt ba Hàn Thời lướt qua một chút cảm xúc phức tạp.
 
——
 
Đến độ tuổi như ông, đối với bên trong phần lớn người trẻ tuổi này, đã có được một cái nhìn thấu đáo.
 
Vì vậy lúc này Đinh Cửu Cửu là hư tình giả ý [1] hay xác thật là hành động theo bản năng, ông cũng phân biệt được rất rõ ràng.
 
[1] hư tình giả ý: chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó
 
Khi Đinh Cửu Cửu mở túi giấy màu da bò ra, lấy từ bên trong ra một xấp bản sao màu trắng, ba Hàn thời giống như vô tình hỏi một câu: "Tại sao xem của thằng bé trước?"
 
Đinh Cửu Cửu nghe vậy, khó hiểu nhìn ba Hàn Thời, sau đó cười nhẹ.
 
Trên gương mặt cô gái lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ ——
 
"Cháu nghĩ chắc là không có người nào khác, hiểu rõ chính bản thân mình và gia đình cháu hơn so với cháu."
 
Ba Hàn Thời không đưa ra ý kiến.
 
Mà nhìn đồ vật trong tay, lông mày Đinh Cửu Cửu dần dần nhíu lại.
 
"Đây là... cái gì?"
 
Đinh Cửu Cửu nhìn trang đầu tiên trong bản báo cáo, tiêu đề trên đầu chính là in dòng chữ "Bảng ghi nợ vay vốn".
 
Số liệu và tài liệu bên dưới càng làm cô hoa mắt hơn.

 
Đối với câu hỏi của Đinh Cửu Cửu, trong nháy mắt hiếm khi biểu cảm ba Hàn Thời lộ ra sự ngơ ngác.
 
"Cháu... xem không hiểu những thứ này?"
 
Đinh Cửu Cửu gật đầu.
 
Ba Hàn Thời yên lặng hai giây, không biết phải làm sao, "Cũng đúng, dù sao cháu cũng không phải sinh viên cùng chuyên ngành với nó."
 
Mười ngón tay ông đan vào nhau, đặt trên bàn, nghiêng người về phía trước, giải thích: "Đây là tình trạng hoạt động kinh doanh hiện nay của mấy công ty dưới danh nghĩa Hàn Thời —— chuyến này ta đến, là ý của ông nội Hàn Thời, ông ấy hy vọng để cháu thấy, lúc Hàn Thời ở nơi mà cháu không nhìn thấy, đang gánh vác bao nhiêu áp lực và mạo hiểm, đi qua một cọng dây thép treo trên rìa vách đá."
 
Mặt Đinh Cửu Cửu hơi biến sắc.
 
Sống cùng nhau ở đây đến nay gần nửa năm, cô đã dần dần biết được, bắt đầu từ hai năm trước, Hàn Thời đã cùng Tần Lâu hợp tác trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, thành lập một số công ty tư nhân... Nhưng đối với tình huống bên trong, cô cũng không có quá nhiều hiểu biết.
 
"Biết tại sao lúc này ta lại đến tìm cháu không?"
 
Ba Hàn Thời bình tĩnh nói: "Cháu có thể nhớ lại một chút, khoảng thời gian gần đây, thời gian rảnh Hàn Thời có thể rút ra để ở cùng cháu có phải càng ngày càng ít không —— mà phần lớn khi đó, ta tin cho dù nó che giấu khá hơn nữa, cháu cũng có thể nhìn ra nó mệt mỏi và lực bất tòng tâm [2]."
 
[2] lực bất tòng tâm: “sức không theo lòng”, tức là sức không đủ để làm điều lòng mình muốn.
 
Ngực Đinh Cửu Cửu nghẹn lại.
 
Lời của ba Hàn Thời ổn định chính xác đâm vào chỗ lo lắng nhất của cô.
 
Lát sau, cô gái cười nhẹ.
 
Ba Hàn Thời có chút bất ngờ.
 
Hiển nhiên ông cũng không nghĩ tới, đối với một điểm mấu chốt này, Đinh Cửu Cửu lại có phản ứng như vậy.
 
Mà Đinh Cửu Cửu hơi rũ mắt xuống. "Chú, lời tiếp theo cháu nói, có thể sẽ có chỗ mạo phạm, xin ngài bỏ qua cho."
 
Ba Hàn Thời không lên tiếng.
 
"Nếu dựa theo ý muốn ban đầu của cháu, cháu tuyệt đối không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Hàn." Đinh Cửu Cửu bình tĩnh ngẩng đầu, không chứa bất kỳ mỉa mai nào, nhưng lại thẳng thừng nói: "Nhà họ Hàn, thật sự là một nơi lạnh nhạt đến đáng sợ đúng không?"
 
"...."
 
Ba Hàn Thời ngồi đối diện ánh mắt hơi động.
 

Chỉ trong phút chốc như vậy, trên vẻ ngoài người đàn ông nhìn như giáo sư trẻ tuổi này, dường như cuối cùng Đinh Cửu Cửu cũng thấy được ông có phần mệt mỏi thuộc về người trung niên kia.
 
Đinh Cửu Cửu nói tiếp: "Cháu biết, ngài nói với cháu những thứ này, nhất định đều là lời ông nội Hàn Thời nói với ngài —— thậm chí cháu đoán ông ấy thông qua lần tiếp xúc trước, đã thấy vô cùng thấu hiểu tính cách của cháu —— nhưng mọi người vẫn vô cùng cẩn thận, vẫn đến đây bày ra hai tập tài liệu để cháu lựa chọn, cũng thêm một bước nữa thăm dò cháu thật tốt."
 
Đinh Cửu Cửu cười ánh mắt nâng lên ——
 
"Cháu nghĩ, sau khi tự cháu chọn xong một cái, lý do từ chối tương ứng nhận được chắc cũng sẽ không giống nhau —— phải không ạ?"
 
Sau khi trải qua một khoảng yên lặng đủ thể hiện sự ngầm thừa nhận, ba Hàn Thời im lặng thở dài.
 
"Cháu quả thật rất thông minh, thông minh làm cho người khác có chút yêu thích, cũng khó trách Từ Uyển Tinh càng thêm khen ngợi cháu."
 
Đinh Cửu Cửu hơi sững sờ.
 
Ông ấy chẳng lẽ biết...
 
"Nhưng đáng tiếc, chút thông minh cá nhân này không thay đổi được gì. Hàn Thời cũng rất thông minh, ở phương diện thấu hiểu tình người, thậm chí nó càng hiểu biết hơn so với cháu, nhưng nó bây giờ, vẫn như cũ bị ông nội nó ép đến rìa vách đá đến một đường lui cũng không còn."
 
Ba Hàn Thời đưa tay, lấy mắt kính xuống, mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
 
"Cháu nói đúng —— nhà họ Hàn lạnh nhạt đến đáng sợ, ông nội Hàn Thời là một người như thế nào, cháu nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc núi băng —— ông ấy vì tham vọng của mình, có thể hy sinh và trả giá lớn, đều không phải thứ cháu có thể tưởng tượng được."
 
".... Trả giá lớn?" Con ngươi Đinh Cửu Cưu hơi run rẩy, "Ví dụ như, Hàn Thời sao?"
 
"...."
 
Ba Hàn Thời yên lặng mấy giây, nói.
 
"Nếu như Hàn Thời không 'nghe lời', vậy thì chính là như vậy."
 
"Người kia sẽ dốc toàn lực loại trừ tất cả sự nghiệp của Hàn Thời, chặn kín tất cả đường lui của nó, mang sự kiêu ngạo nghiền thành bột, mang sự tự tôn của nó chà đạp vào bụi đất."
 
Ba Hàn Thời đưa tay cầm xấp tài liệu trên bàn lên ——
 
"Thậm chí ông ấy không tiếc mua chuộc cấp cao trong công ty Hàn Thời, dùng thủ đoạn bỉ ổi để huy động vốn —— những bảng báo cáo cháu xem không hiểu này, đã có rất nhiều tài sản không có hiệu quả và những khoản nợ khó đòi tạo ra từ những thủ đoạn đó —— nền móng bao nhiêu năm của nhà họ Hàn, dựa vào mạng lưới quan hệ và năng lực của một mình Hàn Thời căn bản không có cách nào xoay chuyển cũng không có khả năng chống lại."
 
Tốc độ nói của ba Hàn Thời càng về sau càng tăng nhanh, giọng nói cũng từng phần từng phần nặng thêm mà sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.
 
Đinh Cửu Cửu bị lời nói của ông ấy chèn ép đến mức suy nghĩ chậm chạp, vẫn còn kịp thoáng qua một ý nghĩ không liên quan:
 
Ba Hàn Thời, hình như không hề giống như Hàn Thời nghĩ, không hề quan tâm thậm chí coi anh như kẻ thù.
 
Đợi Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, cuối cùng ba Hàn Thời cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
 
Bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ làm nổi bật sự trống trải trong phòng, sự yên lặng lan tràn trong không khí.
 
Một lát sau, Đinh Cửu Cửu nghe ba Hàn Thời từ từ thở ra một hơi ——
 
"Ta cũng sẵn lòng tin tưởng con trai ta, vì vậy cho dù phía trước chỉ là một lối đi như khe hở, ta cũng sẽ không tới —— nhưng kiên trì đến bây giờ, ta không thể không nói với cháu, thật đáng tiếc, trước mắt hai đứa đã không còn đường."
 
Đinh Cửu Cửu đè nén ánh mắt, nhìn những bảng báo cáo kia.

 
"Ông ấy sẽ làm đến bước đó sao?"
 
"Nếu như Hàn Thời không chịu từ bỏ....." Giọng đàn ông nặng nề đến tận cùng, "Những thứ này, đủ để đưa nó vào tù."
 
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu run lên mãnh liệt, không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía ba Hàn Thời ——
 
"Ông ấy chính là ông nội của Hàn Thời mà!"
 
Giọng nói cô gái phát ra đều có chút khàn.
 
Lúc này sắc mặt ba Hàn Thời gần như lạnh lùng, sâu trong đáy mắt còn ẩn giấu sự chế giễu.
 
"Để khống chế Hàn Thời làm theo kế hoạch trên ván cờ của ông ấy, ông ấy không quan tâm trong quá trình sẽ thiệt hại và trả giá những gì. —— Giống như ta nói, cháu không biết ông ấy có thể có nhiều thủ đoạn bỉ ổi thế nào."
 
Đinh Cửu Cửu nắm chặt tay.
 
Cô vẫn có chút không dám tin như cũ.
 
Một đứa con trai có thể nói ra những lời đánh giá này đối với ba mình, lúc ba Hàn Thời nhắc tới ông cụ Hàn, những cảm xúc gần như thù hận ẩn sâu trong đáy mắt kia, đã đủ làm cô không rét mà run.
 
Dường như chú ý tới cảm xúc thay đổi của cô gái, ba Hàn Thời lộ ra một nụ cười vô vùng nhạt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.
 
"Xin lỗi, có phải ta dọa cháu rồi không."
 
Đinh Cửu Cửu còn đang trong sự khiếp sợ, hồi lâu mới từ từ lắc lắc đầu.
 
"Chắc là Hàn Thời từng nói với cháu, chuyện liên quan đến thân thế của nó."
 
"..."
 
Đinh Cửu Cửu gật đầu.
 
Mà người đàn ông đối diện cười một tiếng thật nhẹ:
 
"Có phải đến bây giờ, nó đều cho rằng ba mình là một người trật đường ray… ngoài ý muốn... với gái bán hoa không?"
 
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác.
 
Lát sau, cô nghĩ đến một loại khả năng, toàn thân run rẩy một hồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
 
Giờ phút này người đàn ông đối diện giống như già thêm mười tuổi vậy.
 
"Cho đến bây giờ anh ấy.... đều cho rằng mình bị mẹ ruột 'bán' đến nhà họ Hàn."
 
==================================
 
Dàn ý câu chuyện dự định như vậy, đoạn khó khăn này không thể không viết, có bao nhiêu lưỡi dao tôi cũng nhận qwq

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận