Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám


Đứa bé nhìn qua một chút: “Em mua cho cô ta cái gì?”
Bị ánh mắt này nhìn qua, Lộ Nhâm có chút chột dạ khó hiểu: “Là một sợi dây chuyền…”
“Một sợi dây chuyền.”
Cậu bé hời hợt lặp lại một lần: “Không phải em còn chưa chuẩn bị đưa cho cô ấy đi?”
“… Không đâu.” Lộ Nhâm ho khan: “Gọi điện còn gọi không được thì đưa làm sao.”
Không nghĩ tới cậu vừa nói câu này, sắc mặt đứa nhỏ không chỉ không tốt lên mà trái lại là đen hẳn xuống.
“Ý là” cậu bé hờ hững hỏi: “Nếu như có thể liên lạc được, em sẽ đưa dây chuyền cho cô ấy?”
Lộ Nhâm: “…”
Không phải, đây là năng lực phân tích gì đây, rõ ràng ý tứ của cậu là không đưa có được không!
“… Dù gì cũng là bạn gái cũ.” Lộ Nhâm giải thích tiếp: “Sẽ không tặng nha.”
Đã nói tới vậy, trên khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ vẫn bày ra vẻ không hài lòng.
Lộ Nhâm buồn cười, đưa tay bấm trên mặt nhóc một cái, hối thúc: “Ăn cơm của em đi.

Một đứa bé như em thì quan tâm nhiều làm gì.”
Từ trong lỗ mũi đứa nhỏ phát ra một tiếng hừ khẽ.
Lộ Nhâm ngẫm lại, đột nhiên cảm giác có chút lạ.
Cậu ôi một tiếng, có chút khó hiểu hỏi: “Sao em biết quà tặng kia là đưa cho bạn gái cũ của anh.”
“Anh không thèm nói với em.”
Đứa bé dừng một chút.
Ngay sau đó, Lộ Nhâm thấy cậu nhóc chậm rãi đặt đũa vào bữa tối.
“Con nít có vài chuyện bí mật cũng là chuyện rất bình thường.” Đứa nhỏ bình tĩnh dùng khăn giấy lau miệng: “Đây không phải là em nói sao?”
Lộ Nhâm: “…”
Lộ Nhâm: “…”
Vừa rồi người nào mới nói mình vẫn không phải là đứa nhỏ?
Còn may là cậu vừa hỏi ra vấn đề này, trái lại đứa nhỏ không có hỏi thêm nữa.
Lộ Nhâm thở dài một hơi.
Nhắc tới cũng lạ, Lộ Nhâm đau khổ thầm nghĩ, chột dạ với một đứa nhỏ như vậy, chính cậu có phải có vấn đề gì hay không?
Cơm nước xong xuôi, trả tiền, cũng đã một giờ chiều.
Phim của cậu tập hợp vào bốn giờ, trước đó còn phải đi thay quần áo.

Chỉ là còn thời gian, Lộ Nhâm cũng không cần quá gấp gáp.
Cậu tham gia bộ này chính là một bộ phim cổ trang về triều đại không có thật, lúc đầu cậu diễn là Hoàn Nhan Cỗ, là một Tam Vương gia nhất mạch Hoàn Nhan.
Chỉ là hơi tiếc chút, sau đó nam ba đổi thành một người tương đối nổi tiếng trên mạng.
Những người khác xuất đạo, phần diễn cũng không thể tùy tiện thay đổi, cậu thì vẫn là sinh viên đại học, cho nên Phó đạo diễn thương lượng với cậu, đổi nhân vật của cậu thành một tên thái giám.
Vốn là thái giám cận thân, phần diễn thật ra cũng không ít, nhưng về sau không biết thế nào, phần diễn của cậu cũng bị cắt bớt, từ thái giám cận thân biến thành diễn viên quần chúng, máy quay chỉ tiện lia qua trên tay cậu một chút.
Sau đó Lộ Nhâm cũng hỏi Phó đạo diễn, người ta uyển chuyển nói cho cậu biết, có lẽ cậu sẽ không có cơ hội lộ mặt đâu.
Lúc này Lộ Nhâm mới mơ hồ biết chuyện là thế nào, cũng không hỏi tới nữa.
Nếu đã không thể có khả năng lộ mặt, thì hôm qua cậu cũng không dám chạy tới uống rượu.
Mặc dù bệnh phù của cậu không rõ ràng như vậy, nhưng ăn uống thả cửa, lại uống rượu, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ ảnh hưởng trạng thái thử kính vào ngày hôm sau.
Dù sao thời gian của Lộ Nhâm cũng không phải rất gấp gáp, cậu dẫn theo đứa nhỏ đi dạo.
Hai người đi trên đường, cứ như đi tản bộ tiêu thực, tâm trạng cũng tốt hơn.
Cách khoảng nửa giờ nữa tới, cậu mới nắm bàn tay mềm nhũn của đứa nhỏ đi về phía ký túc xá.
Chỉ là vừa đi được mấy bước, đã không kéo nhúc nhích người phía sau.
Lộ Nhâm ngạc nhiên quay đầu, nhận ra đứa nhỏ đứng tồng ngồng tại chỗ, thấy cậu nhìn qua, thì thản nhiên nói: “Anh sẽ đi cùng em tới đoàn làm phim.”
“… Nhưng em còn phải quay rất lâu.” Lộ Nhâm ngồi xổm xuống, như muốn nói đạo lý với đứa nhỏ này: “Em chờ bên ngoài rất mệt nha.”
“Chỉ có thể ngồi dưới đất, cũng không có phòng nghỉ riêng, em lại mặc quần đùi, rất dễ bị côn trùng cắn nữa.”
Lộ Nhâm nói: “Em cứ ngoan ngoãn chở ở ký túc xá là được, dù sao anh quay xong sẽ trở về, anh để điện thoại lại cho em chơi.”
Đứa nhỏ liếc cậu một cái: “Anh muốn chờ bên cạnh em.”
Lúc này cậu nhóc đúng là bé con hư, cố chấp gần chết.
Lộ Nhâm nói: “Thật sự phải chờ rất lâu.”
Đứa nhỏ yên lặng nhìn cậu chằm chằm, nói: “Anh biết đoàn làm phim có, đứa nhỏ thôi mà.”
Ân Bắc Lâm thò đầu qua.
Lật một hồi, anh mới tìm và lấy ra từ ba lô một sợi dây chuyền.
Dây chuyền màu bạc lẳng lặng nằm trong hộp.
Lộ Nhâm lấy ra, thấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm, cười tít cả mắt, lấy dây chuyền ra ngoài luôn rồi đeo lên cổ đứa nhỏ.
Lộ Nhâm cười cong cong mắt, lời nói nho nhỏ dỗ anh: “Hài lòng không? Công chúa điện hạ.”
Lộ Nhâm đợi một hồi, đứa nhỏ còn chưa trả lời.

Cậu ngượng ngùng muốn đứng lên, trên trán bất chợt bị hôn một cái.
Đôi mắt đứa nhỏ đen sáng, tĩnh lặng nhìn cậu: “Hài lòng.”
Lộ Nhâm: “…”
Mặt Lộ Nhâm lập tức đỏ rực.
… Mẹ nó, thật sự chống đỡ không được nha!
Cầm lấy dây chuyền, giày vò một hồi đã hơn hai giờ.
Lộ Nhâm nắm tay đứa nhỏ đi gọi xe, xe bên này gần như đều là của đoàn làm phim, nhốn nháo, ngồi đầy người.
Lúc đầu tiên ngồi vào, còn có không ít người cho rằng cậu là diễn viên chính, ngồi xe buýt của diễn viên quần chúng để trải nghiệm cuộc sống.
Sau đó ngồi nhiều lần, cũng không khiến người ta chú ý nữa.
Lần này dẫn theo một đứa bé lên xe, hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Oa, đây là diễn viên nhí hôm nay sao?” Có người oa một tiếng: “Đẹp quá đi thôi.”
“Không phải.” Lộ Nhâm cười cười: “Là người trong nhà tôi, đi theo với tôi thôi.”
“Ngoại hình cũng quá đẹp trai nha.” Người kia chậc chậc cảm thán: “Nhỏ như vậy mà dáng dấp đã đẹp trai thế, sau này còn không biết sẽ đẹp trai tới cỡ nào đâu.”
Lộ Nhâm gật đầu, cười, sờ đầu đứa nhỏ: “Đúng vậy.”
Kéo đứa nhỏ cúi chào xong, trên đường đi đều sẽ có người tới nói chuyện cùng cậu, còn muốn đưa chút đồ ăn vặt tới, ruốt cuộc, thế mà còn có người muốn cùng anh chụp ảnh.
Đứa nhỏ mang bộ dáng bình thản như nước, có người chụp chung thì chụp, cứ bình thản nhìn ống kính… Khí thế to tới mức kìm không nổi.
Lộ Nhâm sợ người khác nói anh không lễ phép, đành tự mình cười ha ha, nói thời kỳ phản nghịch của đứa nhỏ tới nên tính cách tương đối thích lạnh lùng.
Kết quả người ta nói: “Không sao, đây chính là tướng làm ngôi sao nha!”
Lộ Nhâm: “…”
Lộ Nhâm đổ đầy mồ hôi.
Không phải ai đẹp trai cũng có thể làm ngôi sao đâu nha!
Anh nhìn tôi đi, trong lòng Lộ Nhâm âm thầm phỉ nhổ, tôi cũng rất đẹp trai mà! Không phải cũng không được coi như ngôi sao lớn hay sao!
Bên trong xe trò chuyện một hồi, xe chạy tới căn cứ Ảnh thị.
Lộ Nhâm nắm tay đứa nhỏ, đi theo mọi người đi tới chỗ của bọn họ.
Gần đây các bộ phim của đoàn đều là trong cung đình ở căn cứ Ảnh thị.
Bây giờ thời tiết nóng, diễn viên khác gần như đều có thể ở trong phòng, còn có phòng nghỉ riêng, ghế dựa.

Hoặc kén chọn chút thì cũng có thể về nghỉ ngơi trên xe bảo mẫu của mình.
Nhưng diễn viên quần chúng như họ, gần như đều tùy tiện tìm chỗ bên ngoài, chờ đạo diễn gọi là tập hợp.
Cho nên khu vực quay bên trong cũng coi như có chút chỗ tốt, ít nhất nhiều đình viện, chỗ che bóng cũng nhiều, còn có chỗ hóng mát, ngồi nghỉ ngơi.
Lộ Nhâm kéo đứa nhỏ, tìm một mái hiên râm mát.
Bên cạnh cũng có vài diễn viên quần chúng mặc giáp thị vệ, có người mặc thường phục cung nhân, ngồi rải rác trên bậc thang hoặc mặt đất, đang ăn cơm hộp.
Đi thêm vài bước, cái đình nhỏ bên kia chính là chỗ để diễn viên quần chúng xếp hàng trang điểm.
Mặc dù nhiều người trang điểm, nhưng ít nhất tương đối an toàn.
Nói thật, mặc dù đứa nhỏ không phải là đứa nhỏ bình thường, nhưng Lộ Nhâm cũng sợ anh xảy ra chuyện.
Lộ Nhâm đẩy đẩy đứa bé, chỉ và mái hiên của cung điện đằng xa, còn có mặt đất: “Nhóc nhìn xem, tuyết kia là muối làm ra đó.”
“Có phải rất giống thật không?”
Đứa nhỏ bình tĩnh gật đầu.
Lộ Nhâm lại cùng anh nói vài chuyện về đạo cụ đoàn làm phim, lúc này đứa nhỏ không còn đáng ghét nữa, cậu nói cái gì thì đôi mắt xinh đẹp ấy cũng đều nhìn chằm chằm cậu, yên lặng nghe, ngoan giống một thiên sứ.
Lộ Nhâm kể một hồi, lại bị chọc nước mắt vì độ đáng yêu của anh.
Đáng yêu như này rất phạm quy có biết không.
Bên cạnh, Trường Vụ đi ngang qua, nhìn thấy bên cạnh Lộ Nhâm có một đứa nhỏ, đôi mắt sáng lên, bước chân lập tức ngừng lại.
Lộ Nhâm giải thích một lần nữa: “Không phải, là người nhà của tôi.”
“Ngoại hình đẹp trai thế kia phải đi diễn thử nha.” Trường Vụ nói: “Khuôn mặt nhỏ này, không đóng phim đúng là đáng tiếc.”
Lộ Nhâm cười ha ha: “Nói không chừng Phó đạo diễn nào đó sẽ tới gọi nhóc ấy tới diễn đấy.”
Trường Vụ cũng cười, lại trò chuyện thêm vài câu, rồi đi mất.
Đi được mấy bước, Trường Vụ lắc đầu.
Lặng lẽ nhìn Lộ Nhâm một chút, trong lòng có chút tiếc nuối.
Không diễn đúng là đáng tiếc, cũng không chỉ là đứa nhỏ này thôi đâu.
Lộ Nhâm cũng thế.
Rõ ràng điều kiện các mặt đều rất tốt, vừa có thực lực, kết quả trong đoàn phim của bọn họ, ngay cả một cái ghế dành riêng cho mình cũng không có, còn phải ngồi ở đây.
Trường Vụ thở dài một hơi.
Cái này còn không bằng diễn viên quần chúng đâu, tốt xấu gì diễn viên quần chúng còn có thể chạy tới đoàn làm phim khác, không cần lề mề ở nơi này.
Lộ Nhâm đúng là trên ý nghĩa không thuộc loại diễn viên quần chúng.

Nhưng phần diễn của cậu lại còn ít hơn cả diễn viên quần chúng được mời.
Giống như anh Mập và anh Gầy này, là diễn viên quần chúng được mời riêng, xem như nổi tiếng bên trong các đoàn phim lớn, cũng không thể nói là diễn viên quần chúng được, nếu không cũng sẽ không thể được phna tới ký túc xá của đoàn làm phim.
Trước cảnh diễn, diễn viên cần lộ mặt, giống diễn viên được mời thế này đều có thể nhận được có phân đoạn kịch bản lộ diện trước ống kính, mặc quần áo cũng là quần áo làm riêng, sẽ không trộn lẫn cùng với những diễn viên quần chúng khác.

Lộ Nhâm thuộc một loại khác biệt nhất, một mặt, cậu không phải diễn viên được mới tới, cậu có hợp đồng, mà khí chất và ngoại hình của cậu cũng là kiểu tốt nhất.

Nhưng ở mặt khác, phần diễn của cậu ít tới đáng thương, không so sánh với diễn viên được mời, ngay cả rất nhiều đoạn tiền cảnh cũng không có mặt cậu.
Thật ra người bên trong đoàn làm phim, ít nhiều gì cũng đều biết đây là có ý gì… Ít nhất là ở đoàn phim này, cậu bị người khác chỉnh.
Diễn viên cùng cấp với cậu có lẽ cũng hiểu rõ nội tình, giữ vững khoảng cách với cậu.
Trường Vụ lại thở dài, thấy hơi đồng tình trong lòng.
Nhưng đây chính là quy tắc trong vòng, không còn cách nào, tôm tép nên chỉ có thể chấp nhận, có thể làm cũng chỉ là giúp cậu đỡ bị chửi hai câu thôi.
Cũng không có ảnh hưởng thực chất gì khác nữa.
Trường Vụ lắc đầu, đi thôi.
Một bên khác.
Thời gian sắp đến, Lộ Nhâm chuẩn bị đi thay quần áo.
Cậu đưa điện thoại cho đứa bé, lại dặn dò cậu nhóc: “Nhóc ngồi nghỉ ngơi ở đây, không được chạy lung tung.”
“Nhà vệ sinh ở bên kia.” Lộ Nhâm chỉ một cái: “Nhìn thấy không.”
Đứa nhỏ hờ hững liếc nhìn cậu: “Anh có mắt đó, cục cưng à.”
Lộ Nhâm vội che miệng cậu nhóc, trên mặt nóng lên, thấp giọng nói: “… Nhóc nói cái gì đó.”
Nào có người lấy khuôn mặt non nớt để gọi người ta là cục cưng chứ!
" Lộ Nhâm." Thợ trang điểm gọi cậu: “Đến lượt cậu.”
Lộ Nhâm chỉ có thể ngượng ngùng thả tay che miệng Ân Bắc Lâm ra.
“Không cho phép nói bậy.” Lộ Nhâm đỏ mặt, cảnh cáo anh, nhỏ giọng nói: “Anh đi thay quần áo.”
Lúc Lộ Nhâm đi trang điểm, một bên khác, bầu không khí trong cung điện hơi có chút ngột ngạt.
Mấy diễn viên nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mà bên kia là một đứa bé đang khóc thút thít.

Bên cạnh có người lớn đang nhỏ giọng an ủi nhóc.
Phó đạo diễn đi tới bên cạnh, cười nói: “Dù sao cũng là đứa nhỏ, đạo diễn, lại cho cậu ấy thêm cơ hội nữa đi.”
“Cậu cho rằng tôi không biết nó là trẻ con sao? Chẳng lẽ tôi muốn nổi giận với nó? Tôi có rảnh rỗi vậy sao?” Lông mày đạo diễn nhíu chặt, vuốt vuốt giữa chân mày, khuôn mặt tối sầm: “Chỉ có mấy câu, tới bây giờ mà nó còn chưa học thuộc, tôi còn phải cho nó cơ hội gì nữa?”
“Lời thoại thật sự có hơi rối, đứa nhỏ tuổi còn quá bé, hơi căng thẳng là quên à…” Phó đạo diễn nói: “Không thì, chúng ta để nhân viên giơ bảng phía sau, để nó nhìn xem rồi nhớ lại?”
Đạo diễn dứt khoát bác bỏ “Không được.”
“Cậu cũng nói nó là trẻ con đó, đứa nhỏ không hiểu được khống chế ánh mắt.” Đạo diễn tối sầm mặt: “Còn nhắc tuồng cho nó? Kiêu này có thể diễn tốt hơn ở đâu?”
“Hơn nữa nếu không nói tới lời thoại, nó còn quá bộp chộp, quá non, diễn không ra loại cảm giác này.” Đạo diễn nặng nề nói: “Tôi không muốn là loại khí chất này, đổi đứa khác.”
“Nhưng mà…” Trên mặt phó đạo diễn lộ ra vẻ khó xử.
Đạo diễn liếc qua: “Đổi một đứa khác.”
Phó đạo diễn chỉ có thể nghẹn lại mà ừ một tiếng, trong lòng cũng không kiên nhẫn.
Diễn viên nhí trước mặt đã đổi rất nhiều lần… Lúc đầu nếu như để ông ta tới quay, có lẽ đã qua lâu rồi.
Hết lần này tới lần khác cũng không biết xảy ra chuyện gì, kịch bản cũng quay được một phần ba rồi, bỗng nhiên đổi đoàn đội đạo diễn khác.
Đạo diễn mới chấp hành đến quay phim đều đổi một lần, ngay cả tổ trang phục nho nhỏ cũng thay máu một lần.
Mặc dù ông ta được gọi là Phó đạo diễn, nhưng thật ra cũng là chỉ Phó đạo diễn diễn viên thôi, chủ yếu lo cũng chỉ là tuyển diễn viên là quản lý diễn viên, cũng không quản tới sáng tạo của đạo diễn.
Không nói đứa nhỏ này, mấy đứa nhỏ trước đều đã chuẩn bị tốt, ai biết đạo diễn này quá bướng bỉnh, đầu óc chết.
Nhất định cứ nói cái gì mà cảm giác hay không cảm giác, để ông ta tới nói, thì đây chỉ là một bộ kịch, bất kể là ông ấy có cảm giác gì nhưng chỉ cần quay được là sẽ được thôi.
Phó đạo diễn nhịn một chút, còn muốn nói tiếp gì đó, Trường Vụ bên cạnh bất chợt nói: “Đạo diễn, hôm nay, ở bên ngoài, tôi nhìn thấy một đứa nhỏ vô cùng thích hợp.”
“Nếu không ông nhìn thử một chút?”
Sắc mặt Phó đạo diễn không quá tốt: “Không phải người gì cũng đều có thể tùy tiện…”
Đạo diễn cắt đứt lời ông ta: “Dẫn tới trước, tôi xem thử.”
Mà bên kia, Lộ Nhâm đã trả lại đồ hóa trang.
Trên người cậu mặc cung phục xanh đen của thái giám, bên trên cổ tròn có thêu hoa văn màu xám bạc, trên đầu đội quan mũ đen.
Thật ra bộ đồ này đã sờn rồi, hơn nữa vì muốn tạo ra cảm giác mùa đông, đã hóa trang bên trong bên ngoài mấy tầng, mặc lên người rất dễ trông cồng kềnh.
Nhưng Lộ Nhâm mặc lên thì sẽ không khiến người ta có cảm giác này.

Mặc dù chỉ là cung phục của thái giám nhỏ, được cậu mắc trên người lại trông rất rất thanh quý, chính trực, cũng khiến bộ quần áo này càng trông giống một đại hoạn quan hơn.
Thợ trang điểm nhìn thấy cũng rất hài lòng.
“Cẩu quý cũng đừng quên giáp nhỏ.” Cô ấy trêu ghẹo: “Chờ sau này cậu nổi tiếng rồi, đừng quên tôi là người đầu tiên trang điểm cho cậu nha.”
Lộ Nhâm cười ha ha: “Vậy chị Phùng phải đợi rồi, từ đây tới khi em nổi tiếng không biết phải chờ bao nhiêu năm đâu.”
Thợ trang điểm bên cạnh nghe vậy thì cười: “Ai nói.”
“Nếu để tôi nói, không cần tới một năm, chờ bộ phim này quay xong, cậu lại quay thêm một kịch bản nữa thì chắc chắn sẽ nổi.” Cô ấy vỗ vai Lộ Nhâm, tin tưởng tuyệt đối nói: “Có một anh chàng đẹp trai thế này ở đây, người xem không mù mắt thì sẽ thấy.”
Cô ấy vừa nói xong, Trường Vụ đã vội vàng đi tới chỗ bọn họ.

“Tiểu Giáp.” Trường Vụ vội nói: “Em trai kia của cậu đâu?”
Lộ Nhâm ngây ngốc: “Hả?”
“Đạo diễn nói muốn nhìn cậu ấy.” Trường Vụ vội la lên: “Nhanh, nhanh, nhanh lên, trước không thể giải thích được, tôi và cậu dẫn nhóc tới trước đã.”
Lộ Nhâm: “?”
Cũng không biết rốt cuộc chuyện gì, Lộ Nhâm nắm tay đứa bé, mê mang liếc nhau, rồi bị Trường Vụ thúc giục đi mất.
Cảnh trong hoàn cung.
Lộ Nhâm nắm tay đứa nhỏ, ngượng ngập đứng tại chỗ: “Xin chào đạo diễn Khang.”
Đạo diễn Khang gật đầu.
Đạo diễn Khang là tổng đạo diễn bộ phim này của bọn họ.
Lộ Nhâm cũng biết trước từng đổi đoàn đội đạo diễn một lần, chỉ là vì phần diễn của cậu không nhiều, vốn cũng không tiếp xúc gần gũi với đạo diễn mấy lần, càng không cần phải nói tới đạo diễn mới này.
Chỉ là dù không tiếp xúc mấy lần, nhưng trái lại Lộ Nhâm cũng nghe một chút về đạo diễn Khang này.
Chủ yếu là bởi vì tính tình của đạo diễn Khang rất táo bạo, chỉ cần có chút khác lạ, ông ấy sẽ lập tức NG, sau đó đạo diễn sẽ dừng lại chửi mắt, cũng mặc kệ diễn viên có phân vị lớn tới cỡ nào… Chỉ là bộ phim này của bọn họ cũng không có diễn viên lớn gì đặc biệt.
Lúc Lộ Nhâm đang chờ diễn, cũng nghe thấy người bên ngoài nói chút chuyện về đạo diễn Khang.
“Đạo diễn Khang lại bắt đầu mắng chửi người.”
“Mười một lần, lại có ngời phá kỷ lục thêm một lần.”
“Cậu tính sai rồi, tính cả thời gian tiền diễn, ông ấy còn hung gấp hai lần.”
“Oa, vậy không phải một ngày ông ấy nổi giận tận mười ba lần à? Ông ấy là rồng phun lửa sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lần này thật sự phải đối đầu với rồng phun lửa Khang, Lộ Nhâm còn hơi kinh hồn bạt vía.
Đạo diễn Khang mặc một cái áo lót, bên trong là giả tay ngắn rất giản dị.
Vẻ mặt đạo diễn Khang không biểu tình, khoanh tay trước ngực dò xét hai người bọn họ.
Bên cạnh, Phó đạo diễn không dám thở mạnh, đứng yên bên cạnh.
Đứa bé bìn tĩnh không thôi, trái lại Lộ Nhâm nhìn thấy thì có hơi run sợ.
Đạo diễn Khang đột nhiên hỏi cậu: “Cậu diễn cái gì?”
Lộ Nhâm sửng sốt một chút: “Tôi sao?”
“Tôi diễn thái giám…”
“Tiền cảnh?”
Lộ Nhâm đàng hoàng nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi không có lời thoại.”
Tiền cảnh là có lời thoại.
“Như này.”
Nói tới đây, đạo diễn Khang lười Phó đạo diễn bên cạnh: “Xem ra Phó đạo diễn chúng ta không có ánh mắt nên không biết châu ngọc là gì.”
Đạo diễn Phó chảy mồ hôi ròng ròng, đứng bên cạnh, thở mạnh cũng không dám, khóe miệng cứng rắn kéo ra.
Đạo diễn Khang nhìn dáng vẻ đó của ông ta, cười khinh.
Phó đạo diễn càng run rẩy dữ hơn.
“Trước hết cho đứa bé thay đổi quần áo.” Sắc mặt đạo diễn Khang cũng không chút thay đổi, nói: “Chờ một chút rồi quay cảnh này.”
Lộ Nhâm sửng sốt, vô thức nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh: “Nhóc ấy sao?”
Đạo diễn Khang gật đầu: “Đúng.”
“Để em trai cậu đi thay quần áo.” Đạo diễn Khang: “Cho nhóc ấy nửa tiếng, cậu dẫn nhóc học thuộc lời thoại này.”
Lộ Nhâm: “!”
Cậu phản ứng kịp, vừa định nói gì, kết quả đứa nhỏ còn nhanh hơn cả cậu.
“Không cần.” Đứa nhỏ rất hờ hững nói: “Mười phút là đủ rồi.”
Đạo diễn Khang và Lộ Nhâm đều sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, trên mặt đạo diễn Khang lộ ra vài phần hứng thú, cười tà.
“Trái lại lá gan đứa nhỏ này rất lớn đấy.” Đạo diễn cười sang sảng: “Nếu nhóc đã nói mười phút thì dù nhiều hay ít hơn một chút tôi cũng không cho nhóc, nhóc dám không?”
Đứa bé liếc ông ấy một cái, đi thay quần áo.
Tư thế thật sự không hợp lẽ thường chút nào.
Đạo diễn Khang phì cười vì thái độ kiêu ngạo của đứa nhỏ này.
“Cậu là anh trai của nhóc đó?” Đạo diễn Khang nhìn về phía Lộ Nhâm bên cạnh, hứng thú nói: “Em trai cậu nói như vậy, cậu cũng không ngăn cản sao?”
“Chẳng lẽ không sợ nhóc đó không thuộc, sẽ bỏ qua cơ hội lần này à?”
Ông ấy nói xong, trái lại người bên cạnh nở nụ cười.

Đạo diễn Khang hơi giật mình.
Một nụ cười tín nhiệm thuần túy xuất phát từ tận trong lòng.
“Không đâu.”
Lộ Nhâm cười cười: “Nhóc ấy nói mười phút vậy thì nhất định là có thể.”
Ân Bắc Lâm thật sự có thể.
Anh đổi lại vương phục, khí thế bắt đầu hiện ra.
Thợ trang điểm dường như kẽ lại lông mày nhàn nhạt của anh, dưới mắt dậm thêm chút phấn, càng lộ rõ đôi mắt phượng đen nhánh, trầm tỉnh của Ân Bắc Lâm.

Cho nên dù mặc long bao vàng chói lóe mắt, nhưng cũng không ép được bá khí kinh người của đứa nhỏ trong mắt người khác.
Cặp mắt như sao lạnh nhìn qua mọi người, mang theo nét không giận mà tự uy.
Đạo diễn Khang lập tức mỉm cười.
“Rất tốt.”
Đạo diễn Khang đi thẳng về vị trí máy theo dõi, ông ấy cũng không hỏi lời đã học xong chưa, lập tức nói với những người khác: “Chuẩn bị bắt đầu.”
Ở bên cạnh, Lộ Nhâm nhìn không chớp mắt.
Nói đến thì cũng vừa vặn, Trần Tiêu lại phải đối diễn cùng đứa nhỏ trong phân cảnh này.
Trò vui này diễn ra chính là lúc Tam Vương gia còn niên thiếu bị nhận răn dạy trước điện.

Một đế vương nhi đồng lại răn dạy một Vương gia lớn hơn nhóc không ít… Một màn này, cũng khiến cho sau này Tam Vương gia bất hòa, ngầm kết bè phái với ngoại tộc.
Cuối cùng khi chuẩn bị xong hết, xác nhận đạo cụ và vịt trí máy quay, thầy ghi âm cũng đã mở, ghi chép tại trường quay lập tức đánh tấm bảng một cái, lớn tiếng đọc.
“A!”
Bên trong đại diện phồn hoa, bốn phía đều là phù điêu vàng son lộng lẫy, lụa sáng thêu thùa, vô cùng huy hoàng.
Đứa nhỏ ngồi trên long ỷ cao cao trong đại điện, một thân áo bào vàng sáng thêu bàn long giương nanh múa vuốt, cằm hơi kéo căng, sau một đoạn thương lượng với Hoàn Nhan Cổ, sắc mặt lại càng thêm khó nhìn.
Rốt cuộc, Ân Bắc Lâm quát khẽ một tiếng: “Hoàn Nhan Cỗ!”
Lúc này Lộ Nhâm mới nhận ra, tiếng nói của đứa nhỏ, cho dù là giọng trẻ con ngây thơ nhưng cũng lộ ra vẻ vô cùng khiếp người.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi đáp lời là được.” Tiếng nói của đứa nhỏ không lớn, lại rất khí thế, khuôn mặt sa sầm, gằn từng chữ: “Hay là nói, ngươi muốn chờ Bùi Mãn Toàn trở về, ngươi đối chất từng cái với hắn?”
Trần Tiêu vốn đang cảm thấy không có gì, dựa theo kịch bản, lúc này cậu ta nên tạ tội: "Thần…’
“Qùy xuống.”
Trần Tiêu sững sờ.
Trên long ỷ, đứa nhỏ ngồi trên đài cao nhìn cậu ta, vẻ mặt không rõ vui giận.

Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Ngay cả lời của trẫm mà Vương thúc cũng không nghe sao?”
Không có người hô cut, Trần Tiêu chỉ có thể thuận theo, “Bụp” một tiếng, quỳ trên mặt đất, đọc lời thoại trong kịch bản: “Thần… Tội đáng chết vạn lần!”
Bên ngoài cảnh, Lộ Nhâm hơi ngạc nhiên.
… Ồ, hình như phân cảnh vui này không cần quỳ mà? Sao Trần Tiêu lại quỳ rồi.
Cậu vô thức nhìn đạo diễn Khang bên cạnh, ánh mắt đạo diễn Khang tỏa sáng, nhìn chằm chằm màn hình máy theo dõi, không hề nhúc nhích.
Trần Tiêu quỳ trên mặt đất, miệng vô thức nói ra, trong lòng thì lửa giận cuồng cuộn.
Đứa nhỏ này nói lời thoại linh tinh, hiện tại thì hay rồi, cậu ta, cậu ta thân là một người đàn ông, thế mà phải quỳ với một đứa nhỏ… Bên trong kịch bản không viết vậy.
DM! Lửa giận trong bụng Trần Tiêu cũng sắp phóng ra, sao đạo diễn còn chưa gọi ngừng nữa?
Đạo diễn Khang nhíu mày, ra hiệu.
Máy quay lập tức được đẩy qua, phóng tới gần vị trí của Ân Bắc Lâm.
Bên trong màn hình theo dõi, biểu cảm đứa bé bình tĩnh, chỉ có đôi mắt phượng lộ ra khí thế không giận tự uy, vô cùng sắc bén.
Chỉ im lặng chừng hai giây, bầu không khí lập tức dâng lên cảm giác cực kỳ áp lực.
Một lúc sau, Nhan Hoàn Liệt rủ mắt xuống, vứt hết tấu chương trên mặt bàn xuống đất.
Tấu chương lăn lộn trên mặt đất một vòng, rơi vãi ra.
“Nể tình cùng một dòng họ Hoàn Nhan, trẫm tạm không truy cứu.”
“Cái gì là chính thống.” Hoàn Nhan Liệt thản nhiên nói: “Còn xin Tam Vương thúc nhớ cho kỹ.”
“Cut!” Đạo diễn Khang kêu cut.
Trần Tiêu vừa định đứng dậy khỏi mặt đất, đạo diễn Khang cau mày nói: “Hoàn Nhan Cỗ, đừng nhúc nhích!”
“Đoạn này lại quay thêm một lần.” Đạo diễn Khang nói: “Cuối cùng Hoàn Nhan Cỗ tạ tội đổi thành dập đầu! Chúng ta lại diễn một lần nữa!”
Trần Tiêu: “…”
Kịch vui này vẫn phải quay xong, lại thuận theo đó quay mấy lần.
Đứa nhỏ đều quay từng cảnh từng cảnh một, gần như đều là một lần là qua.
Mà khí thế của cậu, Hoàn Nhãn Cổ đừng nói là quỳ, sau đó dập đầu càng phải đập thật mạnh.
Bởi vì đạo diễn Khang nói, kỹ thuật diễn của đứa nhỏ đã như vậy, một người lớn như cậu ta không thể qua loa cho xong, sau khi đóng xong phân cảnh này, trên trán Trần Tiêu đều xanh xanh tím tím, chóng mặt tới mức phải có người đại diễn đỡ đi.
Tâm trạng đứa nhỏ vô cùng vui vẻ từ trên long ỷ đi xuống.
Lộ Nhâm tới đỡ nhóc, đưa tay lau mồ hôi trên mặt cho đứa nhỏ.
“Vất vả.” Đôi mắt Lộ Nhâm cong cong, không nhịn được cười: “Diễn thật tốt.”
“Chỉ có diễn tốt thôi sao?” Khóe môi đứa nhỏ vểnh lên: “Nhìn thấy cậu ta dập đầu không tốt hả?”
Lộ Nhâm sững sờ, không nhịn được cười gằng, thấp giọng nói: “Tốt, rất tốt.”
Cậu vừa vui sướng chưa tới hai giây, kết quả nghe thấy người phía sau gọi cậu.
Lộ Nhâm lập tức thấy chột dạ, còn tưởng rằng nụ cười cười trên nỗi đau của người khác bị người ta phát hiện.
Chỉ là cậu vừa quay đầu, cậu thấy Mập Mạp chạy hồng hộc về hướng của cậu.
“Tiểu Giáp, hô.” Mập Mạp thở dốc, chống tay lên đầu gối: “Có… Hô… Có người tìm cậu.”
Lộ Nhâm buồn bực nói: “Ai vậy?”
“Là một cô gái nhỏ.” Trên người Mập Mạp vãn mặc quần áo của văn võ triều thần, nóng nực chảy đầy mồ hôi: “Có… Hô, cô ấy ở bên ngoài tìm cậu, nói là bạn gái cậu, tôi vừa vặn đụng phải.”
“Sao cậu không mở điện thoại?” Mập Mạp mệt gần chết nói: “Tôi phải chạy cả buổi.”
Lộ Nhâm sững sờ, phản ứng lại nói: “Bỏ điện thoại trong túi…”
“Cô ấy nói gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, cậu không nhận, sau đó còn kéo đen wechat.” Mập Mạp nói: “Cậu đi tìm cô ấy nhanh lên đi, tôi thấy cô bé kia tức tới hoảng hồn rồi.”
Mập Mạp nói xong, lại lau vệt mồ hôi.
Lúc đầu anh ta còn tưởng hẳn là Lộ Nhâm sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, không ngờ khi Lộ Nhâm nghe thấy câu này, thế mà nhìn em trai của cậu trước, mới do dự nói: “Người ta tìm tôi có việc, anh đi xem cô ấy chút nha?”
Mập Mạp: “?”
Ân Bắc Lâm vừa chuẩn bị nói chuyện, Mâp Mạp đã nói trước: “Không phải nói nhảm sao? Sao có thể để con gái người ta chờ cậu chứ!”
“Người ta chờ lâu như vậy.” Mập Mạp giống như Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, thúc giục nói: “Cậu còn chậm rãi, thản nhiên ở đây à.”
“… À, được, vậy…”
Mập Mạp đuổi cậu như đuổi vịt: “Đi nhanh, đi nhanh lên.”
Lộ Nhâm gật đầu.
Sắc mặt Ân Bắc Lâm bình tĩnh, tay nhét trong túi, đi theo sau Lộ Nhâm.
Chỉ là đi chưa được hai bước, trên lưng bỗng nhiên có một luồng sức lực lớn ập tới.
“Em trai nhỏ.”
“Anh của cậu phải cùng chị gái nhỏ nói chuyện đó.” Mập Mạp kiên cường chính trực giữ chặt anh: “Cậu cũng đừng đi theo, đừng cản chuyện tốt của anh trai cậu, nghe hiểu không?”
Ân Bắc Lâm: “.”
Ân Bắc Lâm: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận